CHƯƠNG 73: NHÂN VẬT THẦN BÍ XUẤT HIỆN
“Cộc cộc cộc.”
Lý Minh Triết đứng lên khỏi sofa, ôm Tiểu Triết ra mở cửa, Đậu Đậu từ phòng giặt đồ chạy ra “Anh bế con đi, em đi mở cửa.”
Cửa mở ra, một ông cụ da trắng xanh xao đứng ở ngoài cửa, vẻ mặt lạnh lẽo.
Đậu Đậu cẩn thận nhìn vào người đang đứng ở cửa này xem ra hình như quần áo trên người mặc đều rất đắt tiền phía sau còn có mấy người nữa đứng, người đeo kính đen đó không phải là Lý Tranh thì là ai?
Đậu Đậu nuốt nước miếng ực ực, khẽ hỏi “Ngài là… Lý lão gia?”
Ông cụ đó vẫn giữ nghiêm đầu hừm một tiếng “Không giáo dục.”
Lý Tranh đẩy Đậu Đậu đang đứng ngây ra chắn trước cửa đi, dìu Lý lão ra vào trong biệt thự, Lý Minh Triết đứng lên nhường chỗ, đặt Lý Tiểu Triết vào trong xe đồ chơi, đứng dậy rót trà mang đến, Đậu Đậu dọn mấy thứ đồ chơi của Lý Tiểu Triết để trên bàn trà, cẩn thận đón lấy trà trong tay Lý Minh Triết, đưa lên mời Lý lão gia.
Lý lão gia nheo mắt nhìn Đậu Đậu một cái “Để đàn ông pha trà, cô nghĩ cô là ai chứ?”
Lý Minh Triết kéo Đậu Đậu đang nửa đứng nửa ngồi, nhỏ tiếng nói với cô “Hình như sữa củaTiểu Triết sắp hết rồi, em đi siêu thị mua thêm một chút đi.”
Đậu Đậu gật gật đầu, lén nhìn Lý lão gia một cái, nhanh chóng bước đi.
Lý lão gia nghiêng mặt nhìn theo bóng dáng nhỏ bé của Đậu Đậu, mặt càng nhăn hơn nữa, quả nhiên là đồ quê mùa đó không thể nào chấp nhận nổi, chẳng có khí chất nho nhã chút nào, tác phong khiến cho người ta thấy phản cảm.
“Bế đứa bé đến đây ông xem xem.”
Lý lão gia ngồi trên sofa ra lệnh, không buồn ngước mắt lên, Lý Minh Triết ôm Lý Tiểu Triết đến, giữ chặt trong lòng để Lý lão gia nhìn, Lý lão gia lấy tay giằng lấy Lý Tiểu Triết, Lý Minh Triết hơi sững người, Lý lão gia trừng mắt nhìn “Cháu và Tiểu Lỗi đều do ta nuôi lớn, một tay ta vẫn có thể ôm được!”
Lý Minh Triết:… (Cháu là sợ ông sẽ làm con cháu sợ, mặt xị ra dài như vậy)
Lý Tiểu Lỗi cũng chẳng sợ gì, ngồi trong lòng Lý lão gia cười hi hi ha ha, đưa bàn tay nhỏ bé véo tai của Lý lão gia, thò mặt lên ngửi ngửi, cắn một cái, sau khi cắn xong lại vui vẻ cười ha ha.
Lý lão gia:…! ! ! (Mất uy phong quá)
Lý lão gia hừm một tiếng lạnh lùng “Ông là đến thăm đứa cháu bỏ nhà ra đi, nhân tiện thăm luôn đứa chắt.”
Lý Minh Triết cười nhạt “Ông nói lời này là sao, chẳng phải cháu đã nói rõ rồi sao, cháu muốn sống cuộc sống của mình, vẽ thiết kế, đi đến công trường, có thời gian thì đưa hai mẹ con họ đi chơi.”
“Im mồm cho ta” Lý lão gia lạnh lùng cắt ngang lời Lý Minh Triết “Tiền đồ của cháu tốt như vậy mà lại vứt bỏ hết chỉ vì đứa con gái này sao, cháu không cảm thấy đáng tiếc nhưng ông cảm thấy mất mặt!”
Lý Minh Triết trầm ngâm một lúc lâu “Bất luận nói thế nào, cháu đã rút lui khỏi phạm vi người kế nghiệp của Lý gia, Lý Vũ Hiên và Lý Tiểu Lỗi năng lực hơn người, nhất định còn xuất sắc hơn cháu.”
Lý lão gia bưng cốc trà đập mạnh xuống bàn.
Lý Tranh nhỏ tiếng nhắc nhở Lý Minh Triết “Minh Triết thiếu gia, trong thời gian hai người ra nước ngoài Vũ Hiên thiếu gia đã từ bỏ chức vụ tổng giám đốc, còn Lỗi thiếu gia cũng ra nước ngoài rồi, nói là muốn đi du lịch vòng quanh thế giới.”
Lý lão gia chậm rãi nói “Minh Triết, đối với tiền tệ cháu có linh cảm rất nhạy bén, có thể đưa ra đự đoán chuẩn xác về hiệu quả để đưa ra các phán đoán hoàn mĩ, cái công việc thiết kế này chỉ làm mai một tài năng của cháu thôi, chỉ có ở Lý gia, cháu mới có đủ sân khấu để thi triển hết tài năng của mình, chỉ cần cháu quay về, ông có thể giao cho cháu 49% cổ phần của tất cả các công ty của Lý gia.”
Lý lão gia nói ra nhưng lời thuyết phục mềm mỏng, nếu nói không ngạc nhiên là không thể nào, Lý lão gia ở đâu cũng rất cứng rắn, lần này không những khuyên giải Lý Minh Triết quay về, lại còn dùng nửa gia sản để dụ dỗ anh, xem ra đã rất hạ giọng rồi.
Lý Minh Triết cúi đầu cười “Ông nội, bây giờ cháu sống rất tốt.”
Lý lão gia tức giận nói “Tốt lắm sao, ở Lý gia nhà cao cửa rộng đường đường là đại thiết gia, bây giờ là gì nào, làm nhân viên làm thuê cho người khác, cháu… cháu là đồ bỏ đi!”
Lý Minh Triết chỉ cười không nói.
Ngoài cửa, Đậu Đậu đang dán tai vào tường lắng nghe, khe khẽ thở dài.
Lý lão gia không dễ dàng bỏ qua, tìm đủ mọi cách để dụ dỗ, khuyên giải Lý Minh Triết quay lại Lý gia làm việc, nhưng Lý Minh Triết vẫn không mềm lòng, khiến cho Lý lão gia tức giận trừng mắt nhìn quanh “Tên tiểu tử thối này vẫn không chịu nghe lời, mềm rắn đều không được!”
Lý Minh Triết nói “Vũ Hiên ở công ty làm cũng rất tốt, cậu ta hoàn toàn có đủ năng lực để đảm đương trách nhiệm.”
Ai biết được, Lý lão gia đã tức đến xì khói ra rồi “Hừm, nó là cái thứ gì chứ, chỉ là một đứa con hoang mà thôi, nó có thể kế thừa tâm huyết bao nhiêu năm của ta sao, nó không xứng, trừ cháu và Tiểu Lỗi ra, những đứa con hoang khác ta không nhận, cho nó cơm ăn là để người ngoài không nói Lý gia chúng ta nhẫn tâm.”
Tim Đậu Đậu giật thót lên.
Lý Vũ Hiên, anh ta thật đáng thương, không biết trước kia đã phải sống trong Lý gia như thế nào…
Lý Minh Triết sớm đã biết rõ tích khí của Lý lão gia, sự xem thường của ông với Lý Vũ Hiên đã 20 năm rồi mà vẫn đến giờ vẫn cố chấp như vậy, Lý Minh Triết cũng không tiện nói gì, chỉ quyết định bỏ qua, không đề cập câu nào về việc này, Lý lão gia tức giận đập bàn bỏ đi.
Đợi sau khi Lý lão gia đi rồi, Đậu Đậu mới đi từ ngoài vào, Lý Minh Triết ngồi ngây ra trên sofa, Đậu Đậu đi đến ngồi xuống, nắm lấy tay Lý Minh Triết “Minh Triết… xin lỗi… đã để anh phải sống cuộc sống như thế này”
Lý Minh Triết cười cười, giữ lấy hai vai Đậu Đậu “Xin lỗi gì chứ, đây là sự lựa chọn của anh, không liên quan gì đến em.”
Đậu Đậu gật gật đầu, cắn chặt môi.
Buổi tối, sau khi ru Lý Tiểu Triết và cha cậu bé ngủ, Đậu Đậu nằm xuống giường bắt đầu trằn trọc.
Nếu nói Lý Minh Triết không muốn quay lại Lý gia là không thể nào, anh ấy thích đứng ở trên cao để chỉ đạo người khác như vậy, nay để anh ấy phải kiếm kế sinh nhai dưới tay người khác, cứ cảm thấy có chút gì đó uất ức và bất lực, mà ngoài những lúc anh ấy thiết kế và đọc sách ra, khi không có việc gì, luôn thích xem các tin tức tài chính kinh tế trên báo, dưới gối của anh ấy cũng thường xuyên để các tập san tài chính.
Đậu Đậu biết Lý Minh Triết vẫn ngầm chơi cổ phiếu và đầu từ, chỉ là cô giả vờ không biết mà thôi, nhưng Lý Minh Triết chơi cổ phiếu và kiếm tiền, hình như kiếm được không ít, kì thực không cần nghĩ cũng rõ, anh ấy chi trả tiền bảo dưỡng xe, chăm sóc biệt thự, thêm vào đó là tiền sinh hoạt phí cao ngất ngưởng của gia đình ba người, mà công việc của anh ấy không phải tháng nào cũng nhận được, thường xuyên đến hai ba tháng không làm việc, vậy rõ ràng là thu nhập từ việc thiết kế kia căn bản không thể đủ chi trả cho tất cả các phí dụng này.
Đậu Đậu không nói gì, nhưng trong lòng thì rất rõ.
Người cao ngạo như vậy, lại phải buồn phiền về những sinh hoạt phí này, dùng ưu thế của anh ấy ra ngoài giành bát cơm với người khác, tiền không đủ dùng sau lưng anh ấy phải đi chơi cổ phiếu để bù vào sinh hoạt phí, chỉ để cho cô và Tiểu Triết có một mái nhà hạnh phúc, gánh vác trách nhiệm của một người cha.
Lại thở dài rồi, Đậu Đậu cuộn chặt chăn lại ngủ.
Lý lão gia sau khi đến một lần thì bước chân cũng quen hơn, cứ cách dăm ba bữa lại đến nhà người ta làm phiền, mỗi lần đến đều châm chích Đậu mặt không ra mặt mũi không ra mũi, nhưng Đậu Đậu lại không thể lần nào cũng tránh đi, chỉ có thể cứng đầu ở lại.
Nhưng mà, may mà bị Lý đại ca ức hiếp đã quen rồi, đối với sự lạnh nhạt và châm chính của Lý lão gia cũng từ từ trở nên miễn dịch, thường xuyên là Lý lão gia tức giận phẫn nộ không nói được gì, còn Đậu Đậu thì ngồi một bên dạy Lý Tiểu Triết gọi ông nội, hai tiếng ngọt ngào đó phát ra làm Lý lão gia chẳng tức giận nổi.
“Tiệc đầy tháng không làm?”
Lý lão gia tức giận ‘hừm hừm’ nhìn đôi vợ chồng này, trong mắt toàn là sự chỉ trích đối với sự vô trách nhiệm của họ, Lý Minh Triết hắng hắng giọng “Khi Tiểu Triết đầy tháng cháu đang ở nước ngoài.”
Lý lão gia ném ánh mắt sắc như dao lên người Đậu Đậu “Cô làm cái gì chứ, đến một bữa tiệc đầy tháng cũng không biết làm sao, tất cả mọi thứ đều dựa vào người đàn ông của cô, xương của cô bị người ta rút rồi à? Sao chẳng có chủ kiến gì cả!”
Đậu Đậu:…! ! ! (Tôi vẫn nên mỉm cười nhỉ…)
Lý Minh Triết vội xen lời giải vây “Cô ấy cũng chẳng có ai để mời, hơn nữa, cô ấy lấy danh nghĩa gì để mời khách làm tiệc đầy tháng cho con cháu Lý gia chứ, nhà cháu không ai đến, cũng chẳng phải là chuyện cười sao.”
Một câu nói làm mặt Lý lão gia tái xanh.
Đậu Đậu:… (Tiếp tục mỉm cười… mặt nổi gân)
Lý lão gia đứng lên, chỉ vào Lý Minh Triết và Đậu Đậu hạ lệnh “Chuyện về tiệc đầy tháng sau này sẽ tính sổ với hai đứa, sinh nhật tròn tuổi ta sẽ tổ chức cho chắt, hai đứa đừng có xen vào.”
Lý Minh Triết đang muốn nói, Lý lão gia đã trừng mắt “Nói cho cháu biết, cháu là người nhà họ Lý, cứ coi như không tiếp nhận sản nghiệp nhà họ Lý thì máu chảy trong người cháu vẫn là của nhà họ Lý, sinh nhật Lý Tiểu Triết bắt buộc phải tổ chức ở Lý gia, Lý Tranh, người đích thân chuẩn bị việc này đi.”
Lý Minh Triết:… (Hoàn toàn không cho mình cơ hội cự tuyệt)
Đậu Đậu:… (Đúng là ông cụ ngang ngược)
Lý Tiểu Triết:… (Này, là sinh nhật tôi chứ)
Đã không thể khước từ, vậy cứ về Lý gia tổ chức sinh nhật vậy, nhưng mà, việc khoản tiền lớn bỏ ra thật sự làm hai người kinh ngạc chấn động, đầu tiên chưa cần nói đến việc điều cả một chiếc chuyên cơ riềng để đưa tiễn khách mời, Lý gia còn bao trọn cả một khách sạn 5 sao để lấy chỗ nghỉ ngơi đón khách, càng khiến cho Lý Minh Triết ngạc nhiên hơn nữa là Lý lão gia đã sai toàn bộ người làm trong Lý gia sửa sang lại toàn bộ nhà họ Lý.
“… Đây là” nhà” anh?!”
Lý Minh Triết và Đậu Đậu đưa Lý Tiểu Triết được dọn vào Lý gia ở trước, từ lúc Đậu Đậu xuống xe, đứng trước một hoa viên huy hoàng tráng lệ, ngây ra đúng ba phút nhìn vào bãi cỏ rộng lớn không thấy điểm cuối cùng và một đội vệ sĩ đang xếp hàng.
Lý Minh Triết khoác tay Đậu Đậu đi vào, trong gian phòng khách rộng thênh thang đèn mở sáng choang, mười mấy nhân viên phục vụ lễ phép đứng một bên, khi hai người đi qua đều hơi khom lưng xuống đồng loạt chào “Chào đón Minh Triết thiếu gia và thiếu phu nhân về nhà.”
Đậu Đậu:… ! ! (Mình vượt thời gian rồi?!)
Lý Minh Triết xua xua tay “Đừng dọa cô ấy, mọi người làm việc đi.”
Bốn người giúp việc nữ đi lên phía trước, mang hai chiếc chậu bạc, hai chiếc khăn ấm đưa lên “Thiếu gia/ thiếu phu nhân, mời dùng khăn.”
Lý Minh Triết đón lấy chiếc khăn lau lau tay, vứt vào trong một chiếc chậu bạc, dắt Đậu Đậu đang ngây ra lên lầu, thảm trên cầu thang rất dầy, khi đi cảm thấy mềm mại như đang bay trên mây vậy, Đậu Đậu nhìn những bức tranh sơn giàu đắt tiền và những ngọn đèn quý giá trên tường thấy rất cảm khái.
Đi vào phòng ngủ, Đậu Đậu nhìn một vòng, phát hiện ra cái ‘phòng ngủ’ này lớn đến khác thường, phòng ngủ chính, phòng ngủ phu nhân, phòng trẻ con, phòng tắm, phòng trang phục, phòng trang điểm, quầy bar, phòng khách, phòng ăn, ban công, phòng tắm nắng, phòng hoa, phòng sách, phòng tập thể dục, ngoài ra còn có hai phòng vệ sinh hào hoa siêu cấp.
Đậu Đậu gật gật đầu “Ừm, cuối cùng em cũng đã nhìn thấy căn phòng tổng thống trong truyền thuyết rồi.”
Lý Minh Triết:…
Đậu Đậu trèo lên sofa, thoắt cái đã bị lún xuống, khổ não nhăn mặt “Minh Triết, anh nói xem ông nội anh muốn làm cái gì, tiêu nhiều tiền như vậy, chỉ để tổ chức sinh nhật cho Tiểu Triết sao?”
Lý Minh Triết day day huyệt thái dương “Mấy ngày này chuẩn bị đã tiêu mất 100 triệu, anh cũng rất lo lắng.”
Đậu Đậu thở dài “Anh nói xem Tiểu Triết với ông có thể ngủ ngon không?”
Lý Minh Triết cũng ngồi xuống sofa, xoa xoa đầu Đậu Đậu, an ủi nói “Anh sẽ tìm bảo mẫu chăm sóc Tiểu Triết, không cần lo lắng, nghỉ ngơi chút đi, ngày kia là đến bữa tiệc rồi, đến lúc đó cứ phải duy trì mỉm cười mệt lắm đó em.”
Đậu Đậu khổ não hỏi “Em có thể không xuất hiện không?”
Lý Minh Triết đưa ngón tay dí vào đầu Đậu Đậu “Không được giả vờ xấu xí, trang điểm đẹp một chút cho anh, em muốn anh một mình đối mặt với nhiều khách như vậy sao? Đúng rồi, em chọn đôi giầy thấp một chút nhé, hôm đó sẽ phải đứng mấy tiếng đồng hồ đó, anh rất khó ở bên cạnh suốt.”
Nghe Lý Minh Triết nói như vậy, mặt Đậu Đậu càng ỉu xìu hơn.
Buổi tối hôm đó, Lý Minh Triết nhìn thấy Đậu Đậu bị ép ra trận đến nhờ Lý Tranh tìm cho mình một chuyên gia trang điểm, Lý Tranh làm việc rất nhanh gọn, không những mang chuyên gia trang điểm về, còn mang cả Salon thẩm mỹ về nhà cho Đậu Đậu sử dụng, còn mới một chuyên gia dạy lễ nghi cấp quốc tế về dạy Đậu Đậu, trang phục cũng được dùng xe vận chuyển về.
Ngày hôm sau, Lý Minh Triết buồn bã vì chẳng nhìn thấy bộ dạng của Đậu Đậu, buổi tối Đậu Đậu mới bước những bước đi nặng nhọc quay về phòng, Lý Minh Triết vội ôm lấy bà xã vất vả cả ngày đặt lên giường, lấy khăn mặt giúp cô lau mặt lau tay, dịu dàng hỏi “Bà xã, sao sắc mặt lại kém thế này?”
Đậu Đậu mệt mỏi nói “Hôm nay em làm vỡ một bình hoa.”
“Bình hoa vỡ rồi?”
“Không có, nhưng mà em dẵm hỏng bốn bông hoa hồng.”
“He he he, vậy thì sao chứ, mấy bông hoa hồng thôi mà, chắc chắn có rất nhiều đồ dự bị.”
“Nhưng mà, bốn bông hồng đó giá một nghìn tệ!”
“Ồ, hóa ra Lý Tranh nói mấy bông hoa vận chuyển đường hàng không về là loại này.”
“…! !”