CHƯƠNG 74: BẤT NGỜ
Bữa tiệc mừng sinh nhật cuối cùng cũng bắt đầu rồi.
Lý Minh Triết và Đậu Đậu đã bận rộn suốt từ hai ba giờ chiều, mọi người kéo đến hoa viên Lý gia, xe lái đến đỗ đầy cả sân, xe của vệ sĩ chỉ có thể đỗ ở đường bên ngoài hoa viên, nhìn ra một cái, trông chẳng khác nào một trung tâm bán xe cao cấp.
Hai người đứng ngoài cửa để đón khách, cười đến mức cứng đờ cả miệng.
Bạn nói xem, người đến Lý Minh Triết ít nhiều còn quen biết một chút, Đậu Đậu thì chưa từng gặp qua, trừ những người thường xuyên xuất hiện trên đài báo đã quen mắt, những người khác thì trông đều như cà rốt củ cải, Lý Tranh không ngừng giới thiệu: Vương tổng, Lý tổng, Giang tổng, Tề tổng, ban đầu Lý Minh Triết còn mỉm cười, sau đó chán nản chỉ gật gật đầu, Đậu Đậu thì thảm rồi, cười đến mức mặt nổi hết cả gân lên.
Cứ đứng đây như cho người ta xem khỉ vô vị thế này, hai người liền nói chuyện cho đỡ buồn, đương nhiên chỉ là nói trộm.
Minh Triết, biểu hiện của anh thật khó coi, giống như bọn thu nợ.
Còn chẳng phải là vì mùi nước hoa của vị phu nhân nào sao, có thể làm chết cả một con bò.
Thơm lắm mà, không phải là Chanel sao?
Vậy cũng không thể đổ cả lọ lên người vậy chứ, đồ giàu xổm.
= =!
Hôm nay Đậu Đậu được tạo hình cao quý, do chuyên gia tạo hình cao cấp Lý Tranh mời về làm, một chiếc váy đen đắt tiền cao quý, điểm thêm một chút trang sức giá trị, mái tóc dài mềm mại được búi cao lên, lộ ra cái cổ trắng ngần đẹp đẽ như thiên nga, trang điểm nhẹ nhàng càng khiến cô trở lên đã xinh đẹp, còn cao quý, đến Lý Minh Triết cũng phải tán thưởng Hôm nay em thật đẹp.
Cảm ơn ông xã Đậu Đậu mỉm cười lộ ra tám chiếc răng rất đạt tiêu chuẩn, nói mấy chữ qua kẽ rằng Dây truyền đá trên cổ em nặng quá.
Lý Minh Triết cúi đầu nhìn, trên cổ Đậu Đậu có một sợi dây truyền đá vô cùng chói mắt, ở giữa có một miếng rất lớn, quả thực rất nặng, nhân lúc người ta không chú ý đưa tay gõ lên mũi Đậu Đậu, nhỏ giọng nói Đợi chút nữa quay về thay đôi giày khác, giày của em cao quá, một chút nữa chân sẽ đau đấy.
Đậu Đậu nói Không cần, anh cao như vậy, giống như cây cột vậy.
Lý Minh Triết:…… ! ! (Anh cao hơn một mét tám đẹp trai anh tuấn sao lại bị em gọi là cây cột!)
Trời dần dần tối, khách mời cũng đã đến đông đủ, bữa tiệc chính thức bắt đầu, Lý lão gia lên trên sân khấu phát biểu mấy câu, sau đó đẩy Lý Minh Triết lên, Lý đại ca nhìn qua mọi người, nói mấy câu rất phong độ rồi nhảy xuống sân khấu, nắm lấy tay Đậu Đậu cúi xuống hôn lên vành tai cô, ánh mắt đó, thâm tình khiến mức có thể chảy nước ra.
Không khí của toàn hội trường lắng xuống.
Núi băng……trước mặt thái tử gia lại có biểu hiện dịu dàng đến mức này!
Sắc mặt của Lý lão gia không tốt lắm, thở phì phì trừng mắt nhìn hành động mất thể diện của Lý Minh Triết, Đậu Đậu vội đẩy Lý Minh Triết ra, ngượng ngùng cúi đầu, thấy người ta đỏ mặt, râu của Lý lão gia sắp bị thổi rụng rồi, chẳng nói lời nào, đón lấy Lý Tiểu Triết từ trong tay của bảo mẫu đi lên Các bị bằng hữu, đây là con trai của cháu trưởng của tôi, cũng là người thừa kế đời thứ 11 của Lý gia, Lý Mặc Vân.
Ông cụ tốt, chưa nói đến chuyện cướp con của chúng ta, lại còn đổi tên nữa.
Quan khách trầm trồ.
Người kế thừa, chính là người kế nghiệp thái tử gia, người mà sau hai mươi năm nữa sẽ nắm giữ đại quyền của Lý gia.
Đậu Đậu kinh hoảng nhìn Lý Minh Triết, sắc mặt Lý Minh Triết cũng thay đổi tái xanh, cuối cùng cũng hiểu rõ vì sao Lý lão gia lại mời nhiều khách thế này, làm một bữa yến tiệc long trọng thế này, hóa ra là muốn cướp đoạt người kế thừa.
Nghĩ lại tác phong của Lý lão gia cứ luôn im lặng đặt một quả bom, lần này quả bom đã phát nổ trên người mình.
Lý Minh Triết xông lên như mũi tên, đón lấy Lý Tiểu Triết từ trong lòng của Lý lão gia, cướp lấy micro, sắc mặt lắng xuống Xin Lỗi, ông nội tuổi tác đã cao nên dễ quên chuyện, tên của con trai tôi không phải là Lý Mặc Vân, nó tên Lý Tiểu Triết, và cũng không phải là người thừa kế của Lý gia.
Cướp lấy sân khấu, không nể mặt một chút nào.
Ông bất nhân cướp con của cháu, thì đừng trách cháu bất nghĩa làm mất mặt ông, Lý Minh Triết sớm đã ghét việc Lý lão gia độc đoán tự làm theo ý mình, từ trước đến nay chưa từng hỏi suy nghĩ của người khác, chỉ làm theo ý mình, ông ấy mãi mãi không hiểu cái đạo lý kỉ sở bất dục vật thi ư nhân (ND: Câu nói của Khổng Tử, nghĩa là những thứ mà mình không muốn thì đừng có làm cho người khác), chỉ chiếu theo suy nghĩ của mình mà bức ép người khác, một ông hoàng đế cứ luôn cho rằng mình là độc tôn.
Lý lão gia tức đến mức run rẩy, Lý Tranh vội xông đến ngầm dùng sức khống chế Lý Minh Triết, những trợ lý bắt đầu đi phá vỡ không khí của hội trường, tiếng đàn violon vang lên, tiếng đàn xua dần đi không khí ngượng ngập căng thẳng của bữa tiệc.
Lý lão gia chỉ vào mũi Lý Minh Triết mắng Cháu là đồ bất hiếu!
Lý Minh Triết lạnh mặt, một tay kéo Đậu Đậu, một tay ôm Lý Tiểu Triết, bước đi ra khỏi hoa viên không thèm quay đầu lại, Lý lão gia tức giận đứng sững lại ngồi xuống phía sau hét lớn Cháu quay lại cho ông!
Lý Tranh vội sai mấy người đang đứng đợi, chạy đến đứng chắc trước lối đi của Lý Minh Triết.
Hai bên hơn chục người đều nhìn lướt qua.
Những người tham dự bữa tiệc đều là những người nhanh nhạy, ai cũng đều biết cái cục diện đang diễn ra này, nhưng vẫn giả bộ biểu hiện như chẳng liên quan gì, mỗi người đều cầm ly rượu của mình đi qua đi lại nói chuyện trong hội trường, khóe mắt thỉnh thoảng lại lướt qua nhìn lén về phía trung tâm của vấn đề.
Lý lão gia bước nhanh đến, nhổ vào người Lý Minh Triết một cái Sao ta có thể nuôi dưỡng ra một con sói như mày chứ!
Lý Minh Triết kéo Đậu Đậu lên phía trước, nói từng câu từng chữ Ông nội, ông đã không muốn tuyên bố thân phận của cô ấy, vậy ông dựa vào cái gì mà cướp con của cô ấy chứ, hơn nữa, ông còn đẩy Tiểu Triết vào cái vị trí người kế nghiệp, ông đã hỏi qua ý kiến của cha mẹ nó chưa, căn bản ông không tôn trọng bọn cháu!
Một câu nói khiến Lý lão gia nói như sấm nổ Tao là ông nội mày, quản lý mày được, cũng có thể quản lý con mày được!
Đã đến bước này rồi, còn có thể nói gì nữa, Lý Minh Triết kéo Đậu Đậu quay mặt bỏ đi, Lý Tranh làm hết chức trách ngăn cản, Lý Minh Triết lên trước đạp anh ta một cái, chẳng thèm quay đầu lại đe thẳng ra bãi đỗ xe lấy xe, khiến cho Lý lão gia tức đến mức run rẩy lên.
Được lắm, không khí của buổi tiệc lập tức đóng băng, Lý lão ra mất mặt như thế này, thiếu chút nữa thì bệnh tim tái phát, tức giận đùng đùng quay người bỏ đi, Lý Minh Triết khởi động xe chuẩn bị đưa Đậu Đậu về nhà, vừa mới đi đến của đã nhìn thấy một chiếc Cadillac chắn phía trước, Lý Minh Triết đưa mắt nhìn, ồ, hóa ra là phụ thân đại nhân trăm năm khó gặp.
Lý Minh Triết dừng xe Đậu Đậu, đây là cha mẹ anh.
Đậu Đậu đã nghe nói qua cha mẹ anh ấy, nhưng hai người bọn họ bất hòa với Lý lão gia, nên bỏ cả cơ nghiệp trăm năm của Lý gia, chạy ra nước ngoài sống cuộc sống thanh bạch, bình thường rất ít khi trở về, vốn dĩ Lý Minh Triết cũng không có dự định bọn họ sẽ trở về, chuẩn bị đưa Đậu Đậu và Tiểu Triết đi gặp họ, không ngờ đến hôm nay lại gặp nhau ở đây.
Lý Lập đi xuống khỏi chiếc Cadillac, người đàn ông trung niên gầy gầy, sắc mặt không tốt lắm, nhưng tinh thần thì không tồi, nghe Lý Minh Triết nói, cha anh ấy bị ung thư dạ dày giai đoạn đầu, kiên trì sống mười mấy năm, sau khi Lý Lập xuống xe, phía bên kia cánh của một người phụ nữ trung niên mặc lễ phục chỉnh tề cũng xuống xe.
Minh Triết, vị này là Đậu Đậu à?
Lý Lập cười vui vẻ đến bắt tay, Đậu Đậu rất kinh ngạc, vội bắt tay Lý Lập, cẩn trọng hỏi thăm ……Cha, chào cha.
Người phụ nữ trung niên đi đến cẩn thận đánh giá Đậu Đậu, quay đầu nói với Lý Lập Đứa trẻ này rất được, mắt của con trai chúng ta quả thật không tồi, đứa trẻ này so với Khổng tước mẹ Tần Yến kia tốt hơn nhiều, sự giả tạo của cô gái đó khiến người ta đau dạ dày.
Đậu Đậu:….. ! ! (Nhạc mẫu thật phóng khoáng…..)
Lý Minh Triết đưa Lý Tiểu Lỗi đang ôm nhét vào tay mẹ anh Mẹ, đầy là Tiểu Triết, con trai con, cháu nội mẹ.
Người phụ nữ đó cười không mím được miệng Muốn Tiết Phương Phương ta bế cháu nội, thật làm kích động đến trào nước mắt, Minh Triết à, trước đây mẹ thực sự cho rằng con không thích phụ nữ, đã gần 30 rồi mà chẳng có lấy một đối tượng, làm mẹ lo lắng chết đi được, mẹ còn vì chuyện này mà trách cha con rất nhiều lần về chuyện nuôi dạy con cái…..
Lý Minh Triết: …….! ! (Này, vợ và con con đều ở đây đó)
Đậu Đậu:…….! ! ! (Chẳng trách Lý lão gia không thích cô, quả nhiên rất không hợp với nhà giàu có……)
Lý Lập sớm đã nhìn ra có gì không đúng, vẫy tay gọi người đến hỏi rồi liền tối sầm sắc mặt, kéo Lý Minh Triết đến một bên nói chuyện, Đậu Đậu thì bị nhạc mẫu đại nhân kéo đến một bên khác hỏi han, khiến các khách mời trong hội trường ngây ra, nhưng mà, đây đều là những khách quý sớm đã trải qua sóng gió, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, nên nói chuyện thì nói chuyện, một chút cũng chẳng trì hoãn.
……Mẹ, hai người có cần đến phòng khách chào hỏi mọi người trước không?
Yez, quản bọn họ làm gì chứ, mẹ phải đi xem con dâu của mẹ trước rồi mới nói, tên tiểu tử thối đó chỉ gửi mấy bức ảnh, làm mẹ buồn chết đi được.
! ! !
Aiza con dâu, tiên tiểu tử thối nhà chúng ta ức hiếp con không?
……! ! (Tiểu tử thối?! ! biệt danh của Minh Triết,?! ! Kinh ngạc! ! !)
Lẽ nào nó thật sự ức hiếp con, mẹ đã nói là tính cách của nó rất giống cha nó mà, không cần gấp gáp, mẹ sẽ dạy con mấy biện pháp, chắc chắn con có thể trị được đó ngoan ngoãn, tin Phương Phương, làm nữ vương.
! ! ! ! ! (Mẹ, Minh Triết không phải do mẹ nhặt về chứ?)
Ở bên này mẹ chồng nàng dâu nói chuyện hưng phấn ngùn ngụt (Cơ bản làm Tiết Phương Phương mình lời tuôn như nước sông), bên kia hai cha con họ cũng cãi nhau đến mức không nói chuyện nổi nữa, Đậu Đậu lo lắng không ngừng nhìn sang bên kia Mẹ, Minh Triết cãi nhau với cha căng thẳng như vậy, chúng ta có cần đến khuyên can không?
Tiết Phương Phương cười ha ha Cãi mới đúng, cha con nó mà không cãi nhau, thì sẽ đánh nhau.
Đậu Đậu:……! ! (Minh Triết, hoàn cảnh sống của anh quả nhiên rất khắc nghiệt)
Đợi hai cha con họ cãi nhau xong hai người một trước một sau đi đến, Đậu Đậu vội chạy lại kéo tay Lý Minh Triết, không rõ tình huống khuyên Minh Triết, anh đừng tức giận, cũng đừng khiến cha tức giận, cha cũng là vì muốn tốt cho chúng ta, trong thiên hạ này yêu con cái nhất chỉ có cha mẹ thôi……
Lý Lập nhìn Đậu Đậu với anh mắt kì quái.
Lý Minh Triết xoa xoa đầu Đậu Đậu Không sao, lên xe đi.
Lý Minh Triết lại trèo lên xe của Lý Lập, Tiết Phương Phương cũng ngồi lên, Đậu Đậu ôm Lý Tiểu Triết vừa ngồi xuống đã nghe Lý Lập nói Lái xe, đi thôi.
Đậu Đậu:……! ! (Cha à, cha về đến cửa nhà họ Lý rồi chưa vào đã bỏ đi thế này…….)
Trên đường hai cha con họ tiếp tục cãi nhau chẳng đầu chẳng cuối.
Thật quá đáng, năm đó đối xử với ta như vậy, bây giờ vẫn đối xử với con như vậy, cái ông già đó sao vẫn chưa liệt não nhỉ, lúc nào cũng chơi trò này vẫn không chịu dừng lại, đúng là hết thuốc chữa rồi.
Cha, sức khỏe của cha khá lên chút nào đi, về nhà con bảo Đậu Đậu hầm canh cho cha.
Muốn đem cháu ta làm nô lệ cho Lý gia sao, con trai ta đã bán sức cho Lý gia hơn hai mươi năm vẫn chưa đủ sao, đến Tiểu Triết cũng không chịu buông tha, Minh Triết, con làm hay lắm.
Cha không biết đâu, Đậu Đậu hầm canh ngon lắm, đặc biệt là canh dưỡng dạ dày, bệnh đau dạ dày của con đã được cô ấy chữa khỏi rồi.
Ông ta mời nhiều người như vậy chắc chắn là muốn con không tiện phản đối để thực hiện mưu đồ của ông ta, đến cuối cùng người mất mặt lại là chính mình, cái này gọi là gì nhỉ, lấy đá ném vào chân mình.
………….
Đậu Đậu:…… (Hai người rõ ràng là không nói cùng một chủ đề, vậy là sao lại nói đến mức hăng hái thế)
Tiết Phương Phương:……. (Sớm đã quen với tác phong hành vi của hai cha con họ rồi)