Chương 2
Trong khuôn viên thoáng đãng của khu biệt thư cao cấp Dương Minh Sơn, một buổi tiệc sinh nhật náo nhiệt đang được tổ chức.
Người được chúc mừng là Miêu Thành Tuấn, năm nay mười ba tuổi, cậu là con trai trưởng của chủ tịch tập đoàn Á Tín, chính vì không lâu sau sẽ sang Mỹ du học, nên bố mẹ cậu thay cậu tổ chức một buổi tiệc sinh nhật long trọng, để cậu mời bạn bè đến cùng chúc mừng.
Tuy rằng chỉ là tiệc sinh nhật của một cậu bé, nhưng bố mẹ của Miêu Thành Tuấn tuyệt đối không hề qua loa, ngoại trừ mời những nhà thiết kế tiếng tăm đến trang trí khuôn viên thật đẹp, còn gọi nhà hàng năm sao đến phục vụ thức ăn, tất cả thức ăn đều được chế biến bởi bàn tay của những đầu bếp trứ danh.
Mặc dù chỉ yêu cầu con trai mời khách, nhưng con trai lại đang theo học tại một học viện quý tộc, vì vậy mà bạn bè quen biết nếu không phải là giàu sang phú quý thì hầu như cũng đều là con cái của những quan chức chính phủ nổi tiếng, bố mẹ cũng có thể cùng con mình tới tham gia, nên cuối cùng buổi tiệc biến thành các cô cậu bé tụ tập trong sân, còn nhóm người lớn lại cùng nhau giao lưu tán gẫu trong phòng khách.
Miêu Thành Tuấn mời rất nhiều bạn tốt đến tham gia buổi tiệc sinh nhật của cậu, hơn nữa, cả cô em họ Miêu Tâm Du học cùng trường biết anh họ muốn tổ chức sinh nhật, cũng mời một vài bạn học nữ khá thân thiết cùng tham gia. Dù sao thì đông người mới náo nhiệt mà!
Cô cậu bé nào được mời cũng đều ăn vận lộng lẫy đến tham dự, rất nhiều cô cậu bé chưa từng tham gia buổi tiệc long trọng như thế, vì vậy mà cả khuôn viên vô cùng náo nhiệt, nhưng cũng cực kỳ ầm ỹ.
Phòng Nghiên Nghiên, mười một tuổi, là bạn học cùng lớp của Miêu Tâm Du, cũng được mời đến tham gia, ba mẹ cô không đến cùng cô, là tài xế đưa cô đến.
Vốn dĩ cô bé đã có một khuôn mặt thiên sứ xinh đẹp, thêm trang phục được chuẩn bị chu đáo, càng trở nên xinh xắn rực rỡ thêm, là nữ sinh xinh đẹp nhất trong buổi tiệc, chính vì vậy mà thu hút không ít những cậu thiếu niên mới lớn vây quanh, mức độ được hâm mộ hoàn toàn không thua kém nhân vật chính của buổi tiệc đang được một nhóm những cô bé đáng yêu vây quanh.
Lúc Miêu Thành Tuấn cùng một nhóm các cô bé nói chuyện phiếm, nhìn thấy bạn thân Khương Trạch Luân ngồi trên ghế, không hề nhúc nhích, chỉ nhìn về phía trước, bởi vậy liền cất tiếng gọi, “Trạch Luân, cậu muốn lại đây cùng chúng tớ nói chuyện phiếm với nhau không?” Hôm nay, cậu gần như đã mời đến hết tất cả những bạn học nữ xinh đẹp thanh nhã nhất trong số bạn học cùng cấp trong trường!
Thấy bạn thân của mình hoàn toàn không có phản ứng, cậu bước đến.
“Trạch Luân, rốt cuộc cậu đang nhìn cái gì? Gọi cậu cả buổi cũng không phản ứng.” Dõi theo tầm mắt của bạn thân, nhìn thấy em họ Miêu Tâm Du và một nữ xinh dáng vẻ rất xinh đẹp đang trò chuyện, một đám nam sinh vậy quanh bên cạnh tiểu cô nương xinh xắn kia, tranh giành muốn làm quen với cô bé. “Cô bé nữ sinh kia chính là Phòng Nghiên Nghiên sao?”
Người đang bất động rốt cuộc cũng có phản ứng. “Phòng Nghiên Nghiên?”
“Ừh, trước đó Tâm Du hỏi mình có thể mời bạn học thân thiết của con bé cùng đến tham gia party được không, lúc đó con bé có đề cập tới chuyện Phòng Nghiên Nghiên lớp nó dáng vẻ rất xinh xắn, mình nghĩ hẳn chính là cô bé đó.” Dù sao nữ sinh xinh đẹp không phải dễ dàng nhìn thấy như vậy.
“Phòng Nghiên Nghiên…….” Khương Trạch Luân lặp lại tên của cô, khóe miệng nhoẻn lên thành một nụ cười yếu ớt.
Miêu Thành Tuấn liếc bạn thân một cái. “Trạch Luân, nụ cười trên mặt cậu lúc này thật quái dị.”
“Phải sao?” Anh cười rạng rỡ, nhìn ra được tâm tình rất tốt, cũng rất hưng phấn.
“Cậu thích loại nữ sinh như Phòng Nghiên Nghiên?” Cậu không hiểu bạn thân rốt cuộc xem trọng tiểu nha đầu kia ở điểm nào, mà lại cười mờ ám như vậy, lại còn nhìn không chớp mắt, thật sự là rất khoa trương! Nếu giờ phút này cậu ta chảy nước miếng, cậu tuyệt đối không bất ngờ chút nào.
Tuy rằng dáng vẻ của Phòng Nghiên Nghiên không tệ, nhưng cá tính xem ra có chút cao ngạo, có vẻ không dễ gần gũi lắm, hơn nữa biểu cảm trên mặt cũng quá nghiêm túc, cậu không thích loại nữ sinh này, kiểucậu thích chính là những nữ sinh nũng nịu, bởi những cô gái như vậy mới đáng yêu.
“Mình khuyên cậu nếu muốn tìm đối tượng ối tình đầu, tốt nhất đừng chọn cô ấy, tuy rằng dáng vẻ của cô bé rất được, nhưng vẻ mặt quá cứng rắn, vừa nhìn đã biết vừa không ôn nhu lại vừa không nũng nịu.” Cho dù cậu chỉ mới mười ba tuổi, nhưng đã có kinh nghiệm yêu đương hai lần.
“Cô ấy sẽ không làm nũng cũng không sao, mình làm nũng với cô ấy là được rồi.” Khương Trạch Luân không thèm quan tâm.
Cậu ta sẽ làm nũng với cô bé?! Miêu Thành Tuấn không thể tin được bạn thân lại sẽ nói ra những lời “đàn bà” như vậy. “Trạch Luân, vừa nãy cậu đang nói giỡn phải không?”
“Hì hì!” Anh cười giống như một thiếu niên khờ dại.
Còn hihi nữa? Nhìn dáng vẻ của cậu ta, Miêu Thành Tuấn biết bạn tốt thật sự nghiêm túc. Nhưng cậu ta nói cậu ta sẽ làm nũng với Phòng Nghiên Nghiên……..Cậu thật sự không thể tưởng tượng ra loại hình ảnh này, quên đi, bằng không ngay cả người bạn thân là cậu cũng sẽ rất mất mặt.
Thấy em họ dẫn Phòng Nghiên Nghiên đi về hướng bọn họ, hẳn là muốn qua đây chào hỏi với chủ nhân bữa tiệc là hắn, thuận tiện thay bọn họ giới thiệu lẫn nhau một chút.
“Thành Tuấn, nếu mình tỏ tình với Phòng Nghiên Nghiên như thế này, cậu nghĩ cô ấy sẽ giống với những nữ sinh cậu từng kết giao trước đây, lập tức đáp ứng chứ?”
Đưa mắt nhìn bạn thân, lại nhìn cô gái đang đi về hướng bọn họ, cậu đáp lại rõ ràng, “Mình khuyên cậu đừng tỏ tình sẽ tốt hơn, cô ấy tuyệt đối không có khả năng đáp ứng, cậu sẽ rất mất mặt.”
Bởi vì trên khuôn mặt Phòng Nghiên Nghiên không hề có ánh mắt ái mộ hoặc vẻ mặt xấu hổ sẽ xuất hiện trên mặt những nữ sinh khi nhìn thấy bọn họ.
“Có đúng vậy không? Vậy thì nhất định là rất thú vị.” Ý cười trên mặt Khương Trạch Luân càng đậm.
Thú vị?! Xem ra bạn thân vẫn muốn tỏ tình, như vậy cậu chẳng phải nên tạm thời rời đi một chút sao? Bằng không chờ lát nữa, ngay cả cậu cũng sẽ rất mất mặt.
Trong lúc cậu đang đấu tranh tư tưởng xem có nên lánh mặt hay không, Miêu Tâm Du đã dắt tay bạn thân của mình đi đến trước mặt hai người.
“Anh họ, đây bạn học cùng lớp của em, Phòng Nghiên Nghiên, Nghiên Nghiên, anh ấy là anh họ của mình, cũng là nhân vật chính của buổi tiệc hôm nay, Miêu Thành Tuấn.” Cô nhìn thấy người bạn cùng học tuấn tú bên cạnh anh họ, cũng thuận tiện giới thiệu, “Vị này chính là bạn thân nhất của anh họ mình, gọi là Khương Trạch Luân.”
“Chào các anh, học trưởng, chúc anh sinh nhật vui vẻ.” Phòng Nghiên Nghiên rất lễ phép gật đầu chào hỏi, vừa nâng tầm mắt, phát hiện Khương học trưởng đang cười với cô rất quái dị, cô không khỏi hơi nhíu mày.
Khương Trạch Luân phát hiện nhìn gần cô càng thêm xinh đẹp. Sao lại có một nữ sinh dáng vẻ xinh xắn như vậy chứ? Cậu liền vui vẻ trực tiếp thốt ra, “Nghiên Nghiên, anh rất có hứng thú đối với em, thế nào, muốn kết giao với anh hay không?”
Anh đột nhiên tỏ tình khiến cho Miêu Tâm Du hoàn toàn sửng sốt. Thật không hỗ là bạn thân nhất của anh họ.
Mà Miêu Thành Tuấn bởi vì đã không kịp lánh mặt, đành phải đứng một bên chờ xem trò.
Phòng Nghiên Nghiên nhìn gương mặt đang cười hí hửng của người học trưởng vừa đưa ra yêu cầu kết giao với cô, trên khuôn mặt thông minh xinh đẹp không hề có biểu cảm gì, bởi vì đây không phải lần đầu tiên cô được nam sinh tỏ tình, bất quá, kể ra thì lần này là nhàm chán nhất.
“Rất xin lỗi, tôi hoàn toàn không có hứng thú với anh, tạm biệt.” Sớm trưởng thành trước tuổi, cô bình tĩnh nói, liền tỏ ý với bạn thân đang sững sờ bên cạnh, “Đi thôi, chúng ta đi ăn chút gì đi.”
Vì thế hai người tay nắm tay, không hề quay đầu lại hướng về phía khu bày thức ăn.
“Haha, vừa nãy không phải mình bảo cậu đừng công khai thực hành tỏ tình với nữ sinh như vậy, chuyện này quá mất mặt đi!” Trước đó cậu đã đoán đối phương nhất định sẽ cự tuyệt. “Quên đi, ở đây còn có rất nhiều những nữ sinh đáng yêu khác, quên chuyện lúc nãy đi!”
“Mình cảm thấy cô ấy chẳng qua là đang xấu hổ mà thôi.” Khương Trạch Luân đưa ra quan điểm khác.
“Phải không đó?” Cậu hoàn toàn nhìn không ra cô bé xấu hổ ở điểm nào.
“Có, cô ấy vừa mới chớp chớp mắt.” Anh vẫn đang nhìn cô.
“Đó chẳng qua là một cái chớp mắt rất bình thường thôi không phải sao?” Ai cũng phải chớp mắt không phải sao?
Không, anh thật cho rằng cô cảm thấy xấu hổ, bởi vì anh vẫn luôn nhìn chăm chú vào đôi mắt to tròn xinh đẹp hữu thần kia từ lúc nãy, đó không phải là thời điểm cô nên chớp mắt, rất rõ ràng, cô đang khẩn trương.
Đạt đến kết luận, Khương Trạch Luân cười đến vui vẻ, anh phát hiện bản thân mình từ lúc lớn như vậy đến nay, lần đầu tiên cảm thấy hứng thú đối với “một người nào đó”, trái tim vẫn còn hưng phấn đến nỗi đập dồn rất nhanh.
Không có hứng thú đối với anh phải không?
Nhưng anh lại vô cùng có hứng thú đối với em đó, học muội Phòng Nghiên Nghiên.
***
“Lại là anh, Khương Trạch Luân!”
Phòng Nghiên Nghiên nhìn nam sinh đang chắn trước mặt cô, chính là Khương Trạch Luân, người vừa đưa ra đề nghị kết giao với cô nửa tháng trước, khoảng một tuần trước khi anh tốt nghiệp, thường xuyên trở lại trường học “quấy rầy” cô.
Đối phương cười cười. “Thật cao hứng, em đã nhớ ra anh rồi.”
Đó là bởi vì anh gần như mỗi ngày đều tìm đến cô! “Tôi không phải nói, tôi không có hứng thú đối với anh sao.”
“Nhưng anh cũng nói, anh rất có hứng thú đối với em.”
“Anh!” Cô trừng mắt nhìn Khương Trạch Luân, không muốn tiếp tục cùng anh đấu võ mồm, bởi vì rất nhàm chán. “Anh nhanh tránh ra đi, tôi muốn vào lớp.”
“Anh đến nói tạm biệt với em.”
“Hả?” Cô không hiểu ý anh nói.
“Ngày mai anh phải sang Mỹ.” Trên mặt anh có một cảm giác không đành lòng.
Trước kia, từng nghe Tâm Du nói qua, anh họ của cô ấy và Khương Trạch Luân không lâu nữa sẽ đi Mỹ du học, cô còn tưởng rằng qua kỳ nghỉ hè bọn họ mới phải lên đường, không nghĩ tới ngày mai đã phải đi.
Trường của bọn họ có thể nói là học viện quý tộc cao cấp nhất của toàn bộ Đài Loan, thành lập đủ cả bốn cấp học mẫu giáo, tiểu học, trung học cơ sở và trung học phổ thông, học sinh theo học ở trường, gần một nửa tỉ lệ nam sinh sau khi hoàn thành chương trình tiểu học, liền ra nước ngoài bắt đầu làm một du học sinh nhỏ tuổi, còn nữ sinh thì đại đa số học thẳng lên đến trung học phổ thông, sau khi tốt nghiệp, qua sự giới thiệu và đề cử của giáo ban của trường, đều được nhận vào học ở những trường tại Mỹ.
Tuy rằng anh luôn đến phiền cô, nhưng nghe nói anh phải đi Mỹ, Phòng Nghiên Nghiên vẫn rất lễ độ chúc phúc cho anh. “Chúc anh đi du học thuận lợi.”
“Anh có thể viết thư cho em không?”
“Không được!” Cô lập tức cự tuyệt. “Ba của tôi nếu biết được nhất định sẽ rất tức giận, hơn nữa tôi cũng không có thời gian để hồi âm.”
“Anh biết mỗi ngày, về đến nhà, em vẫn còn phải học phụ đạo một vài môn với gia sư.” Đây là anh thăm dò ra từ Miêu Tâm Du. “Em mới mười một tuổi, ba của em có nhất thiết phải ép em học nhiều thứ như vậy không? Em cũng không mệt sao?” Tuy rằng anh là con trai độc nhất trong nhà, nhưng ba mẹ đối với anh có thể tính là rất dân chủ, sẽ không buộc anh làm những chuyện anh không thích.
“Không phiền!” Trên khuôn mặt trắng nõn vẫn đượm chút nét trẻ con, kiên quyết trưởng thành sớm hơn tuổi. “Ba tôi nói tương lai tôi phải kế thừa công ty của gia đình chúng tôi, cho nên tôi càng phải chuyên tâm một chút, học mấy thứ đó nhiều một chút, tuyệt đối không thua kém con trai.”
Sau khi mẹ sinh em gái xong, thân thể của bà không khỏe, không thể sinh con nữa, cho nên vào năm cô bảy tuổi đó, ba đã nói với cô, trong tương lai, công ty do cô kế thừa, cô không biết mình vì sao phải cùng Khương Trạch Luân nói nhiều như vậy, bất quá cô đoán anh hẳn là sẽ cười mình chứ gì?
Nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn phô trương thanh thế nói không phiền kia, trong lòng anh lại dâng lên một cảm giác đau lòng chưa từng có. Nếu lúc này mà nói cô rất đáng thương, cô hẳn là sẽ rất khó bỏ qua? Dù sao cô vẫn phải chuyên tâm làm tốt công tác ba mình giao phó.
Thu hồi dáng vẻ tươi cười, anh xoa xoa đầu cô. “Yên tâm, biểu hiện của em rất khá, sẽ không để thua kém bất kỳ nam sinh nào, nhưng chuyên tâm thì chuyên tâm, em tuyệt đối không thể quên nhớ đến anh, thỉnh thoảng phải nhớ đến anh, biết không?”
Anh không cười cô, còn nói cô biểu hiện rất khá? Phòng Nghiên Nghiên có chút sửng sốt.
“Nhưng mà vì sợ em bị người ta cướp mất, anh tốt nhất vẫn nên đóng một con dấu.”
“Con dấu?”
Trong lúc cô vẫn nghe không hiểu cái gọi là con dấu là có ý gì, anh đã gạt tóc trên trán cô, nhẹ nhàng hôn lên vầng trán xinh đẹp của cô.
“Đóng dấu hoàn tất, em là của anh.”
***
Tiết học thứ hai, Miêu Tâm Du kéo Phòng Nghiên Nghiên cùng nhau lên thang lầu, định lên sân thượng trò chuyện, bởi vì có người nhờ cô chuyển “một vài thứ”.
Sau khi lên trung học, cô và Nghiên Nghiên rất may mắn vẫn được học cùng lớp, tuy rằng từ mẫu giáo đến trung học đều học ở cùng một trường cũng có chút nhàm chán, nhưng việc này đối với việc xin vào học đại học Mỹ sẽ dễ dàng hơn.
Vừa lên đến sân thượng, phát hiện đã có một đôi bạn nam nữ cùng lớp ở đó, là cặp đôi mà các bạn cùng lớp cô đang đồn đại.
Nếu sân thượng đã bị chiếm cứ, hai cô cũng chỉ có thể đi chỗ khác, đang lúc hai cô sắp chạy xuống lầu, lại nghe thấy bạn học nữ nhắc tới tên của Nghiên Nghiên, hai người không hẹn mà cùng dừng bước.
“Cậu thích Phòng Nghiên Nghiên phải không?”
“Cậu nghe từ đâu? Từ đầu tới cuối, người tớ thích chỉ có cậu mà thôi.”
“Nhưng giờ tan học ngày hôm qua, tớ nghe thấy cậu nói với người khác, cậu cảm thấy dáng vẻ của cô ấy rất được, không phải sao?”
“Đúng vậy, tớ có nói qua dáng vẻ của cô ấy rất được, nhưng đó chỉ là bởi vì tớ cảm thấy hứng thú với mã ngoài của cô ấy mà thôi, cũng không phải là thật sự thích cô ấy!”
Bạn học nam phát hiện vẻ mặt bạn gái vẫn hoài nghi như cũ, nên tiếp tục giải thích, “Đó cũng giống như như nhìn thấy một món đồ xinh xắn nào đó, cảm thấy rất xinh đẹp hấp dẫn người khác, cảm thấy có hứng thú với nó, nhưng chỉ là cảm thấy có hứng thú, cũng sẽ không thật sự muốn có được, tin tưởng tớ, người tớ thật sự thích chỉ có cậu thôi, chỉ yêu duy nhất một người.”
“Là thật chứ?”
“Đương nhiên là thật rồi, Phòng Nghiên Nghiên cũng chỉ có khuôn mặt xinh đẹp mà thôi, vẻ mặt của cô ấy rất nghiêm túc, cá tính lại không ôn nhu, nói chuyện lại càng không nũng nịu đáng yêu giống như cậu vậy, tớ sao có thể sẽ thật sự thích cô ấy? Tớ chỉ thích cậu thôi.” Cậu ta giải thích với bạn gái lần nữa.
Cãi nhau thì cãi nhau, sao phải phê bình Nghiên Nghiên? Miêu Tâm Du nghe chưa xong, đã tức giận đi lên sân thượng. “Nè, hai người các ngươi hơi quá đáng đó, sao lại trốn ở chỗ này phê bình người ta!”
Vừa nhìn thấy cô và Phòng Nghiên Nghiên, bạn học cùng lớp cảm thấy ngượng ngùng lập tức xuống lầu rời đi.
“Thật là, tự nhiên trốn ở đây mà nói xấu người khác!” Tuy rằng hai kẻ phê bình người khác đã đi rồi, nhưng Miêu Tâm Du vẫn cảm thấy rất tức giận.
“Quên đi, không có vấn đề gì đâu, mình sẽ không lưu tâm.” Kỳ thật, cô ít nhiều biết có rất nhiều bạn học nam đều lén lút phê bình cô không đủ ôn nhu.
“Đúng vậy, đừng để ý đến mấy người nhàm chán đó!” Cô lấy ra một bức thư từ trong túi chuyển cho bạn thân. “Đến đây, đây là thư tình anh Trạch Luân viết cho cậu, ba ngày trước đã gửi đến nhà của mình, nhưng trong thư anh ấy muốn hôm nay tớ mới chuyển cho cậu.”
Từ sau khi anh Trạch Luân đi du học Mỹ, những lá thư anh viết cho Nghiên Nghiên không biết vì sao đều luôn gửi đến nhà cô, khẳng định là anh họ nói với anh ấy địa chỉ nhà cô. Anh làm việc rất thận trọng, bên ngoài phong thư đều viết tên của cô, nhưng bên trong thông thường sẽ thêm vào một phong thư khác ghi tên người nhận là bạn thân.
“Xem ra anh Trạch Luân là hôm nay trở về Đài Loan.” Anh không thường viết thư cho Nghiên Nghiên, chỉ có những lúc phải về Đài Loan, mới sẽ viết thư cho cô.
Phòng Nghiên Nghiên mở thư ra đọc, Miêu Tâm Du bên cạnh cũng nhịn không được mà liếc trộm nội dung “thư tình”.
Nghiên Nghiên, hôm nay anh quay về Đài Loan, sẽ nói với em một lần nữa, anh vẫn còn rất có hứng thú đối với em, thời gian vẫn vậy, gặp ở chỗ cũ.
“Please, thư tình của anh ấy thật đúng là một chút cũng không lãng mạn, mỗi lần đều chỉ viết một hai hàng, hơn nữa ngay cả câu, “Anh nhớ em” hay “Anh thích em” cũng không có.” Thư tình anh Trạch Luân viết cho bạn thân, có lẽ là những lời văn kiệm lời nhất trên thế giới.
Phòng Nghiên Nghiên nhìn chăm chú mấy lời “Anh vẫn còn rất có hứng thú đối với em.” trong thư, trong lòng đột nhiên có cảm giác buồn đau, tuy rằng mỗi phong thư anh đều viết những lời này, nhưng giờ phút này đọc được lại khiến cho cô cảm thấy rất khó chịu. “Có lẽ anh ấy căn bản không phải là thật sự thích mình.”
Miêu Tâm Du không nghe rõ những lời cô nói, “Nghiên Nghiên, cậu vừa mới nói cái gì?”
“Không có gì.”
“Mình cảm thấy anh Trạch Luân đối với cậu thật sự là chung tình, lần nào về đến Đài Loan cũng liền lập tức đến tìm cậu, dáng vẻ không giống như anh của mình, kỳ nghỉ cũng không trở về, nghe nói là bởi vì bên kia có nhiều bạn gái lắm, phải ở lại Mỹ hưởng lạc.” Không phải cô cố ý phê bình anh họ, cô chỉ là ăn ngay nói thật.
“Có đúng vậy không?”
Trước đây cô cũng cảm giác được Khương Trạch Luân hẳn là thật sự thích cô, bằng không sẽ không “quấn” lấy cô lâu như vậy, hơn nữa mỗi lần về Đài Loan đều sẽ tìm cô, nhưng chẳng qua đúng như những lời vừa nãy của Tâm Du, trong thư anh hoàn toàn không có viết những lời “Anh nhớ em” hay “Anh thích em.”
Có lẽ cô đã biết vì sao anh không viết “Anh thích em.” có lẽ là giống như những lời bạn nam cùng lớp nói vừa nãy, chỉ là cảm thấy có hứng thú, nhưng cũng không đại biểu là thật sự yêu mến.
***
Trong phòng bảo vệ, lão Lý mang cơm hộp đặt lên bàn, tự pha một chén trà ình, tuy rằng chỉ còn cách giờ tan học buổi trưa có mười phút, nhưng ông đã bắt đầu chuẩn bị ăn cơm trưa.
Vừa cầm lấy đôi đũa, liền thấy đã có một nam sinh cao lớn đội mũ len và quấn khăn quàng cổ màu trắng, từ cửa hông bên cạnh đi vào vườn trường.
Sau khi nhìn thấy rõ ràng đối phương là ai, lập tức buông đôi đũa, mở cửa phòng bảo vệ, cất tiếng chào với anh cùng một nụ cười.
“Khương thiếu gia, đã lâu không gặp.” Lão Lí tiến lên nhiệt tình bắt tay với anh, sau đó cười nói sang sảng, “Xem chừng cậu hình như lại cao hơn không ít, cao lớn gần giống như người Mỹ, ha ha ha ha!”
Khương Trạch Luân là học sinh tốt nghiệp ở trường mấy năm trước, sau đó sang Mỹ du học, nhưng cậu rất có lòng, hàng năm mỗi lần về Đài Loan nghỉ đông và nghỉ hè, đều sẽ đến trường thăm hiệu trưởng, thật sự là một cậu bé tốt.
Anh cũng cười niềm nở. “Bác Lí, gần đây bác vẫn khỏe chứ ạ?”
“Uhm, khỏe lắm, đúng rồi, tôi thật muốn cám ơn sự giúp đỡ của cậu, con trai của tôi hiện tại chẳng những công tác thuận lợi, lại còn đã có một mối quan hệ tốt với bạn gái. Có lẽ sang năm sẽ kết hôn.”
“Thật vậy sao? Vậy phải chúc Bác Lí sắp được làm ông nội trước.”
“Đây hết thảy đều là nhờ phúc của cậu, con trai tôi mới có thể có hôm nay.” Năm trước lúc Khương thiếu gia trở lại trường, khi đó ông vì chuyện con trai thất nghiệp mà phiền não, sau khi Khương thiếu gia biết chuyện, liền giới thiệu con trai của ông đến làm việc ở công ty khoa học kỹ thuật Dương Tinh.
Công ty khoa học kỹ thuật Dương Tinh là một xí nghiệp lớn, mỗi lần tổ chức tuyển chọn nhân viên mới, đều thu hút vài vạn người đến nộp đơn, con trai của ông, cũng từng đi phỏng vấn qua, nhưng lại không trúng tuyển, hiện tại có thể bước vào Dương Tinh công tác, thật sự là quá tốt.
“Không có gì đâu.”
“Đúng rồi, Khương thiếu gia, cậu là trở về tìm giáo sư kia, có muốn tôi gọi điện thoại thông báo trước một tiếng không chứ?”
“Không cần!” Anh lập tức khua tay cự tuyệt, “Cháu muốn cho giáo sư một bất ngờ.”
“Ha ha, thì ra là vậy, xem ra câu thật đúng là yêu mến giáo sư kia.” Cho nên mỗi lần quay về Đài Loan mới đều nhất định sẽ đến thăm trường.
“Bác Lí, hình như đã sắp tan học rồi, cháu đi vào trước, lát nữa chúng ta sẽ tán gẫu.”
“Được, nhanh đi vào một chút.”
***
Miêu Tâm Du bởi vì cơ thể không thoải mái, giữa trưa xin phép về nhà, trước khi về nhà vẫn không quên nói với cô “Hẹn hò vui vẻ.”
Hẹn hò vui vẻ?
Có lẽ đã phải phụ ý tốt của Tâm Du, bởi vì cô không hề đến chỗ hẹn.
Sau khi Tâm Du về nhà, mọi suy nghĩ trong tâm trí Nghiên Nghiên đều là về những lời của bạn nam cùng lớp kia, khiến cho cô có chút không muốn đi đối mặt với Khương Trạch Luân, cũng không muốn gặp anh.
Lúc này, tiếng chuông báo hiệu tiết học thứ ba buổi chiều vang lên, Phòng Nghiên Nghiên lấy sách giáo khoa toán ra chuẩn bị vào tiết học.
Lúc giáo viên môn toán bước vào lớp, nhịn không được mà kéo cổ áo lên. “Hôm nay thực sự rất lạnh.”
Nhìn ra ngoài cửa sổ, cô thầm nghĩ, hôm nay rất lạnh phải không?
Khương Trạch Luân có phải vẫn còn ở đó chờ cô hay không? Không, trưa nay đợi không được hẳn là đã phải rời đi, huống chi trong thư lại không có viết không gặp không về, anh đợi không được sẽ đi thôi.
Nhưng nếu anh vẫn còn ở đó, trời lạnh như thế này, có thể hay không đã lạnh cóng?
Cô cảm thấy trong ngực rất phiền muộn, không biết anh đã rời đi hay vẫn còn đang ở “chỗ cũ” chờ cô, càng nghĩ lại càng cảm thấy lo lắng, cô đột nhiên đứng lên từ chỗ ngồi, làm cho toàn bộ bạn cùng lớp và cả giáo viên đang giảng bài trên bục giảng hết thảy đều hoảng sợ.
“Em Phòng Nghiên Nghiên, em, em có vấn đề gì sao?” Giáo viên hỏi.
“Thưa cô, em đột nhiên cảm thấy có chút khó chịu, em có thể đến phòng chăm sóc y tế không ạ?”
“Có thể, em đi đi!” Phòng Nghiên Nghiên là một học sinh cực kỳ ưu tú, cô nói khó chịu thì nhất định là khó chịu, bởi vậy giáo viên đồng ý để cho cô rời đi.
Nhưng sau khi ra khỏi lớp, cô cũng không đến phòng chăm sóc y tế, mà là thẳng đến chỗ cũ.
Chỗ cũ như lời Khương Trạch Luân nói trong thư, là chỉ sân bóng rổ ở phía sau một phòng học môn hóa, nơi đó đã được cải tạo thành kho chứa đồ linh tinh, ngày thường rất ít người sẽ đến đó, cho nên mỗi lần anh đến trường học tìm cô, đều cùng cô hẹn gặp ở đó.
Bởi vì ngày thường đi hay về đều do lái xe đưa rước, hơn nữa lát nữa về đến nhà, cô lại có vài lớp học phụ đạo, bởi vậy nơi duy nhất họ có thể gặp mặt chính là trường học.
Phòng Nghiên Nghiên cố gắng chạy thật nhanh. Bất luận thế nào cô cũng muốn mau chân đến xem, Khương Trạch Luân có phải vẫn còn chờ cô ở đó hay không?
Hy vọng anh đã sớm rời đi, chứ không phải ngây ngốc ở đó chịu rét hơn mấy tiếng. nhưng cùng lúc…..Cô thật sự rất muốn gặp anh.