Chương 5
“Thiếu gia, cậu không ra vườn xem sao không được đâu, thiếu phu nhân cùng Tống tiểu thư hình như xảy ra tranh chấp.”
Mặc dù Khương Trạch Luân hy vọng bà xã thân yêu có thể cùng Tống Thải Trăn vui vẻ sống chung, nhưng chỉ mới nói hai ngày, sáng nay Trình quản gia liền nói với anh, giữa hai người đã xảy ra chuyện.
Hiếm có được ngày nghỉ, vốn dĩ anh còn muốn đề nghị ba người ra ngoài chơi, sao lại cãi nhau chứ?
Anh ra khỏi phòng, quyết định trước tiên đi xem thử rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Vừa vào sân xem sao, chỉ thấy đứng ở chỗ vườn hoa nhỏ, bà xã đang mím môi nhìn một luống hoa hồng còn bé, mặt nhăn mày nhó.
“Xảy ra chuyện gì?”
Vừa thấy Khương Trạch Luân đi tới, Tống Thải Trăn lập tức đi về phía anh, ôm lấy cánh tay anh, vẻ mặt ủy khuất nói, “Anh Trạch Luân, em đã nói với anh Nghiên Nghiên chị ấy chán ghét em, anh xem kìa, chị ấy đang rất hung hăng mắng em.”
Bà xã của anh rất hung hăng mắng chửi người khác? Chuyện đó sao có thể! “Bà xã, sao lại thế này?”
“Thải Trăn nhổ hết sạch loại hoa tường vi em thích, sau đó đổi lại thành loại hoa hồng cô ấy thích.” Mặc dù rất tức giận, nhưng ngữ khí Phòng Nghiên Nghiên nói chuyện vẫn không đến mức không khống chế được.
Luống hoa nhỏ này là cô xếp đặt sau khi cô vừa gả vào Khương gia, bởi vì cô cảm thấy khu vườn lớn như vậy, nếu có vài loại hoa hẳn là sẽ rất xinh xắn, bởi vậy mới chọn loại hoa tường vi, sau này chỉ cần ngày nghỉ có thời gian, cô đều sẽ tự tay mình xén tỉa sửa sang còn bình thường đều do A Khanh thay cô tưới nước.
Khương Trạch Luân kinh ngạc nhìn những khóm hoa tường vi xinh đẹp trước đây đều chẳng thấy đâu nữa, quả nhiên chỉ có hoa hồng.
“Anh Trạch Luân, sự việc không như Nghiên Nghiên nói.” Tống Thải Trăn vội vàng giải thích, “Hai hôm trước, em thấy hoa tường vi ở đây có chút héo rũ, không đẹp nữa, cho nên liền bắt tay vào sửa sang nó lại một chút, em thấy đất vẫn còn trống, nên đi mua một ít hoa hồng mang về trồng. Anh Trạch Luân, em thật sự vô tội, em lại không biết hoa tường vi là loại Nghiên Nghiên thích, vừa nãy em giải thích với chị ấy, nhưng chị ấy vẫn rất tức giận.”
Phòng Nghiên Nghiên đối với cách nói vô tội lần này của cô ta, cảm thấy không có cách gì tin nổi.
Bởi vì vừa nãy cô ta chẳng những không hề giải thích với mình, còn trực tiếp thẳng thắn nói, “Tôi không thích hoa tường vi, hoa hồng so với nó còn đẹp hơn.” Vừa nghe đã biết cô ta là cố ý hủy diệt hoa tường vi, hơn nữa cô rất hoài nghi, cô ta thật sự không biết hoa tường vi là loại hoa cô thích sao?
“Hoa tường vi của chị không thể nào héo rũ được, cuối tuần trước vẫn còn rất đẹp.”
“Vậy ý chị là em đang nói dối?” Tống Thải Trăn lập tức hốc mắt ửng đỏ.
“Có nói dối hay không, tự cô biết rất rõ.” Mới vài ngay trước nói yêu Trạch Luân với cô, hôm nay lại hủy diệt hoa tường vi cô thích, cô không biết rốt cuộc cô ta muốn như thế nào?
Mấy ngày nay cô đều cố gắng hết mức tránh mặt cô ta, cô đã nghĩ, mặc kệ dụng ý của cô ta là gì, dù sao cũng là em gái yêu mến của Trạch Luân, qua một thời gian sẽ quay về San Francisco, bởi vậy cô quyết định không đáng để ý tới, không muốn khiến cho ông xã khó xử.
Nhưng lần này cô ta thật sự hơi quá đáng, khiến cho cô thật sự rất tức giận.
“Anh Trạch Luân, anh xem! Em đã nói Nghiên Nghiên rất chán ghét em, đúng không? Không chấp nhận lời giải thích của em, lại còn chỉ trích em nói dối, em thật sự rất khổ sở mà.” Tống Thải Trăn nghẹn ngào.
Khương Trạch Luân thật sự không hiểu vì sao hai cô không thể bình tâm tĩnh khí sống chung.
Tiểu Trăn có lỗi, bởi vì con bé trước khi làm chuyện này nên hỏi qua Trình quản gia trước, nhưng con bé cũng đã xin lỗi, còn về phần Nghiên Nghiên, nếu có thể, anh thật sự hy vọng bà xã cùng Tiểu Trăn có thể trở thành bạn tốt, chí ít quan hệ cũng không cần ầm ĩ không thoải mái như vậy.
“Nghiên Nghiên, anh thấy Tiểu Trăn con bé không phải cố ý đâu, hơn nữa con bé cũng đã xin lỗi rồi, em hãy tha thứ cho con bé đi! Con bé này làm việc gì cũng đều bộp chộp tùy tiện, em đừng để ý.” Khương Trạch Luân thử xoa dịu bầu không khí.
Nghe thấy ông xã lại một lần nữa nói đỡ cho Tống Thải Trăn, lửa giận trong lòng Phòng Nghiên Nghiên càng bừng lên. Cô không hiểu vì sao anh lại năm lần bảy lượt bênh vực người khác? Sự bênh vực của anh đại biểu anh tin tưởng lời Tống Thải Trăn chứ không hề tin vào bà xã là cô, điều này khiến cho trong lòng cô có chút đau đớn.
Anh rõ ràng là yêu cô, vì sao lại không tin tưởng cô?
Sau khi thở hổn hển mấy lượt trong thâm tâm, cô xoay người rời đi, bởi vì cô không muốn cùng cãi nhau với ông xã, cũng không muốn nhìn thấy mặt Tống Thải Trăn giả dối kia lần nữa.
“Nghiên Nghiên!”
Tống Thải Trăn giữ chặt lấy Khương Trạch Luân. “Anh Trạch Luân, Nghiên Nghiên chị ấy vì sao lại ghét em như vậy chứ?”
“Cô ấy không có ghét em.”
“Vậy chị ấy vì sao luôn không nhìn em với nét mặt vui vẻ? Em thật sự muốn cùng chị ấy trở thành bạn bè.”
Anh cũng cảm thấy bà xã là lạ, bởi vì ngay cả anh cũng có thể nhận thấy cô không thích Tiểu Trăn.
Mặc dù bề ngoài cô đúng là có hơi nghiêm túc, nhưng anh hiểu rõ hơn bất kì ai hết bà xã ôn nhu động lòng người biết bao nhiêu, hơn nữa cũng chưa bao giờ nghe nói qua cô chán ghét ai, quả thực không khác với một thiên sứ, đơn thuần ngây thơ.
Vậy vì sao cô lại ghét Tiểu Trăn như vậy chứ?
Anh thật sự không muốn nhìn thấy bà xã và Tiểu Trăn đối xử với nhau tệ như vậy, trước khi Tiểu Trăn quay về, anh có nên nghĩ ra một biện pháp nào đó khiến cho hai người bọn họ trở thành bạn tốt không chứ?
Hmm…Chẳng lẽ cô đang ghen? Bởi vì Tiểu Trăn luôn đeo dính anh?
Không, không có khả năng, Nghiên Nghiên hẳn là biết anh yêu cô bao nhiêu, cả cuộc đời này anh chỉ yêu một mình cô, hơn nữa anh cũng chỉ xem Tiểu Trăn là em gái, nên không có khả năng là đang ghen.
Như vậy rốt cuộc là vì sao, Nghiên Nghiên phải bài xích Tiểu Trăn như thế?
Đột nhiên, anh nhớ tới việc phải giới thiệu bạn trai cho Tống Thải Trăn. Có lẽ sau khi con bé kết giao với bạn trai, sẽ không lại trẻ con như vậy nữa, có lẽ cũng sẽ có nhiều chuyện tán gẫu với Nghiên Nghiên hơn.
“Tiểu Trăn, tối nay anh sẽ dẫn em đến một chỗ.”
“Đi đâu?”
“Trước đây anh thỉnh thoảng sẽ đến một quán bar, nơi đó rất khá, mang em đi giải khuây.”
“Thật vậy sao?” Tống Thải Trăn vui vẻ không thôi, đột nhiên dẩu môi hỏi: “Vậy Nghiên Nghiên cũng muốn cùng đi sao?”
“Không, chỉ có anh với em đi thôi.”
Bởi vì anh là muốn dẫn con bé đi làm quen với một số bạn mới, điểm này chốc nữa anh sẽ nói rõ ràng với bà xã.
Khương Trạch Luân mang Tống Thải Trăn đi vào “Hill”, đó là quán bar do bạn thân Cao Vũ kinh doanh.
Hill là một quán bar cao cấp nổi tiếng, không giống những quán bar rock and roll những người trẻ tuổi thường đến, phong cách trong quán chính là quán bar nhạc jazz kiểu Mỹ, điều này có thể có liên quan đến việc ông chủ từng ở Mỹ trong một thời gian dài.
Chính bởi vì quán mang đậm phong cách Mỹ, bởi vậy khách đến đây đại đa số là ABC hoặc những cậu công tử giàu có, hơn nữa nơi này áp dụng chế độ hội viên, nên những người không có thân phận địa vị nhất định hoặc tiền của, rất khó trở thành hội viên ở đây.
Khương Trạch Luân đã gần hơn nửa năm không có đến Hill, bởi vì bình thường sau khi hết giờ làm anh đều lựa chọn về nhà bên cạnh bà xã, trừ phi có gặp gỡ với nhóm bạn chí cốt ở ngoài.
Mà lần trước anh tới là bởi vì em trai Miêu Thành Dịch của bạn thân Miêu Thành Tuấn về nước, tổ chức một buổi tiệc nho nhỏ ở đây, khi đó bà xã cũng cùng đến với anh.
Lúc anh chào hỏi với bạn bè, không quên giới thiệu Tống Thải Trăn bên cạnh, bởi vì đêm nay chính là vì thay con bé giới thiệu bạn trai mà đến, bất quá con bé giống như không hề có hứng thú với bọn họ.
Anh nghĩ, muốn giới thiệu một người bạn trai điều kiện không tồi, hỏi Cao Vũ chắc là sẽ nhanh hơn, dù sao cậu ta cũng là ông chủ, gần như quen biết tất cả khách ở đây, phẩm chất tốt hay không ít nhiều cậu ta hẳn là biết rõ, bởi vậy liền dắt Tống Thải Trăn trực tiếp đi về phía quầy bar tìm người.
Vừa nhìn thấy bạn thân, Cao Vũ tựa như nhìn thấy loài vật quý hiếm, giả vờ làm ra vẻ mặt khá giật mình. “Oh, đây không phải Khương Trạch Luân tiên sinh, hội trưởng câu lạc bộ YBX sao? Hôm nay sao lại cam lòng không theo bên cạnh bà xã mà đến đây chứ? Không phải là cãi nhau đó chứ?”
Cái gọi là YBX cũng chính là “Yêu bà xã”, hội trưởng câu lạc bộ YBX là danh hiệu mấy người bạn thân bọn họ đặt cho anh, tựa như Miêu Thành Tuấn, tức cao thủ săn người đẹp, đương nhiên cũng có người là hội viên SBX, đó chính là “Sợ bà xã”.
“Cãi nhau cái quái gì chứ, chúng tôi rất thắm thiết.” Khương Trạch Luân cười,“Cậu nha, mồm miệng độc như vậy, mình thấy quán của cậu sớm muộn cũng sẽ có ngày bị sập tiệm.”
“Xùy, xùy, xùy! Không có việc gì thì đừng có nói trù ếm mình bậy bạ.” Anh ta cười cất tiếng mắng.
“Đúng rồi, hiếm khi mình đến đây, sao lại không thấy Thành Tuấn?” Bạn thân chính là khách quen của nơi này mà, cư nhiên lại không hề chạm mặt cậu ta.
“Có lẽ có việc không thể bỏ dỡ rồi hay sao ấy.”
“Nhưng cậu ta cũng nên tu tâm dưỡng tính rồi, dù sao tháng sau cậu ta sẽ kết hôn.” Anh quay đầu nói với Tống Thải Trăn bên cạnh, “Đúng rồi, Tiểu Trăn, anh đã quên nói với em, tháng sau Thành Tuấn cậu ấy phải kết hôn, vị hôn thê của cậu ấy gọi là Phòng Tình Tình, là em gái của Nghiên Nghiên, sau này anh và Thành Tuấn chính là quan hệ thông gia.”
“Oh…..” Không ngờ anh Thành Tuấn sẽ lấy em gái của Nghiên Nghiên.
Cao Vũ nhìn cô gái trẻ tuổi diện mạo thanh tú từ nãy vẫn luôn thân mật rúc vào bên cạnh bạn tốt. “Trạch Luân, hình như mình chưa có gặp qua cô ấy, giúp mình giới thiệu một chút đi!”
“Cô ấy là Tống Thải Trăn, con gái người bạn thân của mẹ mình, trở về từ San Francisco tuần trước, định ở lại Đài Loan một thời gian, hôm nay mình dẫn cô ấy đến, chính là vì muốn giúp cô ấy giới thiệu bạn trai.” Lúc vừa mới đến Hill, anh đã muốn nói qua chuyện này với Tiểu Trăn.
“Anh Trạch Luân, em có thể nói không cần hay không?” Cô tuyệt đối không muốn quen biết người đàn ông khác.
Anh cho là cô mắc cỡ. “Làm quen thêm vài người bạn, thỉnh thoảng đi ra ngoài dạo chơi, như vậy những ngày em ở Đài Loan mới sẽ không quá nhàm chán.”
“Có anh Trạch Luân bên cạnh em là được rồi, em mới không cần kết giao với bạn trai gì đó, từ trước tới nay em cũng chỉ thích một mình anh.” Cô cười với Khương Trạch Luân rất ngọt ngào, đột nhiên cô thấy Cao Vũ đang dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ quái nhìn mình, nhưng cô không thèm để ý tới.
“Đó là lúc còn bé, hiện tại em đã trưởng thành, hơn nữa anh cũng đã kết hôn, bởi vậy không nên dính lấy anh như vậy nữa, phải đeo theo bạn trai.” Từ trước kia Tiểu Trăn đã thích bám dính lấy anh, giống một đứa trẻ không chịu lớn.
“Nhưng mà…….”
“Đừng nhưng mà nữa, Cao Vũ là ông chủ ở đây, cậu ấy quen biết rất nhiều người, anh bảo cậu ấy giúp em giới thiệu bạn trai. Trước tiên nói cho anh biết, em thích dạng đàn ông như thế nào?”
“Em……” Tống Thải Trăn lúc này lại thấy Cao Vũ dù bận bịu tối mắt vẫn ung dung nhìn cô. Cô thật sự không thích anh ta, khiến cho cô vừa gặp đã liền chán ghét. “Em muốn đi restroom.”
“Đi thẳng rồi quẹo phải.” Anh ta tốt bụng chỉ hướng đi.
Nhìn cô bỏ đi, Cao Vũ nhịn không được liền hỏi: “Trạch Luân, cậu xác định cô ấy xem cậu là “anh trai” sao? Bởi cô ấy có vẻ giống như không nguyện ý làm “em gái” của cậu cho lắm.”
Đây đã không phải là lần đầu tiên có người hỏi anh như vậy. “Mình biết tình cảm của bọn mình tốt, thường khiến cho người khác hoài nghi quan hệ giữa mình cùng Tiểu Trăn, nhưng bọn mình thật sự chỉ là loại tình cảm anhem mà thôi, Tiểu Trăn cô ấy cũng biết, vả lại, mình chỉ yêu một mình bà xã của mình thôi mà.”
“Có đúng không?”
Tuy rằng chính cậu ta nói như vậy, nhưng anh vẫn cảm thấy không giống, như vậy có phải nên làm kiểm nghiệm hay không chứ? Hẳn là sẽ chơi vui lắm, bất quá đừng cho bạn thân biết, cậu ta không phải một người thích đùa, ai bảo vừa nãy cậu ta trù quán của anh bị sập tiệm, cho nên không thể không bị đùa, hắc hắc!
***
“Anh Trạch Luân đâu?”
Sau khi Tống Thải Trăn từ restroom trở lại quầy bar, không thấy bóng dáng Khương Trạch Luân, liền hỏi Cao Vũ.
“Đang tán dóc với bạn bè ở phía trước.” Anh chỉ vị trí của bạn thân.
“Tôi đi tìm anh ấy.” Cô không thích người này.
“Cô yêu Trạch Luân, đúng không? Em gái nhỏ.”
Vốn dĩ muốn đi tìm Khương Trạch Luân, cô quay đầu lại trừng mắt nhìn anh ta, liếc mắt một cái.“Không liên quan đến chuyện của anh.”
Rất hung tợn nha! Anh chẳng qua là hơi nghi hoặc đưa ra câu hỏi, kết quả lập tức nhận được đáp án, xem ra anh không đi làm cảnh sát hoặc ủy viên công tố, thật đúng là đáng tiếc.
“Tôi khuyên cô đừng uổng phí tâm tư, hãy ngoan ngoãn làm em gái của cậu ấy đi, để tránh một ngày nào đó cậu ấy đuổi cô về San Francisco.” Không biết mình vì sao phải khuyên bảo những lời này với cô ta, có lẽ là bởi vì trong đáy mắt cô ta đã để lộ ra dục vọng mãnh liệt, cô ta Yêu Trạch Luân, cô ta muốn có được cậu ấy!
Giỡn chơi sao, anh kinh doanh Hill đã rất lâu, trước đây cũng hùn vốn cùng bạn bè kinh doanh quán bar ở Mỹ, thấy qua rất nhiều nam nữ hoan ái, ánh mắt Tống Thải Trăn khiến cho người ta có một loại cảm giác không hề đơn thuần, vô cùng mưu mô, mà bạn thân sở dĩ không hề phát hiện ra, đó là bởi vì cậu ta từ nhỏ đã quen với cô ta, trong lòng nhận định cô ta chính là em gái.
“Anh Trạch Luân anh ấy thích tôi, nên tuyệt đối sẽ không làm như vậy.” Anh từ bé đã yêu thương cô.
“Người cậu ấy thích chỉ có bà xã Phòng Nghiên Nghiên của cậu ấy, cậu ấy chỉ xem cô là em gái, tôi khuyên cô vẫn nên ngoan ngoãn quay về San Francisco đi, đừng ở đây lãng phí thời gian.”
Liên tục nói Khương Trạch Luân sẽ không yêu cô, lời nói của anh ta đã chọc tức Tống Thải Trăn. “Người nên rời đi là Phòng Nghiên Nghiên, bởi vì dì Cao căn bản là không thích cô ta làm con dâu, người dì Cao thích chính là tôi.”
Mẹ của Trạch Luân?! Cao Vũ kinh hãi. Chuyện thú vị này đã bắt đầu trở nên phức tạp.
“Cô cũng nói, người thích cô là mẹ của Trạch Luân, không phải Trạch Luân.”
“Dù thế nào, anh Trạch Luân một ngày nào đó cũng sẽ phát hiện tôi so với Phòng Nghiên Nghiên sẽ thích hợp ở bên cạnh anh ấy hơn.”
Cô ta so với suy nghĩ của mình còn muốn đáng sợ hơn, cố chấp hơn! Cao Vũ chỉ có thể lắc đầu. “Tôi thành thật khuyên cô, Thành Tuấn từng nói Trạch Luân yêu Phòng Nghiên Nghiên, yêu đến rất biến thái, rất điên cuồng, cô có biết như vậy là có ý gì không? Nói cách khác, nếu cậu ấy mất đi Phòng Nghiên Nghiên, sẽ trở nên không bình thường, biến thành người điên, cô hiểu không?”
“Không sao cả, đến lúc đó tôi sẽ theo ở bên cạnh anh ấy.”
“Xem ra cô nghe vẫn chưa hiểu, người điên thông thường đều là mất hết tính người.”
“Tôi thấy anh mới là kẻ điên…….” Tống Thải Trăn thấy Khương Trạch Luân đi tới, lập tức dừng lại, nói. “Anh Trạch Luân, em không thích nơi này, chúng ta về nhà!”
Bị kéo về phía cửa, Khương Trạch Luân vẻ mặt hoang mang. Mới vừa nãy con bé không phải đang cùng Cao Vũ nói chuyện phiếm sao? Có phải xảy ra chuyện gì hay không?
Anh quay đầu lại vẫy tay với bạn thân, sau đó cùng Tiểu Trăn ra khỏi Hill.
Cao Vũ cũng vẫy tay, sau đó vẻ mặt bi thương mà tự nói với chính mình: “Trạch Luân, bảo trọng, hy vọng lần sau gặp lại, không phải ở bệnh viện tâm thần.”
“Gì mà bệnh viện tâm thần?”
Tiếng nói quen thuộc từ phía sau lưng mình truyền đến, anh không hờn giận mà quay đầu lại nhìn người đàn ông thân ột mét chín mươi, vóc dáng cao lớn khôi ngô tựa như một con gấu lớn.
“Ai cho phép cậu vào bên trong quầy bar?” Bị hắn vào đứng như vậy, khu vực bên trong quầy bar nhất thời trở nên rất chật hẹp
“Bởi vì vừa nãy tôi cất tiếng chào cậu vài tiếng, cậu cũng vẫn không nghe thấy, cho nên tôi muốn bước vào gọi cậu, cậu hẳn là sẽ nghe thấy.” Gấu Lớn vô tội trả lời.
Phát hiện có vài vị khách nhìn bọn họ, Cao Vũ miễn cưỡng lộ khuôn mặt tươi cười mà chống đỡ, tiếp đó nhẹ giọng nói với Gấu Lớn “Cậu theo tôi lại đây”
Hai người ra khỏi quầy bar, tiến vào văn phòng, bởi vì anh muốn tử tế nói chuyện rõ ràng với con gấu lớn này, miễn cho cậu ta liên tục đến quấn lấy mình.
“Tôi trực tiếp nói với cậu, cậu không phải kiểu tôi thích, cho nên xin cậu về sau không cần tiếp tục đến Hill tìm tôi, đại luật sư Hùng Chí Hạo.”
“Nhưng tôi là thật tâm với cậu!”
“Mặc kệ cậu có phải thật lòng thật dạ hay không, tôi cũng không thích cậu, không hợp với cậu, cậu đi tìm người khác đi!”
Hùng Chí Hạo vẫn đứng bất động như cũ. “Nhưng đêm đó cậu rất nhiệt tình, muốn hết lần này tới lần kia…….”
“Dừng!” Nghe thấy cậu ta miêu tả tình hình đêm đó rõ ràng như vậy, hai g̣ má tuấn tú của anh có chút ửng hồng. “Tôi không phải đã nói với cậu, đêm đó tôi uống rượu say, cho nên……..Cậu muốn làm gì?” Thân thể cao lớn của Hùng Chí Hạo đột nhiên đến gần anh, khiến cho anh trở nên khẩn trương một cách kỳ lạ.
“Cậu đã uống rượu say, sao lại biết không hợp với tôi?” Hai tay anh ta đặt lên tường, vây lấy Cao Vũ ở giữa. “Không bằng bây giờ chúng ta làm, cậu sẽ biết chúng ta rất hợp nhau.”
“Làm bây giờ?” Làm, làm cái gì chứ?! Tim anh đập dồn cực nhanh. Người này sao lại nói trắng trợn như vậy chứ!
Trong lúc Cao Vũ còn đang suy nghĩ nên quẳng con gấu lớn này đi như thế nào, môi của cậu ta đã áp xuống, đầu lưỡi cũng rất không khách khí trườn vào.
Tuy rằng cậu ta không phải kiểu anh thích, nhưng anh không thể không thừa nhận, kỹ xảo hôn của cậu ta rất tốt, khiến cho anh có chút mê say, sau đó………..
“Please, cậu đang sờ chỗ nào đó? Cậu đừng sờ loạn nha…….”
Trời ạ! Ai đến giúp anh gọi điện thoại đến vườn bách thú, kêu bọn họ lấp tức phái người đến đem con gấu lớn dã man này bắt về đi.
***
“Tình Tình, xin lỗi, đã để em đợi lâu.”
Phòng Nghiên Nghiên mỉm cười bước vào nhà hàng. Trưa nay cô có hẹn ăn cơm trưa cùng cô em gái sắp kết hôn, lẽ ra trước đó Tình Tình đã muốn tìm cô đi ăn cơm, nhưng lúc đó cô lại bề bộn nhiều công việc.
“Không sao.” Cô biết công việc của chị gái nặng nhọc. “Chúng ta chọn món ăn trước đi!”
“Chị gọi một ly nước trái cây là được rồi, bởi vì chị không có hứng ăn gì cả.”Cô không muốn ăn, hơn nữa từ sáng đã cảm thấy trong bụng không thoải mái cho lắm, cô đoán rằng có lẽ là gần đây xảy ra quá nhiều việc, hơn nữa chuyện Tống Thải Trăn, tạo cho cô áp lực quá lớn.
“Chị hai, chị có khỏe không? Sắc mặt của chị xem ra rất không tốt.” Mặc dù vừa nãy trên mặt chị hai vẫn có dáng vẻ tươi cười, nhưng xem ra lại có vẻ rất mệt mỏi, sắc mặt cũng rất nhợt nhạt, khiến cho cô rất lo lắng.
“Không có việc gì đâu, chỉ là dạ dày chị có chút không thoải mái lắm……” Nói xong, cô cảm thấy bụng đau nhói một trận, khiến cho gương mặt cô nhất thời tái xanh.
Phòng Tình Tình sợ hãi. “Chị hai, chị không sao chứ!”
“Chị, chúng ta đi bệnh viện trước.” Cô cảm thấy cơn đau trong bụng là lạ.
Em gái lập tức theo cô đến bệnh viện.
Vốn dĩ Phòng Nghiên Nghiên chỉ nghĩ dạ dày của mình không thoải mái, hoặc là áp lực quá lớn dẫn đến đau bụng, ai ngờ kết quả lại là —— cô có thai!
Đã bốn tuần, nhưng thai nhi không ổn định, cho nên cô chấp nhận đề nghị của bác sĩ, buổi chiều ở lại bệnh viện truyền nước biển để an thai.
Cô có thai! Thật sự khiến cho cô rất kinh ngạc, bởi vì cô căn bản là thật không ngờ mình lại mang thai vào lúc này, cô thiếu chút nữa đã hại chết đứa bé, may mà đứa bé không có việc gì.
“Chị hai, em giúp chị gọi điện thoại cho anh rể, nói cho anh ấy biết hiện giờ chi đang ở bệnh viện.” Phòng Tình Tình vẻ mặt lo lắng cầm lấy di động, chuẩn bị gọi điện thoại cho anh rể. Bác sĩ nói thai nhi không ổn định cho lắm, cho nên hẳn là nên gọi anh rể đến thì tốt hơn.
Vừa nghe thấy em gái muốn gọi điện thoại cho chồng, Phòng Nghiên Nghiên lập tức ngăn cản, “Không cần gọi điện thoại cho anh ấy!”
“Sao cơ, vì sao chứ?” Chị hai vì sao không muốn cho anh rể biết? “Chị hai, chị và anh rể có phải đã xảy ra vấn đề gì hay không?”
“Chuyện này……..” Cô không biết nên giải thích với em gái như thế nào, nhưng giờ phút này cô chính là tạm thời không muốn để cho Trạch Luân biết chuyện mình mang thai. “Không có gì, chị và anh rể em hiện tại chỉ có chút “bất đồng quan điểm”, nhưng bọn chị không có việc gì đâu.”
“Thật vậy sao?”
“Uh, bọn chị thật sự không có việc gì, chờ sau khi chị về, sẽ tự mình nói cho anh ấy biết chuyện mình mang thai.”
“Dạ.” Tuy rằng cảm thấy là lạ, nhưng chị hai đã nói không có việc gì, cô cũng không tiện hỏi lại.
“Đúng rồi, Tình Tình, em hẹn chị ăn cơm không phải là có chuyện muốn nói với chị sao? Em muốn nói với chị chuyện gì?” Mặc dù chuyện có thai khiến cho cô rất kinh ngạc, nhưng cô vẫn không quên em gái có việc tìm cô.
“Chuyện này…….” Thấy chị gái đang nằm trên giường bệnh an thai, Phòng Tình Tình nhất thời không nói nên lời.
Kỳ thật cô đến tìm chị gái ăn cơm, là bởi vì gần đây trong lòng rất phiền não, theo ngày kết hôn ngày một tới gần, cô đột nhiên cảm thấy mình không muốn gả cho anh Miêu, cho dù đã đi thử áo cưới, cô cũng không cảm thấy vui sướng.
Nhưng cô không muốn loại chuyện kết hôn này, lại tìm không ra người có thể giải bày, bởi vậy mới đến tìm chị gái nói chuyện, tuy rằng từ lúc chị gái gả cho anh rể, lại thêm công việc bận rộn, thời gian chị em các cô ở cạnh nhau giảm bớt rất nhiều, nhưng chị gái vẫn là người duy nhất cô có thể tâm sự.
Nhưng hiện tại bản thân chị gái cũng có chuyện phiền não, sắc mặt vẫn còn tái nhợt nằm trong bệnh viện, cô sao lại không biết ngượng mà đem chuyện phiền lòng của mình nói ra, tăng thêm sự phiền não cho chị gái chứ?
Hơn nữa giữa vợ chồng họ rốt cuộc xảy ra vấn đề gì? Vì sao chị gái ngay cả mang thai, cũng tạm thời không muốn cho anh rể biết chứ?
Đột nhiên, cô nhớ tới một sự kiện. “Chị hai, trước khi chị gả cho anh rể, không phải từng bỏ nhà trốn đi sao? Chị không phải là đi tìm người thật sự thích sao?” Đêm trước ngày kết hôn, chị gái bỏ nhà trốn đi, nhưng cuối cùng bị anh rể và ba bắt về.
“Cái gì?!” Lời nói của em gái khiến cho cô dở khóc dở cười, bởi vì căn bản chuyện lúc đó không phải như vậy, sức tưởng tượng của con bé có phần quá phong phú. “Tình Tình, em hiểu lầm rồi, chị bỏ nhà trốn đi không phải vì nguyên do đó.”
“Nếu không thì vì sao chứ?
“Kỳ thật đó chẳng qua chỉ là chút tính cách náo loạn của chị, bởi vì chị không nghĩ muốn sớm như vậy đã gả cho anh rể của em.” Cô bỏ nhà trốn đi cũng đều phải trách Trạch Luân, ai bảo sau khi cô về nước hai tháng, anh liền muốn kết hôn với cô, cô căn bản là vẫn chưa có chuẩn bị tâm lý thật tốt, lại nói, khi đó chuyện cô muốn làm rất nhiều, nhưng cũng không bao gồm chuyện làm bà chủ Khương.
Hơn nữa, nếu trước đó bọn họ có giao thiệp tốt với mẹ chồng, có lẽ hiện tại tình hình sẽ không như vậy, cũng có lẽ bọn họ căn bản không nên sớm như vậy đã kết hôn, tuy rằng cuộc sống hai năm qua đó của cô thật sự hạnh phúc, nhưng mẹ chồng sang Mỹ, vẫn luôn khiến cho cô có chút tiếc nuối.
Phòng Tình Tình thấy dáng vẻ của chị gái có chút đăm chiêu, không khỏi cảm thấy khổ sở thay cho cô.
Tuy rằng hai cô là chị em, nhưng cá tính hoàn toàn bất đồng, chị gái thông minh lại bình tĩnh, còn cô lại luôn chân tay vụng về, làm gì cũng không tốt, đến ngay cả chuyện kết hôn của mình cũng xử lý không tốt.
Có lẽ, lần này cô nên tự mình quyết định!
***
“Tống tiểu thư, tôi có mấy lời nói với cô.”
Trước khi thiếu gia cùng thiếu phu nhân tan tầm về nhà, Trình quản gia tìm đến Tống Thải Trăn. Suy nghĩ cho hạnh phúc của thiếu gia và thiếu phu nhân, có vài điều ông nhất định phải nói với cô ta, đặc biệt là hôm nay cô ta lại làm ra chuyện này.
Tống Thải Trăn nheo mắt nhìn Trình quản gia. “Ông muốn nói cái gì?”
“Tống tiểu thư, tôi hy vọng cô đừng cố ý phá hư tình cảm giữa thiếu gia và thiếu phu nhân nhà của chúng tôi, cô làm như vậy là vô cùng không khôn ngoan!”
Cô ta không hờn giận mà vênh mặt lên. “Trình quản gia, bây giờ ông là đang giáo huấn tôi sao?”
“Không dám, tôi chỉ hy vọng cô đừng làm mấy chuyện nhiễu loạn cuộc sống của thiếu gia và thiếu phu nhân nữa.” Lời nói của ông rất hàm súc, dù sao đối phương cũng là khách, nhưng rất nhiều chuyện ông đều để ý thấy.
“Trình quản gia, ông chỉ là một người tôi tớ, quản hơi nhiều chuyện quá rồi đó.” Ả cảm thấy Trình quản gia đã tỏ rõ đúng là đang giáo huấn ả, điều đó khiến cho ả rất không vui. “Tôi khuyên ông đừng quản quá nhiều chuyện, bằng không chờ đến lúc tôi trở thành thiếu phu nhân mới của cái nhà này, ông hãy quay về nhà sống bằng tiền dành dụm đi!”
Lời nói của Tống Thải Trăn khiến cho ông khá hoảng sợ. “Tôi không hiểu ý của cô?”
“Tôi nói cho ông rõ, là dì Cao cố ý an bài cho tôi đến ở đây, bởi vì dì ấy cực kỳ cực kỳ chán ghét cô con dâu Phòng Nghiên Nghiên này, dì ấy thích tôi, ý của tôi, ông nghe hiểu rõ rồi chứ!”
Ả không sợ nói cho ông ta biết tình hình thực tế, bởi vì ngay cả lời nói của Phòng Nghiên Nghiên, anh Trạch Luân cũng không tin, huống chi là lời nói của ông lão này, vả lại, cứ như vậy, ông lão này về sau cũng không dám lại xem thường ả, giáo huấn ả, bởi vì ả chính là thiếu phu nhân kế tiếp của Khương gia.
Trình quản gia cực kỳ chấn động. Thì ra sở dĩ Tống tiểu thư lại muốn làm gì thì làm như vậy, muốn giở trò phá hoại tình cảm của thiếu gia và thiếu phu nhân, tất cả đều là do phu nhân, bà ấy………..
Tại sao có thể như vậy? Nếu thiếu gia hiểu rõ tình hình, nhất định sẽ rất khó xử.
Thấy Trình quản gia câm miệng không dám nói nhiều lời, ả thật cao hứng vì đã thu được hiệu quả. “Tôi cũng nói cho ông biết một chuyện rất tốt, cho dù anh Trạch Luân và Phòng Nghiên Nghiên không chia tay bởi vì tôi, dì Cao dì ấy không lâu nữa cũng sẽ trở về buộc anh Trạch Luân ly hôn với vợ, mẹ và vợ, ông cảm thấy anh Trạch Luân sẽ lựa chọn thế nào?” Đương nhiên là chọn mẹ.
Tuy rằng dì Cao không hề chính miệng nói phải về bức con trai ly hôn với vợ, nhưng chuyện dì Cao chán ghét con dâu là sự thật, cô tin tưởng, một ngày nào đó dì Cao sẽ bởi vì chịu không nổi mà quay về muốn bọn họ ly hôn.