Ông Xã Thực Tập


Chương 30: Ước hẹn (hạ)
Thứ bảy, bởi vì hôm nay là ngày nghỉ nên trên đường có rất nhiều người, Viêm Liệt và Bắc Đường Yên chọn một nhà hàng có phong cách nhẹ nhàng dùng bữa sáng, sau đó cùng nhau đi dạo trong trung tâm thương mại gần công ty, trụ chở chính của tập đoàn Bắc Đường nằm trong khu vực phồn hoa bậc nhất thành phố, hôm nay lại là thứ bảy cho nên trung tâm càng thêm náo nhiệt, hai người tay trong tay đi dạo trên đường, thỉnh thoảng sẽ đem đến một vài ánh mắt, có than thở có ghen tỵ, có nam cũng có nữ.
Viêm Liệt rất tuấn tú, là cái loại đứng trong một đống người cũng có thể được phát hiện đầu tiên vì quá đẹp trai, tuyệt đối làm cho người khác chú ý, mà cái đẹp của Bắc Đường Yên chính là ở khí chất của cô, ngũ quan xinh xắn làm lộ ra sự xinh đẹp tao nhã, nhất là khi đứng chung một chỗ với Viêm Liệt, dường như cả người Bắc Đường Yên trở nên sáng ngời, tràn đầy hơi thở hoạt bát, mà hai người lại đi bên cạnh nhau nên rất khó làm ánh mắt mọi người không chú ý.
Đi qua hai con đường, Viêm Liệt đã thấy được ba gương mặt có chút quen thuộc, không phải là rất quen nhưng đều là đồng nghiệp trong công ty, mấy người kia nhìn anh và Bắc Đường Yên bằng ánh mắt tò mò và kinh ngạc, làm anh không muốn cũng phải nghĩ đến những rắc rối sau này.
“Yên, còn có một tiếng nữa là phim bắt đầu chiếu rồi, chúng ta đến rạp chiếu phim thôi.”
“Được, không biết hôm nay có phim gì hay không, anh thích xem phim gì?”
“Lại đó xem poster đi, anh rất ít xem phim, còn em?”
“Em cũng ít khi xem phim, thỉnh thoảng sẽ nhìn poster chiến tranh.” Ngày thường Bắc Đường Yên xem ti vi đều mở kênh tin tức, đối với những loại phim này cô không hiểu rõ, thỉnh thoảng có nhìn một vài poster chiến tranh, coi như là thích đi.
Viêm Liệt cười cười, một cô gái mà lại thích thể loại chiến tranh, Bắc Đường Yên chính là khác biệt so với người khác, nhưng mà rất phù hợp với tính cách của cô.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, mười phút sau đã đến trước cửa rạp chiếu phim, Viêm Liệt đi mua vé, Bắc Đường Yên đứng tại chỗ nhìn mọi thứ xung quanh, thật ra thì nhiều năm rồi cô chưa đến đây, bây giờ nơi đây cũng đã thay đổi, không biết đã sửa chữa lại bao nhiêu lần, càng ngày càng lộng lẫy.
“Cuộc chiến thành Troy, thể loại chiến tranh đang rất nổi tiếng, xem phim này được không?” Viêm Liệt cầm hai tờ vé chạy trở lại.
“Được.” Bắc Đường Yên rất vui vẻ, xem phim gì cũng không quan trọng, quan trọng là. . .có Viêm Liệt bên cạnh cô, hơn nữa Viêm Liệt còn mua thể loại chiến tranh cô yêu thích, cô đương nhiên vui vẻ.
Hai người lại đi mua đồ ăn nhanh, nhưng mà mặc kệ là Viêm Liệt hay là Bắc Đường Yên đều không muốn ăn, vì vậy đổi thành mua nước, sau đó hai người vào rạp chiếu phim, chờ phim mở màn.
Bầu không khí trong rạp chiếu phim thật thâm trầm, Bắc Đường Yên nheo lại hai mắt, đây là lần đầu tiên cô xem kỹ hoàn cảnh chung quanh, ánh mắt Viêm Liệt vẫn đặt trên màn ảnh, theo từng cảnh quay mà xuất hiện ra các vẻ mặt khác nhau, từ phương diện của cô nhìn anh, anh không có phòng bị, rất chân thật, người như vậy thật không thích hợp cho công việc ngoại giao ngươi lừa ta gạt, nhưng từ biểu hiện của Viêm Liệt cho thấy trình độ của anh đối với sự biến đổi con số trên thị trường rất cao, phân tích rất chính xác, có thể nói anh rất có thiên phú, cũng rất có năng lực, Bắc Đường Yên đã nghiên cứu những tài liệu báo cáo lúc trước đưa tới, làm cho cô đối với Viêm Liệt khắc sâu nhận thức, cô tin tưởng chỉ cần cho Viêm Liệt cơ hội, anh nhất định có thể đứng trên đỉnh vinh quang, trở thành một người lãnh đạo ưu tú.
Chẳng qua là anh không hi vọng cô sẽ giúp đỡ, hơn nữa trước khi lui tới đã có điều kiện như vậy, chuyện công là chuyện công, chuyện riêng là chuyện riêng, mà cô lại rất vui vẻ đồng ý, cô không hi vọng người mình yêu bởi vì một nguyên nhân nào đó mà ở bên cạnh mình, nhưng mà ở chung với anh được vài ngày, Bắc Đường Yên đột nhiên lại nghĩ tới một chuyện khác, người đàn ông này không muốn bị người khác biết là anh ở chung một chỗ với cô, hình như là anh muốn giống như tình nhân bình thường, coi như không tệ, nhưng không biết vì sao Bắc Đường Yên cảm thấy như có cái gì đó mất đi khống chế, làm cho cô có cảm giác không thoải mái.
Lúc hết phim trong lòng Viêm Liệt vẫn còn lưu luyến, quả nhiên là phim nổi tiếng có khác, làm cho khi người ta xem nó có một loại cảm giác nhiệt huyết dâng trào, nhưng mà hình như Yên hơi buồn bã, không biết là đang nghĩ gì.
“Sao vậy?” Viêm Liệt nắm tay Bắc Đường Yên, có chút lạnh, hình như tay của cô có nhiệt độ rất thấp.
“Có chút khó chịu.” Tâm tình Bắc Đường Yên bị đè nén, sắc mặt cũng trầm tĩnh lại, nhìn như là không thoải mái.
Viêm Liệt lo lắng nhìn Bắc Đường Yên.
“Em bị bệnh sao? Có muốn đến bác sĩ hay không?”
“Em không sao, chỉ là cảm thấy hơi mệt, nghỉ ngơi một chút là được.”
“Vậy anh đưa em về nhà, nghỉ ngơi sớm một chút.”
“Trở về công ty đi, trong nhà đang sửa chữa, về cũng không nghỉ ngơi được.” Vì muốn sửa sang lại phòng sách cho Viêm Liệt, ban ngày cô thuê người lại sửa chữa, bây giờ có về cũng phải đối mặt với âm thanh hỗn độn trong phòng.
“Ừm, được, anh đưa em về công ty.” Viêm Liệt và Bắc Đường Yên kêu một chiếc taxi, năm phút đồng hồ sau, hai người đã đến trước cửa tập đoàn Bắc Đường.
Bảo vệ công ty kinh ngạc, rất cẩn thận mở cửa cho hai người, chào câu tổng tài khoẻ.
Hai người đi thang máy chuyên dụng của tổng tài đến tầng hai mươi mốt.
“Yên, anh ở đây cùng em được không, anh không yên tâm cho lắm.” Sau khi Viêm Liệt theo Bắc Đường Yên vào phòng cũng không có lập tức rời đi, anh sờ sờ trán của cô, xác định cô không có nóng, nhưng vẫn không yên lòng muốn ở lại.
“Ừm, được, em đi thay quần áo, anh chờ một chút.” Bắc Đường Yên đi vào phòng ngủ thay một bộ đồ mặc ở nhà.
Viêm Liệt rót ly nước nóng cho Bắc Đường Yên, nơi này mặc dù không thường xuyên có người ở, nhưng những vật dụng cần thiết đều không thiếu.
Đổi quần áo xong, Bắc Đường Yên uống ly nước Viêm Liệt đưa liền nằm trên giường.
“Yên, anh ôm em ngủ được không, anh sẽ không làm gì khác.” Nhìn Bắc Đường Yên nằm trên giường thật yếu đuối, đột nhiên Viêm Liệt muốn ôm cô vào trong ngực, nhưng lời vừa nói ra khỏi miệng lại sợ Bắc Đường Yên hiểu lầm, vội vàng tăng thêm một câu giải thích.
“Ừm, được.” Ban đầu Bắc Đường Yên đã có chút khó chịu, bây giờ nằm trên giường mới cảm thấy thật sự mệt mỏi, giọng nói lúc này cũng trở nên trầm thấp.
Viêm Liệt cởi áo khoác ra nằm xuống bên cạnh Bắc Đường Yên, nhẹ nhàng ôm cô vào trong ngực.
“Ngủ đi, anh sẽ ở đây coi chừng em.” Viêm Liệt lấy giọng nói hết sức nhẹ nhàng nói bên tai Bắc Đường Yên.
Bắc Đường Yên chỉ cảm thấy mí mắt ngày càng nặng trĩu, bất tri bất giác liền ngủ thiếp đi.
Viêm Liệt không ngủ, anh vẫn nhìn gương mặt khi ngủ của cô, trong lòng có một loại cảm giác không nói nên lời, hình như là hạnh phúc, cũng giống như bất an, anh cảm thấy mình như đang nằm mơ, có loại cảm giác không giống như sự thật, không biết bao giờ cảm giác này mới biến mấy, anh muốn bắt nó lại, nhưng rồi lại không biết nên bắt như thế nào, và bắt cái gì.
Yên, nếu như có thể mãi mãi ôm em như vậy thì tốt quá. . . .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui