Ông Xã Thực Tập

Chương 67: Tạm biệt
Cơn nghiện của Viêm Liệt lại phát tác, đau khổ không chịu nổi, Lôi Toa ở một bên nhìn anh, cô chờ Viêm Liệt cầu xin, nhưng Viêm Liệt lại cắn chặt cánh tay của mình, từng giọt từng giọt máu từ trong dấu răng chảy ra làm cho người ta nhìn thấy mà sợ hãi, mấy phút trước, trong miệng Viêm Liệt tràn đầy máu tươi, mắt lộ ra tia điên cuồng.
Lôi Toa đứng bên cạnh, càng xem càng tức giận.
“Đủ rồi, anh đúng là người đàn ông cứng đầu!” Lôi Toa nhìn không nổi, cầm ống chích tiêm ma tuý vào người Viêm Liệt, thân thể giãy giụa của Viêm Liệt dần dần bình tĩnh lại, chỉ còn lại tiếng thở dốc vang lên trong không khí.
“Cần gì phải làm như vậy, chỉ cần anh cầu xin em, em có thể thoả mãn anh, em có rất nhiều ma tuý, anh muốn bao nhiêu liền có bấy nhiêu.” Lôi Toa vuốt ve cái trán bị mồ hôi thấm ướt của Viêm Liệt, trên mặt toát ra một tia dịu dàng.
Viêm Liệt nhắm chặt hai mắt, vẻ mặt mệt mỏi vô cùng.
Lại một lần chịu đựng qua đi, không biết anh còn có thể chịu đựng bao nhiêu lần nữa, Viêm Liệt giật giật khoé miệng, muốn cười, lại cười không nổi, khoé miệng chảy ra rất nhiều máu tươi.
“Anh xem, anh lại chảy nhiều máu như vậy, ai, nghỉ ngơi một chút đi, tránh cho anh chết em còn phải nhặt xác cho anh.” Lôi Toa cười cười, rời khỏi căn phòng dưới đất, ba ngày nay cô đã hoàn toàn biết cảm giác vô lực là như thế nào, hơn nữa, bây giờ cô đang gặp rắc rối, tất cả địa bàn đều bị đóng kín, tất cả anh em cũng oán than khắp nơi, nhưng mà, nếu bây giờ cô đưa người đàn ông này ra, đoán chừng cô gái kia cũng không bỏ qua cho cô, huống chi cô còn không muốn giao người đàn ông này ra.
“Văn Mẫn, đã qua hai ngày, không có một chút tin tức nào sao, làm sao có thể, sao lại không tìm được anh ấy, tôi cảm thấy chúng ta nhất định bỏ sót một chỗ nào đó.”
Ánh mắt Bắc Đường Yên hồng hồng, không biết đã bao lâu rồi cô không có nghỉ ngơi thật tốt.
Đã năm ngày rồi, cô tìm anh khắp nơi, có nơi thậm chí còn tìm đến hai ba lần, cô vận dụng tất cả lực lượng nhưng người đàn ông bắt cóc Viêm Liệt và anh giống như là bốc hơi khỏi thế giới này, một chút tung tích cũng không có.
“Tổng tài, người của Hoả tiểu thư vừa mới thông báo, có người tìm thấy một thi thể ở trong rừng cây, chẳng qua là thi thể bị lửa thiêu, lửa đốt làm thay đổi hoàn toàn, chỉ có thể đoán là đàn ông. . . . .” Lời của Văn Mẫn còn chưa nói hết liền bị Bắc Đường Yên cắt đứt.
“Không thể nào, Viêm Liệt tuyệt đối không thể nào chết!” Bắc Đường Yên cảm thấy mình sắp điên rồi, toàn bộ chuyện trong công ty cô đều đã giao cho phó tổng tài xử lý, bây giờ cô chỉ ở nơi này chờ tin tức của Viêm Liệt, nhưng mà lại hoàn toàn không có, không thể không làm cô sinh ra cảm giác tuyệt vọng chưa từng xuất hiện trong đời mình.
“Tổng tài, tôi không phải nói đây là thi thể Viêm Liệt, anh em của tiểu thư Hoả Viêm nói, có lẽ là thi thể người đàn ông hôm đó.” Văn Mẫn bị Bắc Đường Yên rống to làm sợ hết hồn.
“Thi thể người đàn ông kia, nhanh lên một chút, ở đâu, nhanh cho người đi thăm dò, thăm dò thân phận người đàn ông kia là như thế nào, nhất định trong thời gian ngắn nhất phải điều tra được tất cả, nhanh!” Bắc Đường Yên vui mừng nhìn Văn Mẫn, lo lắng kinh hoảng làm cho cô mất đi tất cả lý trí, cái loại tâm tình kinh khủng đó theo thời gian trôi qua mà càng ngày càng rõ ràng, cô thật không biết mình có thể kiên trì bao lâu nữa!
Có lẽ cô không đem câu yêu treo ở ngoài miệng, thậm chí chưa từng nói với Viêm Liệt cái gì, hơn nữa, chính cô cũng không nghĩ tới Viêm Liệt quan trọng với cô như thế này, quan trọng đến nỗi, không có anh, cô giống như mất đi ánh mặt trời, khắp thế giới toàn là bóng tối, khó có thể hô hấp.
“Được, tổng tài!” Trong lòng Văn Mẫn âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cũng không khỏi cầu nguyện, hy vọng tin tức lần này có liên quan đến Viêm tiên sinh, nếu không cô thật sự lo lắng tổng tài sẽ không chịu được. . . . . .
Một tiếng sau truyền trở lại tin tức.
“Tổng tài, người đàn ông kia tên là Owen, là thành viên trong một bang phái, lão đại của hắn là một người phụ nữ tên là Lôi Toa, bang phái của bọn họ lấy việc buôn bán ma tuý là chính, năm ngày trước bởi vì một cuộc giao dịch không thành công, đưa tới hai bang phái ác chiến, hơn nữa bên phía cảnh sát cũng truyền đến tin tốt, rốt cuộc đã bắt được những người ác chiến trên đường hôm đó, bọn họ tiết lộ, người đàn ông này chính là người bắt cóc Viêm Liệt, tổng tài, từ tin tức những người còn lại, chúng ta biết được Owen chính là thân tín của Lôi Toa, nhưng mà không biết tại sao kể từ ngày hôm đó lại không nhìn thấy hắn, nhưng không nghĩ tới lại phát hiện thi thể người đàn ông kia.”
“Viêm Liệt đâu, đám người bị bắt có nhìn thấy Viêm Liệt không?” Bắc Đường Yên không quan tâm những người đó sống hay là chết, cô chỉ lo lắng cho sự sống chết của Viêm Liệt, Viêm Liệt ở đâu.
“Cái này, bọn họ nói chưa từng thấy qua Viêm Liệt, chỉ nói sau ngày đó, cũng không thấy người đàn ông tên Owen.”
“Không có, sao lại không có, một người sống sờ sờ làm sao lại không có tin tức, không, trực tiếp đem người đàn bà kia đến đây, bắt cô ta đến, tôi sẽ tự mình hỏi rõ ràng!”

Giọng nói Bắc Đường Yên hung ác mà tràn đầy sát khí, Văn Mẫn giật mình, chật vật rời đi.
Biệt thự Lôi Toa rất lớn, phòng dưới đất lại ngoại trừ cô ra không có ai biết, nơi này là nơi riêng tư của cô và anh, cũng là nơi cô dự trữ ma tuý, chính là nơi an toàn cuối cùng của cô.
“Ghê tởm, quá ghê tởm, cô gái kia lại độc ác như vậy, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cô, nhất định sẽ không!” Lôi Toa hết sức chật vật, sợi tóc xốc xếch, quần áo xốc xếch, sắc mặt khẩn trương.
“Thế nào?” Viêm Liệt vẫn nằm trên cái giường lớn kia, chẳng qua là sắc mặt tái nhợt, càng ngày anh càng không có sức lực nói chuyện, sáu ngày, anh đã sáu cái mặt trời lặn không ăn cái gì, chẳng qua là bị đút cho một chút nước và không biết bao nhiêu ma tuý.
“Thế nào, còn có thể thế nào, không phải tại vì anh sao, cái cô gái tên là Bắc Đường Yên thật đúng là lợi hại, cô ta lại trong thời gian một ngày cho người tịch thu tất cả địa bàn của em, còn tuyên bố để cho em thấy cô ta, hừ, em cũng không phải ngu ngốc, làm sao có thể đi gặp cô ta, đi gặp cô ta, chắc chắn em liền mất mạng, không nghĩ tới một thương nhân mà lại có thế lực lớn như vậy, lòng dạ lại độc ác hơn cả người trong giới hắc đạo nhiều năm, ngay cả bàn tay nổ súng còn không run rẩy, giết chết một đống người của em.”
Bây giờ Lôi Toa mới vừa thoát hiểm ra khỏi hang hùm, thời điểm Bắc Đường Yên nổ súng là làm cho người ta tới bắt cô, may mắn là cô chạy trốn kịp thời, sau đó cô ta liền tự mình dẫn người tới bắt cô, cô cảm thấy chuyện đã bại lộ liền cuống quít rời đi, nhưng mà trước đó còn thấy Bắc Đường Yên giống như thần chết, một người đến giết một người, sát khí khắp người tiêu diệt tất cả những người chặn đường cô ta.
Lôi Toa nghĩ đến tình cảnh lúc ấy, toàn thân lạnh lẽo, không khỏi lộ ra vẻ mặt sợ hãi, nhất thời có chút bối rối, mặc dù nơi này là nơi riêng tư, cũng là nơi thuộc về cô và anh, không biết cô gái tên Bắc Đường Yên có thể tìm tới nơi này hay không.
Viêm Liệt sửng sốt, sau đó lộ ra nụ cười suy yếu, chẳng qua là nụ cười càng ngày càng lạnh nhạt.
“Cười, anh cười cái gì, em nói cho anh biết, coi như cô ta phá huỷ tất cả thế lực của em, em cũng không giao anh cho cô ta, anh tuyệt vọng đi là vừa.” Lôi Toa bởi vì Viêm Liệt nở nụ cười mà tức giận, mang theo một tia ác độc nhìn Viêm Liệt.
“Không giao cũng không sao, giết tôi là được.” Viêm Liệt lấy giọng nói yếu đuối bình tĩnh nói với cô ta.
“Giết anh, ha ha, anh biết bây giờ giá trị của mình bao nhiêu không, Bắc Đường Yên ra giá một tỷ nếu tìm được anh, nếu như em giao anh cho cô ta là có thể đổi lấy một tỷ, thậm chí còn nhiều hơn, em làm sao nhẫn tâm giết anh.” Lôi Toa nói oán hận, một tỷ, người đàn ông này trị giá một tỷ, nhưng mà, cô lại không muốn đổi anh lấy tiền, hơn nữa, nếu cô gái kia biết là cô bắt người đàn ông này, cô sẽ mất mạng trước khi nhận được những tờ tiền kia.
Người, có giao hay không, lúc này đối với cô ta đã không còn quan trọng, chỉ cần thấy ánh mắt điên cuồng ác độc của cô gái kia, cô cũng biết mình không còn sống bao nhiêu ngày nữa, cô gái kia tuyệt đối không bỏ qua cho cô, nhưng mà còn người đàn ông này. Cô nên xử lý như thế nào đây.
“Một tỷ?” Ha ha, trong lòng Viêm Liệt cười thầm, cười châm chọc, cười khổ sở, nếu như anh chỉ bị nhốt ở nơi này, anh sẽ không tuyệt vọng như vậy, nhưng mà anh lại dính ma tuý, cái cơn nghiện phát tác điên cuồng đó làm cho anh hoàn toàn tuyệt vọng, có lẽ Viêm Liệt trước kia còn đáng giá, nhưng mà Viêm Liệt bây giờ căn bản là không đáng giá.
Yên. . . . . .đừng cứu anh, đừng cứu anh, bộ dáng anh bây giờ như thế này, làm sao có thể gặp em!
“Một tỷ, hừ, hay là nhiều hơn, nhưng mà, em tuyệt đối không giao anh ra, Viêm Liệt, chúng ta cùng sống cùng chết đi, dù sao em đã không muốn sống lâu rồi, chết cũng tốt.” Dáng vẻ chật vật của Lôi Toa càng thêm điên cuồng, không biết nghĩ tới điều gì, cô chạy ra ngoài, một lát sau liền trở lại, trong tay cầm một cái bật lửa, điên cuồng nhìn Viêm Liệt.
“Viêm Liệt, chúng ta cùng chết đi, nếu Bắc Đường Yên đã nghi ngờ em, sớm hay muộn cũng tìm đến nơi này, đến lúc đó dù sao cũng chết, còn không bằng chết ngay bây giờ, còn có thể có anh làm bạn.” Lôi Toa vừa nói, vừa cầm bật lửa đến gần Viêm Liệt.
Viêm Liệt nhìn thấy Lôi Toa như vậy, lúc mới bắt đầu anh còn lộ ra vẻ hoảng sợ, nhưng ngay sau đó liền bình tĩnh lại, nhìn chằm chằm cô ta.
“Viêm Liệt, anh nói xem, em nên thiêu chết chúng ta, hay là cầm súng giết anh trước, sau đó lại tự sát, một cái lừng lẫy, một cái thoải mái, anh thấy cái nào tốt hơn?”
Lôi Toa chỉ cảm thấy mình điên rồi, điên vì người đàn ông này, mấy ngày nay nhìn người đàn ông này không ăn không uống nằm trên giường, nhìn người đàn ông này chịu đựng cơn nghiện, nhìn người đàn ông này thỉnh thoảng lưu luyến và dịu dàng, cô biết, cô đã không có cách nào buông tay, mặc dù chỉ là mấy ngày, nhưng mấy ngày ngắn ngủi cũng đủ làm cho cô thất lạc lòng mình.
“Đều được, cô muốn làm gì thì làm đi, dù sao cũng là chết, chết như thế nào cũng không quan trọng.” Viêm Liệt khó nhịn được, cười cười, hình như anh rất mong đợi cái chết này, nhưng mà ánh mắt lại xuất hiện một loại tiếc nuối không thể nào xoá sạch, anh không biết Bắc Đường Yên có thể tìm đến đây hay không, nhưng mà anh muốn thấy cô một chút, cho dù một chút cũng tốt, nói cho cô biết, anh yêu cô. . . . .
Lửa cháy rừng rực, Viêm Liệt cảm thấy có chút khó thở.
“Cùng chết đi, Viêm Liệt, để cho lửa này đem chúng ta đốt sạch sẽ, còn có hơn ngàn vạn ma tuý ở nơi này, cũng biết mất sạch sẽ.” Lôi Toa nằm trên người Viêm Liệt, súng trong tay đặt trên mặt bàn bên cạnh.

“Ma tuý, trước kia tôi chưa từng nghĩ sẽ dính líu đến thứ này, lại không nghĩ rằng mình lại trở thành con nghiện.” Viêm Liệt nhìn lửa đang cháy lan tới phía giường, tiếc nuối trong mắt cũng ngày càng rõ ràng.
“Con nít, thế giới của anh quá đơn thuần, anh xem, lửa này đốt thật mạnh, làm lòng của em nóng lên, Viêm Liệt, chúng ta sắp chết, em muốn hỏi anh một câu.”
“Cái gì?”
“Nếu như chúng ta không quen biết trong tình huống như thế này, anh có thích em hay không, mà không phải là Bắc Đường Yên?”
“Ha ha, tôi. Nhiều năm trước đã yêu Bắc Đường Yên, cô nói dễ dàng như vậy. Nhiều năm trước nữa, tôi cũng không thể thích cô. . . . .khụ khụ. . . . .” Viêm Liệt ho khan, lửa cháy nhanh đốt đến bên cạnh giường, thậm chí Viêm Liệt còn có thể thấy ngọn lửa chạy đến trên người anh.
“Cô biết không, thật ra thì. . . .tôi không muốn chết, bởi vì. . . .tôi còn chưa nhìn thấy cô ấy, nếu không gặp được cô ấy một lần cuối cùng, tôi sẽ cảm thấy tiếc nuối, thật ra thì, tôi không muốn chết, thật không muốn, cho dù dáng vẻ bây giờ của tôi như vậy, Yên cũng sẽ không ghét tôi, Yên sẽ không. . . . .nhưng mà tôi sẽ, tôi sẽ cảm thấy mình không còn tốt như trước, vốn là không tốt, bây giờ. . . . .khụ khụ. . . . .bây giờ lại thay đổi, càng bết bát hơn. . . . .cuối cùng, tôi cảm thấy mình lại gây thêm phiền toái cho cô ấy, lần này cũng vậy, lần trước cũng vậy, tôi cảm thấy cô ấy rất mệt mỏi. . . . .khụ khụ. . . . .tôi cảm thấy mình phải chờ cô ấy đến cứu. . . .”
“Viêm Liệt, anh nói cái gì. . . . .khụ khụ. . . . .” Lửa cháy đến bên giường, Lôi Toa đã có chút hối hận, đột nhiên cô bị lửa bén trúng, vui mừng đứng lên.
“Không, không, tôi không thể chết được, Viêm Liệt, mau, mau dậy đi, chúng ta đi ra ngoài.” Lôi Toa hốt hoảng từ trên giường đứng lên, sau đó muốn cởi dây thừng giúp Viêm Liệt.
“Ha ha, không cần, cô nhanh đi đi, tôi không đi được, nếu như cô có một chút không muốn đi, liền đi không được, nếu như cô không thích đi, vậy chết ở chỗ này với tôi đi.” Mấy ngày nay anh không ăn không uống, làm gì có khí lực mà chạy ra khỏi nơi này, huống chi, anh cảm thấy cơn nghiện sắp phát tác, căn bản là không có khí lực bỏ đi.
“Anh, mau dậy đi, chúng ta cùng đi!” Lôi Toa không muốn buông tha, rốt cuộc cô cũng tháo dây được cho Viêm Liệt.
Viêm Liệt lắc đầu, chậm rãi nhắm mắt lại, trong bóng tôi anh nghĩ đến dáng vẻ của Bắc Đường Yên, khoé miệng từ từ nâng lên, Yên, anh yêu em, đời đời kiếp kiếp. . . . .
Lôi Toa đi, hoảng hốt chạy đi, nhưng mà vẫn không thoát được, Lôi Toa vừa mới chạy khỏi căn phòng dưới đất liền nhìn thấy Bắc Đường Yên, ngay cả cơ hội giải thích cô cũng không có, Bắc Đường Yên liền lấy một phát súng kết liễu đời cô, sau đó chạy vào trong biển lửa!
“Khụ khụ. . . . . . . . .Yên. . . . . .” Viêm Liệt nghĩ đến Bắc Đường Yên, hô hấp ngày càng dồn dập.
“Liệt, Liệt, Viêm Liệt, tỉnh tỉnh, tỉnh tỉnh, anh có sao không, mau tỉnh lại!” Rốt cuộc Bắc Đường Yên cũng tìm được Viêm Liệt đang hấp hối trong biển lửa, hưng phấn chạy tới.
“. . . . . .Yên, Yên. . . . .khụ khụ. . . . . .anh gặp ảo giác sao, làm sao lại nhìn thấy em đây.” Viêm Liệt cảm thấy có người kêu tên của anh, giống như là giọng nói của Bắc Đường Yên, mở mắt ra lại chỉ thấy dáng vẻ bị khói bay lượn lờ, giống như là đang trong ảo giác, có lẽ là anh sắp chết, người trước khi chết điều nhìn thấy hình ảnh này.
“Thật tốt quá, Liệt, anh chưa có chết, thật tốt quá, Liệt, cố gắng lên, em nhất định cứu anh ra ngoài.”
Bắc Đường Yên khóc, thật sự khóc, nước mắt bất tri bất giác liền từ trên gương mặt cô chảy xuống, khi cô nhìn thấy Viêm Liệt yên tĩnh nằm trên giường, lòng của cô liền ngừng đập, cô cứ cho là anh đã chết, cảm ơn trời đất, Viêm Liệt không có chết, anh không có chết.
Bắc Đường Yên đạp lửa mà xông vào, một đám người đi theo phía sau vừa chạy vừa tắt lửa, vừa che chở cho Bắc Đường Yên và Viêm Liệt.
“Tiểu thư, mau rời khỏi nơi này.” Anh em đi theo Bắc Đường Yên gấp gáp nhìn hai người đang ôm nhau, bọn họ đang ở trong hoả hoạn thật lớn, nếu cứ chậm trễ sẽ không đi ra ngoài được nữa.
“Được rồi, lập tức rời đi, Liệt, em dẫn anh rời khỏi nơi này.” Bắc Đường Yên muốn đỡ Viêm Liệt, nhưng lại lập tức ngã nhào trên người anh, sáu ngày rồi, cô chưa từng nghỉ ngơi lần nào, lại dẫn mọi người đi phong toả địa bàn của Lôi Toa, thể lực đã sớm cạn kiệt, lúc này sắc mặt của cô cũng không tốt hơn Viêm Liệt bao nhiêu.
“Tiểu thư!” Mọi người hoảng hốt chạy tới, lúc này lửa lại bùng cháy lớn hơn, mấy người thương lượng một chút, liền đem Bắc Đường Yên và Viêm Liệt chạy ra khỏi đám cháy.

Mà lúc này, Viêm Liệt đã rơi vào trong hôn mê, Bắc Đường Yên mở mắt nhìn thấy Viêm Liệt, mặc dù cách lớp khói mù nhưng cô vẫn có thể thấy rõ dáng vẻ của Viêm Liệt, ánh mắt nồng đậm thâm tình.
Khi Viêm Liệt tỉnh lại, đã là ba ngày sau.
Thân thể Viêm Liệt cực kỳ suy yếu, hơn nữa Viêm Liệt còn nghiện ma tuý, cần phải cai nghiện, Bắc Đường Yên cũng mê man tỉnh lại vào ngày thứ hai, hôm đó sau khi được cứu ra từ trong biển lửa, Bắc Đường Yên cũng hôn mê, sau khi tỉnh lại biết được tình huống của Viêm Liệt thì càng thêm đau lòng, cô luôn canh giữ bên cạnh mép giường Viêm Liệt, nắm nhẹ tay anh, nói bên tai anh những lời gì đó, mọi người không dám ngăn cản, chỉ có thể đứng bên cạnh coi chừng cẩn thận.
Khi Viêm Liệt tỉnh lại, anh cảm thấy toàn thân mình ngay cả một chút sức lực cũng không có, muốn cử động nhưng lại cảm thấy có người đè ở trên người của mình, anh dùng chút hơi sức mở mắt ra, thấy được một đầu tóc màu đen ngay trước mắt.
Trong lúc nhất thời, Viêm Liệt nghĩ đến hôm đó, anh nghe được giọng nói của Bắc Đường Yên.
“Y. .ê. . . . . .” Giọng nói Viêm Liệt khàn khàn khác thường, không nói ra được một chữ hoàn chỉnh, nhưng ngay cả như vậy cũng làm Bắc Đường Yên thức dậy.
Bắc Đường Yên vui vừng nhìn Viêm Liệt.
“Liệt, anh đã tỉnh, có chỗ nào không thoải mái không, em đi gọi bác sĩ, anh chờ một chút.” Bắc Đường Yên có chút bối rối, sau khi mất đi anh cô mới thấy không có gì quan trọng hơn Viêm Liệt của cô.
“Yên, đừng đi!” Viêm Liệt cố hết sức gọi Bắc Đường Yên lại, nắm tay Bắc Đường Yên, tuy yếu đuối nhưng lại đủ làm cho Bắc Đường Yên không rời đi được.
“Liệt. . . . . . . . .” Bắc Đường Yên không có rời đi, cô nhào vào trong ngực Viêm Liệt, khóc nghẹn ngào nức nở.
“Yên, đừng khóc, ngàn vạn lần đừng khóc, em khóc anh cảm thấy thật khó chịu.” Viêm Liệt vuốt tóc Bắc Đường Yên, nhẹ giọng an ủi, nhưng nước mắt của anh cũng chảy xuống theo khoé mắt, vào giờ phút này, anh cũng muốn khóc, anh tưởng mình không còn nhìn thấy cô nữa, nhưng anh lại thấy ánh mặt trời, Viêm Liệt cảm giác giống như mình đã chết qua một lần.
“Liệt, em quyết định, sau này. . . . .không bao giờ cho phép anh rời khỏi em nữa, sau này em sẽ nhốt anh trong nhà, để cho anh không thể rời khỏi em nửa bước, tránh cho em lo lắng đề phòng, hốt hoảng lo sợ.” Bắc Đường Yên lau nước mắt, giọng nói vừa thay đổi liền trở nên dữ tợn.
“Được, đều làm theo ý em, em muốn sao cũng được.” Nước mắt Viêm Liệt vẫn còn vươn trên khoé mắt, nhưng lại cười hết sức dịu dàng, anh lau nước mắt cho Bắc Đường Yên, dịu dàng nhìn cô.
Hai người nhìn nhau, mặc dù chỉ không thấy mấy ngày, nhưng lại có cảm giác dường như trải qua mấy đời.
“Em là nói thật, em nhất định phải nhốt anh trong nhà, đem anh cột vào bên cạnh em, không bao giờ để anh rời khỏi em nữa, Viêm Liệt, anh biết không, lần này em bị anh hù doạ!” Sợ hãi của Bắc Đường Yên không che dấu chút nào, cô muốn Viêm Liệt nhìn thấy rõ ràng.
“. . . . .Thật xin lỗi, lại làm cho em lo lắng.” Viêm Liệt đau lòng, nhưng đồng thời lại cảm thấy cảm động, bởi vì cô gái giống như Bắc Đường Yên mà có thể nói ra lời như vậy, không dễ dàng chút nào, nhưng mà cô vì anh. . . . .
“Liệt. . . . . .” Bắc Đường Yên không nói gì, chỉ là kêu tên Viêm Liệt, sau đó cô hôn lên đôi môi khô khốc của anh, lo lắng và khủng hoảng của cô trong mấy ngày qua, đều thông qua nụ hôn này truyền đạt cho Viêm Liệt biết.
Viêm Liệt ôm chặt Bắc Đường Yên, nụ hôn sâu hơn.
Không biết qua bao lâu, hai người tách ra, lúc này, tâm tình kích động của Bắc Đường Yên cũng dừng lại, có chút do dự nhìn Viêm Liệt.
Ánh mắt nhu hoà của Viêm Liệt phai nhạt xuống, hình như anh cũng nghĩ đến chuyện không vui.
“Bọn họ ép anh hít thuốc phiện phải không?” Bắc Đường Yên bình tĩnh hỏi anh, cho dù Hoả Viêm là xã hội đen còn không dính đến những thứ đó, đám bạn tốt của cô càng không đụng vào vật này.
“. . . . .” Viêm Liệt gật đầu, siết chặc bàn tay nắm Bắc Đường Yên, anh có chút khẩn trương.
Bắc Đường Yên nhìn vào mắt Viêm Liệt, từ từ cười, cô sửa sang lại mái tóc cho Viêm Liệt, mới chậm rãi nói, “Không sao, một chút ma tuý mà thôi, nhất định có thể bỏ, nhưng sẽ cực khổ một chút, Liệt, anh có sợ không?”
“Không sợ, cực khổ nữa anh cũng không sợ.” Viêm Liệt vội vàng đảm bảo, có Bắc Đường Yên ở bên cạnh anh, cái gì anh cũng không sợ.
“Như vậy, chúng ta cùng nhau cố gắng, đem ma tuý từ bỏ có được hay không?”

“Được.”
Một lát sau bác sĩ tới kiểm tra phòng, Viêm Liệt và Bắc Đường Yên đã ôm nhau ngủ thiếp đi, một người do mệt nhọc quá độ, một người suy yếu đến tột cùng, hai người cực kỳ mệt mỏi, yên tâm trò chuyện, liền ngủ thật say.
Mấy ngày sau đó, đều là cực khổ vạn phần, Viêm Liệt khổ cực, thân thể còn chưa hồi phục, lại muốn chống cự với cơn nghiện, mỗi lần cơn nghiện phát tác, cũng làm cho anh sống không bằng chết, nếu như không phải Bắc Đường Yên còn ở bên cạnh anh, anh nhất định sẽ buông tha.
Mà Bắc Đường Yên cũng rất cực khổ, nhìn thấy Viêm Liệt chịu khổ, lòng của cô làm sao lại dễ chịu hơn anh, cô chỉ ở một bên nhìn anh, an ủi anh, Bắc Đường Yên cảm thấy cơn nghiện trong người anh cũng không làm anh xấu đi chút nào, gương mặt xoắn lại một chỗ vì đau đớn của Viêm Liệt đã khắc sâu vào trong trí nhớ của cô.
Lại qua một lần chịu đựng cơn nghiện phát tác, Bắc Đường Yên tháo bỏ vải trắng buộc trên người Viêm Liệt, những thứ này được chuẩn bị để phòng ngừa Viêm Liệt làm hại bản thân mình, lúc này Viêm Liệt suy yếu nằm trên giường, khắp người đều là mồ hôi.
“Uống nước đi.” Bắc Đường Yên đỡ Viêm Liệt dậy, đưa ly nước đến bên miệng anh.
Viêm Liệt cảm kích cười cười, uống một hớp nước.
“Yên, đừng bỏ anh, ngàn vạn lần đừng bỏ anh, anh biết bây giờ dáng vẻ của anh rất xấu xí, nhưng mà em đừng bỏ anh, nếu như em không muốn ở bên cạnh anh, anh phải đi chết, không có em, anh sống cũng không có ý nghĩa gì.”
Thời điểm cơn nghiện phát tác, làm trò hề, lúc mới bắt đầu Viêm Liệt luôn cự tuyệt Bắc Đường Yên ở bên cạnh coi chừng, nhưng mà Bắc Đường Yên lại không để ý, nhất định phải ở bên người Viêm Liệt, rồi sau đó, có lẽ có quan hệ với ma tuý, bất an của Viêm Liệt càng ngày càng mãnh liệt, thỉnh thoảng không thấy được Bắc Đường Yên sẽ lâm vào trong cảm xúc hốt hoảng, sau khi Bắc Đường Yên biết chuyện đó, liền cố gắng ở bên cạnh Viêm Liệt nhiều hơn.
“Em sẽ không bỏ anh, tuyệt đối sẽ không, anh yên tâm cai nghiện là được rồi, cuối năm chúng ta liền kết hôn có được hay không?”
Bắc Đường Yên vừa nói lại đút cho Viêm Liệt uống một hớp nước.
“Kết hôn? Có thật không?” Viêm Liệt vui mừng không gì sánh bằng nhìn Bắc Đường Yên.
“Đương nhiên, em với các cậu ấy đã đồng ý rồi, tháng mười hai sẽ cùng kết hôn, đến lúc đó nhất định sẽ là một đám cưới long trọng khó quên, Liệt, anh có đồng ý làm chú rể của em hay không?”
“Yên, tại sao em có thể như vậy, lúc đính hôn cũng là em nói trước, bây giờ kết hôn cũng là em nói, cũng không cho anh cơ hội để biểu hiện một chút.” Viêm Liệt cố làm ra vẻ bất mãn nhìn Bắc Đường Yên, thế nhưng trong mắt lại vô cùng dịu dàng, giọng nói cũng tràn đầy tình cảm vui sướng.
“Ha ha, nhanh lên một chút, chờ anh tốt lại liền cầu hôn với em, em nhất định không nói cho người khác biết là em cầu hôn trước, có được hay không?”
“Được. . . . .”
Hai người tay trong tay, nhìn nhau cười, cảm giác hạnh phúc lẫn trong nụ cười rạng rỡ không thể nghi ngờ.
Tình yêu đúng là điều kỳ diệu vĩ đại, trải qua khó khăn tình yêu càng thêm sáng lạn nhiều màu sắc, cuối cùng cơn nghiện của Viêm Liệt cũng được cai hết, một phút khi Viêm Liệt vừa ra khỏi bệnh viện, anh liền lộ ra nụ cười hạnh phúc, Bắc Đường Yên ở bên cạnh nhìn anh, cũng cười theo.
“Thật tốt, em có thể thấy được nụ cười sáng ngời của anh, Liệt, em từng nói qua, em thích nhất chính là nụ cười sáng ngời của anh, chỉ cần anh nhìn em cười, em đã cảm thấy hạnh phúc.”
“Yên, anh cũng từng nói qua, sau này anh chỉ nhìn em cười, làm cho em hạnh phúc, là tâm nguyện lớn nhất cả đời anh.”
“Em cảm thấy tâm nguyện cả đời của anh nhất định có thể thực hiện.” Bắc Đường Yên cũng lộ ra nụ cười tự tin.
“Yên, mặc dù anh không có chuẩn bị nhẫn kim cương, cũng không có chuẩn bị hoa tươi, thậm chí anh còn không có gì hết, nhưng mà, anh muốn ở nơi này cầu hôn với em, hi vọng em có thể gả cho anh, trở thành người vợ suốt đời của anh!”
Viêm Liệt quỳ gối ngoài cửa bệnh viện, đây không phải là nơi lãng mạn nhất, nhưng mà khi bước ra khỏi nơi này, anh đã không còn là Viêm Liệt lúc trước, trải qua sinh tử, anh càng thêm hiểu rõ tấm lòng của mình, cũng càng thêm chắc chắn tình cảm Bắc Đường Yên dành cho anh, Văn Mẫn đã nói hết với anh tình huống của Bắc Đường Yên vào những ngày anh mất tích, tất cả mọi chuyện đều nói cho anh biết, bọn họ là yêu nhau, yêu chân thiết, yêu vượt qua sinh tử.
“Được, em đồng ý!” Bắc Đường Yên gật đầu, sau đó liền bị Viêm Liệt bế lên, tiếng cười của hai người vang lên ngoài cửa bệnh viện, tất cả mọi người không khỏi quay đầu lại, muốn nhìn một chút tiếng cười hạnh phúc phát ra từ nơi nào!
Chỉ thấy dưới ánh mặt trời, một người đàn ông tươi cười như ánh mặt trời ôm lấy một cô gái đang cười dịu dàng, mắt hai người nhìn thẳng vào nhau, hạnh phúc đến nỗi không cần nói cũng hiểu rõ, kết thúc ao ước của mọi người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận