Không gian như ngưng động, nghe tiếng súng,Tịnh Lan sợ đến chân cứng ngắt không đi được nữa.
"Aaa!"
"Minh Tuấn!"
Tận mắt thấy con trai mình bị đạn bắn ngã xuống đất, Tịnh Lan trợn tròn mắt chạy đến hét lớn.
"Minh Tuấn...Minh Tuấn! Sao con ngốc thế?"
Viên đạn ghim vào lòng ngực cậu, máu chảy đầm đìa, Doãn Minh Dương cũng không giữ được bình tĩnh.
"Minh Tuấn! Anh đưa em đến bệnh viện, cố cầm cự một lát!"
"Không...anh đừng...em...em không muốn, em muốn nói đôi lời cuối cùng!"
Vừa bắn xong, Nghiêm Đạt liền bị cảnh sát tóm gọn, ông ta nhìn Doãn Minh Tuấn nằm trong vũng máu cười điên rồ, bị cảnh sát áp giải đi.
Yếu ớt nhìn mẹ mình đang không ngừng rơi nước mắt, Doãn Minh Tuấn mỉm cười.
"Mẹ! Con...con sắp rời xa mẹ rồi!"
Tịnh Lan liên tục lắc đầu khóc không thành tiếng.
"Đừng...đừng nói như thế, con sẽ không chết đâu, lẽ ra người nên bị bắn là mẹ mới đúng.
Minh Tuấn, sao con ngốc thế?"
"Mẹ! Vì mẹ là mẹ con nên..."
Vì đau quá, Doãn Minh Tuấn khựng lại một lúc mới nói tiếp.
"Nên con có làm gì cũng...cũng xứng đáng! Mẹ! Coi như con xin mẹ, hãy..
hãy dừng lại được không, đừng làm những chuyện xấu nữa! Xem như cái chết của con là cái giá mà mẹ phải trả!"
"Mẹ biết rồi mẹ sẽ hối cãi, con đừng đi có được không, Minh Tuấn?"
Cong môi cười nhẹ, cậu thống khổ.
"Không còn kịp rồi mẹ à! Nhưng...nhưng mẹ có thể nói thật cho con biết con là con ruột của...của ai có được không? Xin mẹ, trước khi chết, con muốn nghe sự thật!"
Tịnh Lan gấp gáp nói.
"Con là con của Doãn Minh Hải, đó là sự thật, mẹ có thể đem mạng sống của mình ra thề!"
Tuy lòng ngực đau nhói vô cùng nhưng tận sâu trong đáy lòng cậu là niềm vui không tả nỗi, thật tốt, như thế cậu đã an lòng rồi.
Nhìn đến Doãn Minh Dương, cố sức nói tiếp những giây phút cuối cùng.
"Anh! Em biết...biết mẹ em có lỗi với anh và...và cả Doãn gia rất nhiều nhưng xin...xin anh, trước khi chết em...em chỉ có một nguyện vọng.
Anh...anh tha cho mẹ em nhé!"
Doãn Minh Dương nắm lấy bàn tay của Doãn Minh Tuấn không do dự mà gật đầu.
"Được! Anh đưa em đến bệnh viện, đừng nói gì nữa!"
Cậu vẫn không chịu, lắc đầu.
"Anh hai! Chúc...chúc anh mau chóng tìm...tìm được chị dâu, gửi lời xin lỗi của em đến chị ấy.
Chúc hai anh chị trăm...trăm năm hạnh phúc.
Anh nhớ...nhớ hàng năm vào dịp tết đến Vân Nam mua...mua cho ba một hộp...một hộp trà Phổ Nhĩ nhé, ba...ba rất thích uống nó nhất...nhất là vào dịp tết!"
Thấy cậu thở hòng học, Doãn Minh Dương ngăn lại.
"Đừng nói nữa!"
Nhưng Doãn Minh Tuấn vẫn nói tiếp.
"Vào mùa đông anh...anh nhớ dặn dò bà ăn mặc thật...thật kĩ càng, nếu...nếu có ra ngoài phải quàng khăn kĩ lưỡng, bà...bà rất dễ bị nhiễm lạnh!"
Hàng năm đều là cậu chạy đến Vân Nam mua trà Phổ Nhĩ cho Doãn Minh Hải, đến mua đông thì tận tay chăm Vương Lệ rất kĩ, nếu cậu đi rồi sợ rằng không còn ai làm nữa.
"Đủ rồi Minh Tuấn!"
Doãn Minh Dương không kìm được nước mắt quát lên nhưng thái độ của Doãn Minh Tuấn vẫn như thường, còn cười cợt.
"Đã lâu không nghe anh quát em, không ngờ giây phút cuối cùng vẫn nghe được! À điều...điều cuối cùng em muốn nói với anh là sau...sau khi em chết, nhớ khuyên ba và...và bà đừng đau lòng vì em, có thế em mới...mới ra đi thanh thản được!"
Nhìn vào khuôn mặt mẹ mình lần cuối, Doãn Minh Tuấn gượng cười cất lời nói cuối cùng.
"Con...con đi nhé!"
Đôi mắt của cậu lập tứcnnhắm nghiền lại.
Khi cậu ranđi trên mặt còn vươn vấn nụ cười.
Nụ cười ngây thơ như lúc cậu còn sống...
Cậu là người vui tính, thích trêu chọc cho người khác cười, làm cả Doãn gia vui vẻ mỗi ngày.
Nhưng giờ cậu đã đi, nụ cười ngây thơ ngày nào sẽ không còn ai trông thấy nữa.
Cậu ra đi khi tuổi còn rất trẻ, cậu luôn tỏ ra trẻ con nhưng tâm hồn vô cùng trưởng thành và lương thiện.
...
"Minh Tuấn!"
Tịnh Lan thét tên con trai vô cùng đau đớn và thống khổ, bà đã hối hận thật rồi.
Nếu trước đây bà không làm ra những việc tán tận lương tâm thì bây giờ sẽ không ra nông nổi thế này.
Chính bà đã hại con mình!
"Không! Không thể nào! Minh Tuấn, Minh Tuấn! Con không được chết, mở mắt ra nhìn mẹ đi con! Mẹ biết sai rồi, là mẹ không tốt, mẹ sinh lỗi, nhưng con không thể bỏ mẹ mà đi được, mẹ không thể sống nổi đâu con, Minh Tuấn! Aaaaha!"
Lay người cậu trong vô vọng, Tịnh Lan đau đớn quằng quại.
Doãn Minh Dương đưa ánh mắt đau lòng cùng nuối tiếc nhìn em trai mìn, anh đẩy tay Tịnh Lan ra khỏi người cậu.
"Đủ rồi! Để em ấy yên nghỉ!"
Bà ta như phát điên, đôi mắt trợn lên lòng sọc, to tiếng.
"Minh Tuấn không hề chết thì yên nghỉ gì chứ?"
Rồi lại tiếp tục lay người cậu.
"Minh Tuấn! Dừng giỡn với mẹ nữa, đừng bỏ mẹ!
....