Tập đoàn Doãn thị.
Doãn Minh Dương đang chăm chú nhìn vào sấp giấy tờ trên tay, đôi mắt nheo lại.
Lúc này ngoài cửa có tiếng gõ, anh lạnh nhạt cất lời.
"Vào đi!"
Lam Ánh Nhi một thân người mặt đồ bó sát đi vào, cô ta đã vào đây nhận việc được ba ngày, Doãn Minh Dương cũng vì nể mặt nhà họ Lam và Tịnh Lan mà nhận cô ta vào, nhưng cũng không nhắm mắt làm ngơ trước những việc cô ta làm.
"Anh Minh Dương! Anh gọi em là có chuyện gì vậy?"
"Cô là cấp dưới của tôi nên biết gọi tôi là gì chứ?"
Lam Ánh Nhi đảo mắt, cô ta cứ tưởng anh gọi cô ra đến là vì muốn gặp mặt vì mục đích kia nên không màn đến quy tắt mà gọi ba chữ "anh Minh Dương" muốn bao nhiêu ngon ngọt có bấy nhiêu ngon ngọt, cô ta nhanh chóng cất lời.
"Xin lỗi! Doãn tổng, em đã quen miệng nên quên!"
Doãn Minh Dương hừ lạnh một tiếng.
Anh đặt sấp tài liệu trên tay lên bàn.
"Đây là cô thống kê?"
Lam Ánh Nhi cảm thấy bất an, cô ta nhớ là bản đã cố gắng làm vô cùng kĩ lưỡng, không lẽ đã sai sót gì sao?
"Đúng là em làm, không lẽ em đã làm anh không vừa ý chỗ nào sao?
Ai cũng biết người bên cạnh làm việc cùng Doãn Minh Dương ít có ai mắc phải một sai sót gì cả, nếu một sai lầm nhỏ sẽ miễn cưỡng bỏ qua, còn sai lầm lớn sẽ thẳng tay đuổi cổ.
Bởi thế Lam Ánh Nhi vô cùng lo sợ, mới đến đây cô ta chưa làm gì cả mà đã bị đuổi, không những không quyến rũ được Doãn Minh Dương mà còn bị mất mặt thê thảm trước những người ở nhà họ Lam.
"Chỗ nào tôi cũng không vừa ý! Chỗ nào cô cũng làm sai cả, cô nên nghỉ việc ngay lập tức thì hơn!"
"Minh! Doãn tổng! Không được, dù sao chỉ là một sơ suất nhỏ, anh niệm tình dì Doãn mà bỏ qua lỗi lầm cho em một lần có được không?"
Doãn Minh Dương nhíu chặt mày, ánh mắt sắc lạnh nhìn Lam Ánh Nhi khiến sống lưng cô ta lạnh buốt.
"Tôi luôn công tư phân minh, nhận cô vào làm việc mà chẳng cần ứng tuyển là quá sức rồi! Cô có lôi cả nhà họ Doãn ra uy hiếp tôi cũng sẽ không khoang nhượng.
Đến quầy thu ngân tính tiền lương đi!"
"Minh Dương!.
"
"Lam tiểu thư, tôi rất ghét lập lại lời đã nói lần hai!"
Lam Ánh Nhi không biết nói lời nào nữa, mang trong người đầy bực tức đi ra ngoài thì thầm than thở trong miệng.
"Cứ trở về như này chắc chắn sẽ bị cha mắng cho một trận no nê, không được, mình phải làm gì đây?"
Trong lòng cô ta bây giờ vô cùng rối bời, không biết phải làm sao nữa chợt trong đầu hiện lên một điều gì đó.
Đôi môi được tô son đỏ đậm của Lam Ánh Nhi khẽ cong lên tà mị.
"Doãn Minh Dương! Là anh ép em đó!"
________________
Cốc! Cốc! Cốc!
"Vào đi!"
Thấy dáng vẻ mê người của Doãn Minh Dương khi tập trung xử lí văn kiên, Lam Ánh Nhi càng cảm thấy thích thú, đôi tay thon dài của cô ta đặt ly cà phê vừa mới pha lên một góc bàn.
"Doãn tổng! Tôi pha cho anh một ly cà phê, mời anh dùng thử!"
Doãn Minh Dương khẽ chau mày, ấn đường đẹp đẽ nhíu chặt nhưng chẳng nhìn Lam Ánh Nhi lấy một cái, chỉ nhẹ nhàng thốt ra một câu.
"Sao còn chưa đi?"
Cơ mặt của Lam Ánh Nhi lập tức cứng đờ, Doãn Minh Dương là muốn cô ta nhanh chống đi như vậy sao?
Hừ! Doãn Minh Dương, một lúc nữa thôi, xem anh có còn xua đuổi tôi nữa không.
Khuôn miệng Lam Ánh Nhi khẽ nhếch lên đắt ý.
Doãn Minh Dương chỉ lạnh nhạt đáp.
"Không cần! Cảm ơn lòng tốt của cô Lam!"
Trong lòng Lam Ánh Nhi vô cùng tức tối nhưng cô ta cố gắng kìm lại, bày ra vẻ mặt buồn bã.
"Anh Minh Dương! Cứ coi như đây là lời cảm ơn mà em dành cho anh trong ba ngày vừa qua đi, anh không nể mặt em cũng phải nể mặt nhà họ Lam nhận tấm chân tình này của em đi mà, anh uống xong, em sẽ đi ngay, không làm phiền anh nữa!"
Doãn Minh Dương chẳng nói gì nữa, anh với lấy ly cà phê nhấp một ngụm sau đó để xuống bàn.
Trong lòng Lam Ánh Nhi như nở hoa, cô ta vô cùng vui sướng.
"Cảm ơn anh đã nể mặt gia đình em! Em đi đây!"
Lam Ánh Nhi sải bước mở cửa ra ngoài, trên môi vẫn treo một đường cong nguy hiểm.
Anh vẫn ngồi xem văn kiện rồi kí tên, một lúc sau, trong người bỗng dưng nóng bức lạ thường, cảm giác ngứa ngáy, bức bối này vô cùng khó chịu, chiếc áo sơ mi trắng nhanh chóng thẫm đẫm mồ hôi.
Cả người Doãn Minh Dương vô cùng khó chịu tựa người lên ghế, hai bàn tay xoa lấy huyệt thái Dương, lúc này anh nhìn vào ly cà phê trên bàn.
"Khốn kiếp!"
"Bốp!"
Doãn Minh Dương hất đổ ly cà phê trên bàn, khuôn mặt của anh bây giờ vô cùng đỏ lại pha thêm vẻ lạnh lẽo chết người.
Lúc này, cửa phòng lại lần nữa mở ra, Lam Ánh Nhi nghênh ngang đi vào trong nhìn dáng vẻ mê người của người đàn ông trước mắt, mái tóc ướt đẫm, những giọt mồ hôi rơi xuống sườn mặt, cổ, ngực, hai cúc áo trên người Doãn Minh Dương cũng đã bị anh tháo ra, toàn bộ chiếc áo sơ mi đều thấm đẫm nước lộ ra bờ ngực săn chắc cùng từng múi bụng đẹp đẽ, quyến rũ kinh người khiến cô ta thèm đến nhỏ vãi.
Lam Ánh Nhi cười lớn, giọng cười của cô ta tràn đầy thỏa mãn cất giọng dâm đãng.
"Anh Minh Dương! Bây giờ chắc là anh rất khó chịu đúng không? Hay là để em giúp anh nhé!"
Lam Ánh Nhi cất từng bước nguy hiểm đi đến chỗ anh.
Đôi môi dâm tà cong lên sờ lên cơ ngực đầy đặn bị áo dính sát, lập tức tay cô ta bị Doãn Minh Dương hất đi.
"Tránh ra!"
Anh gằn từng chữ đôi mắt hổ phách ghê rợn đến kinh người, dù Lam Ánh Nhi đang ở thế mạnh cũng phải khiếp sợ.
Cô ta nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc rồi dùng tay sờ lấy sườn mặt đẹp tuyệt trần của người đàn ông.
Cơ thể Doãn Minh Dương lúc này đã đuối sức, ngã ngửa người vào thành ghế làm điểm tựa, thế nhưng anh vẫn cố gắng dùng tất cả sức lực cuối cùng để chống cự.
Nhanh như chóp, Lam Ánh Nhi nắm chặt lấy hai cổ tay to lớn của Doãn Minh Dương, cô tay lập tức đè lên người anh cúi đầu xuống hõm cổ quyến rũ của người đàn ông.
.