Ánh mắt Doãn Minh Dương sắc bén trừng lấy Lam Ánh Nhi, anh lập tức đi kéo Thanh Mộc Tinh ra nhưng cô ta đã nhanh hơn một bước chộp lấy con dao trên bàn đưa lên cổ cô.
"Anh đừng qua đây! Nếu các người dám đến đây tôi lập tức cứa lìa cổ nó!"
Lam Minh không ngờ con gái mình lại trở thành như vậy, ông ấy nhanh chóng khuyên ngăn.
"Ánh Nhi! Thả cô ấy ra! Con biết mình đang làm gì không?"
Cô ta nhìn Lam Minh bằng đôi mắt xa lạ.
"Rốt cuộc tôi có phải là con của ông không? Sao ông chẳng ủng hộ tôi gì cả vậy hả?
Trịnh Tư Thục khóc ròng rã.
"Ánh Nhi! Dừng lại đi con, con làm như vậy sẽ bị ngồi tù đó!"
"Mẹ! Mẹ luôn là người hiểu con, giúp đỡ con, bây giờ mẹ cũng như bọn họ đối phó con sao? Tại sao? Tại sao đến cuối cùng chẳng có một ai ủng hộ tôi hết vậy hả?
Lưu Hằng lúc này cũng cất lời ngăn cản cháu gái mình.
"Ánh Nhi! Bà nội không phải là không ủng hộ con mà con không thấy sao? Doãn Minh Dương không yêu con, dù có xuất hiện Thanh Mộc Tinh hay không xuất hiện cũng như thế thôi! Ngoan thả cô ta ra đi, chúng ta đi về thôi, được không?"
"Không!"
Cô ta trừng mắt áp con dao vào cổ Thanh Mộc Tinh, lưỡi dao sắc bén cứa vào da thịt trắng nõn, làn da non nớt nhanh chóng bị lưỡi dao sắc bén xâm nhập ứa máu.
"Aaa!"
Lam Ánh Nhi độc ác cười lớn, tiếng cười của cô ta như tiếng cười của ác quỷ đến từ địa ngục.
"Thanh Mộc Tinh! Mày biết không? Trước giờ tao luôn muốn cái gì cũng có, muốn làm gì cũng được, mày chỉ là một đứa con riêng dựa vào đâu mà dám tranh dành với tao? Nói cho mày biết, Doãn Minh Dương sẽ là của tao, mãi mãi là của tao, hahaha!"
Doãn Minh Dương nhìn thấy máu đỏ từ cổ Thanh Mộc Tinh ứa ra, trong con ngươi bùng lên lửa giận cực độ, hàm răng nghiến chặt thốt ra lời nói.
"Buông cô ấy ra!"
Lam Ánh Nhi vẫn cười điên dại sau đó nhìn anh cất lời.
"Anh biết không? Từ nhỏ tôi đã phát hiện mình bị chứng rối loạn nhanh cách rồi, những thứ tôi muốn thì tôi phải có được, nếu không có được, tôi sẽ tìm mọi cách phá hoại tan nát!"
Nói xong, cô ta nhìn Thanh Mộc Tinh bằng đôi mắt hứng thú, đặt lưỡi dao lên mặt cô vuốt vuốt.
Mọi người đều sợ hãi run rẩy không biết phải làm sao, nếu sơ sẩy một chút thì tính mạng của Thanh Mộc Tinh sẽ gặp nguy hiểm.
Bề ngoài của Lam Ánh Nhi hiền thục, nhu mì nhưng bên trong thì hoàn toàn trái ngược cô ta bị chứng rối loạn nhân cách từ nhỏ, bây giờ nhìn cô ta chả khác gì một con quỷ khát máu cả.
Lam Ánh Nhi cứ vuốt vuốt lưỡi dao lên mặt Thanh Mộc Tinh làm cô run lẩy bẩy, vết máu trên lưỡi dao dính đầy trên khuôn mặt xinh đẹp.
Cô ta vui vẻ cong môi.
"Này Thanh Mộc Tinh! Công nhận khuôn mặt mày cũng không tệ đó, hay là tao rạch một đường lên khuôn mặt này xem thử có còn đẹp không nhé! Mày muốn ở đâu? Ở đây, ở đây hay ở đây?"
Từng lời nói, Lam Ánh Nhi đều đưa lưỡi dao đến khắp mặt Thanh Mộc Tinh.
Cô run rẩy, nước mắt rơi đầy mặt.
Trong người Doãn Minh Dương như có lửa lớn đốt nóng lục phủ ngũ tạng mình, anh cố điều chỉnh nổi lo sợ lên tiếng đàm phán với Lam Ánh Nhi.
"Lam Ánh Nhi! Cô thả cô ấy ra, cô muốn tôi làm gì cũng được"
Mắt cô ta liền sáng ngời.
"Thật sao?"
Doãn Minh Dương liền gật đầu khẳng định chắc chắn.
Khuôn mặt Lam Ánh Nhi bỗng chốc thay đổi kéo lấy tóc Thanh Mộc Tinh, cô đau đớn chảy nước mắt hét lên.
"Aaa!"
"Không được! Nếu thả nó ra các người sẽ tóm cổ tôi mất, không được!"
"Tôi chỉ cho cô một có hội, cô cứ từ từ suy nghĩ!"
Lam Ánh Nhi nhíu mày, thẫn thờ suy nghĩ một lúc.
Cùng lúc đó, Doãn Minh Dương nháy mắt với Thanh Mộc Tinh.
"Tôi muốn ngủ với anh!"
Lam Ánh Nhi đưa ra yêu cầu hết mức vô sỉ, nhưng Doãn Minh Dương vẫn bình tĩnh chấp nhận.
"Được! Tôi đồng ý!"
Lam Ánh Nhi vui mừng cười điên loạn, nhân lúc này Thanh Mộc Tinh dùng tất cả sức lực xô cô ta ngã nhào xuống đất, nhanh chân chạy đến chỗ anh đang đứng.
Doãn Minh Dương đón lấy ôm chặt cơ thể Thanh Mộc Tinh.
Lam Ánh Nhi nhận ra bản thân đã bị lừa nhanh chóng đứng dậy nhưng đã bị Lam Minh giữ lại.
Cô ta điên rồ thét lên không suy nghĩ vung mạnh dao đâm vào lưng cha mình.
"Aaaa!"
Lam Minh đau đớn la lên một tiếng.
Dáng vẻ Lam Ánh Nhi hiện giờ như một con ác quỷ thật sự, máu me tung tóe bắn đầy trên khuôn mặt cô ta trông vô cùng ghê rợn.
Mọi người đều hết sức kinh hãi trước một màn này, Trịnh Tư Thục kinh hoảng thét lên.
"MINH HẢI!!!"
Ông đau đớn ngã lăn xuống đất, con dao vẫn đang đâm sâu vào lưng máu me be bét, Trịnh Tư Thục đến lây người ông khóc thét.
Ông bà lão Lam mặt tái mét nhìn con mình ngã nhào trong một vũng máu đỏ thẩm mà lặng người.
Doãn Minh Hải lập tức gọi điện cho xe cấp cứu đi đến.
Thanh Mộc Tinh nhìn cảnh tượng kinh hoàng trước mắt mà cả người run rẩy, nếu lúc nảy cô không thoát thân được, có lẽ người nằm trong một vũng máu đỏ thẩm kia chính là mình rồi.
Cảm nhận được người Thanh Mộc Tinh run rẩy kịch liệt, Doãn Minh Dương ôm chặt lấy cô vỗ vỗ lưng trấn an.
"Không sao! Mọi chuyện đã qua rồi!"
Lam Ánh Nhi nhìn người đàn ông dưới đất tràn đầy máu me, cô ta bừng tĩnh lại, trong đầu tràn đầy hỗn loạn, như vậy bản thân cô ta đã đâm ba mình sao?
Vệ sĩ bên ngoài được lệnh nhanh chống đi vào bắt lấy Lam Ánh Nhi, cô ta vẫn trong tình trạng bàng hoàng, tay chân run rẩy, trên mặt tràn đầy nước mắt hòa lẫn máu tanh, sau đó ra sức vùng vẩy.
"Thả tôi ra! Ba, ba làm sao vậy ba!"
Một lát sau, xe cấp cứu nhanh chóng đến đưa Lam Minh đi, Trịnh Tư Thục khóc hết nước mắt nhanh chân đi theo xe cấp cứu.
Lam Duật và Lưu Hằng nén lại một lúc, ông xấu hổ cực cùng cúi đầu xin lỗi.
"Xin lỗi mọi người!"
Sau đó ông quay sang Thanh Mộc Tinh cúi đầu.
"Xin lỗi cháu! Thật tình ông không nuôi dạy con cháu tốt, để xảy ra cớ sự này, thật lòng mong cháu tha thứ!"
Thanh Mộc Tinh lập tức cất lời.
"Không sau đâu ông! Dù gì chuyện này ông cũng không muốn!"
Lam Duật cảm động, đôi mắt nhăn nheo ứa đầy nước.
"Cảm ơn cháu! Cháu đúng là rộng lượng, hèn gì cháu lại được chọn làm con dâu của Doãn gia, không như đứa cháu gái hư đốn kia của ông!"
Ông nhìn Doãn Minh Dương bằng đôi mắt hối lỗi.
"Xin cậu tha cho công ty tôi! Công ty này đã lưu truyền mấy nhà họ Lam, tôi không thể để đến đời mình thì sụp đỗ được!"
Doãn Minh Dương vẫn lạnh lùng, trên mặt vẫn hằn hằn nộ khí.
"Được! Nhưng quyết định rút vốn đầu tư của tôi vẫn không thay đổi!"
Vương Lệ lập tức can ngăn.
"Minh Dương! Dù gì cũng không phải lỗi của ông ấy, nể tình hai gia đình chúng ta thân thiết lâu đời, con đừng làm như vậy!"
"Nội! Ông ấy không làm nhưng cháu gái ông ấy có làm, chỉ chút nữa thôi cô ta đã làm hại đến tính mạng của Mộc Tinh, con không thể làm ngơ!"
Đúng vậy! Chỉ chút nữa thôi, anh đã để mất đi cô rồi, coi như không có chuyện gì thì anh không thể nào làm được.
Thanh Mộc Tinh chợt nghe thấy lời nói của anh, khuôn mặt ngơ ngác, trái tim bé nhỏ ấm áp lạ thường, người cô yêu là đang đòi lại công băng cho cô sao?
Lam Duật vui vẻ gật đầu.
"Cảm ơn cậu! Tôi chỉ cần như vậy là đủ rồi!"
"Về thôi bà!"
Lưu Hằng lập tức dìu ông rời khỏi đây.
Vương Lệ thở dài lắc đầu.
"Lam gia đúng lad gia môn bất hạnh!".