Ông Xã Tổng Tài Bá Đạo Sủng: Bảo Bối, Tiếp Tục

"Lát nữa đưa tôi cặp nhẫn đó.” Thông báo một tiếng với nhân viên công tác bên cạnh, Lạc Dịch Bắc liền xoay người rời đi.

Thi Cận Dương là người khôn khéo cỡ nào, đầu hơi hoạt động một chút đã đoán được một ít.

Ánh mắt anh cứng đờ chuyển hướng sang Phương Trì Hạ đang đi tới bên này, nơi nào đó trong lòng anh hoàn toàn sụp đổ.

Lúc trước anh còn có ý đối với cô nhưng tất cả đều đã bị cặp nhẫn cưới kia của Lạc Dịch Bắc đánh tan nát đến nỗi không còn gì.

“Làm sao vậy?” Phương Trì Hạ lại không biết gì, bước vài bước tới, ngồi xuống cạnh anh.

“Không có gì, biểu hiện vừa rồi rất tốt! Trở về đi!” Thi Cận Dương tán thưởng một câu, đứng dậy đi lên văn phòng làm việc của mình.

Lạc Dịch Bắc còn chưa ra khỏi phòng trưng bày, nhân viên công tác kia lại bước tới.

“Lạc thiếu, vị tiên sinh lúc trước ra giá 300 triệu muốn mua cặp nhẫn cưới này đã tăng thêm 300 triệu nữa.”

“Nói với anh ta cặp nhẫn này là vô giá, bảo anh ta đổi cái khác đi.” Lạc Dịch Bắc nói xong liền sải bước vào tòa nhà văn phòng.

Bên cạnh, một thân ảnh nho nhỏ ngẩng đầu ưỡn ngực đi qua bên này, vừa vặn nghe được lời Lạc Dịch Bắc mới nói.

Bước chân của thân ảnh nhỏ dừng lại, nghiêng đầu nhìn thoáng qua phương hướng Lạc Dịch Bắc biến mất, tựa như phát hiện chuyện gì đó mới lạ, xoay người một cái lập tức chạy tới chỗ Lạc Ân Kỳ gần đó.

“Báo cáo ông, con có một tin tức quan trọng muốn thông báo!” Khuôn mặt tròn tròn của Tiểu Tả bởi vì chạy trốn quá nhanh nên trông đỏ ửng, đáng yêu cực kỳ, còn giống như có chuyện lạ hành lễ với ông.

Lạc Ân Kỳ bị thằng bé chọc cười, “Hửm? Nói cho ông nghe một chút.”

Tiểu Tả làm cái vẻ mặt trấn định, cười hì hì nói, “Chiếc nhẫn có ý nghĩa trong cuộc họp báo lần này đã bị Dịch Bắc ca ca nuốt mất rồi!”

Ban đầu Lạc Ân Kỳ có chút sửng sốt, chỉ nghĩ là trẻ nhỏ nghịch ngơm, nhắc nhở bé một câu, “Tiểu Tả, đó là nhẫn cưới, Dịch Bắc ca ca con lấy để làm gì?”

Tiểu Tả bò lên trên chiếc ghế dựa bên cạnh ông, ngồi xuống, ngẩng khuôn mặt nho nhỏ lên nhìn ông rồi cười hi hi, mi mắt cong cong nói, “Đưa cho chị dâu tương lai a!”

Lạc Ân Kỳ bị bé nói cho co giật khóe mắt, nhìn chằm chằm khuôn mặt non nớt của bé, mất mặt thở dài, “Chị dâu con đã lâu rồi chưa…… Haizz!”

Một câu, chưa nói xong, tựa hồ có chút bất đắc dĩ.

Tiểu Tả mới bảy tuổi, đầu óc hiện tại đều đắm chìm trong chuyện Lạc Dịch Bắc giữ lại cặp nhẫn cưới “Sơ tâm”.

Bé lúc này tựa như chú phóng viên nhỏ, thật sự hưng phấn, không có để ý đến lời nói của ông, cũng không nghe hiểu ý tứ của ông.

Bồi ông ngồi một lát đã chạy đi tìm Lạc Hi Thần.

Hàng ghế phía dưới cuối, Phí Tư Nặc ngồi dựa vào lưng ghế, nhớ lại lời nhân viên công tác mới vừa truyền lại, mặt mày u ám.

Sáu trăm triệu cũng không bán?

Cặp nhẫn đó quan trọng đến vậy?

Văn phòng trên lầu, cặp nhẫn đã được đưa cho Lạc Dịch Bắc sau năm phút đồng hồ.

Lạc Dịch Bắc ngồi trên ghế làm việc, mở hộp nhẫn ra, anh lẳng lặng nhìn cặp nhẫn cưới phát ra ánh sáng lộng lẫy dưới ánh đèn, cầm lấy một chiếc đeo thử.

Không rộng không chật, rất vừa vặn, giống như vì tay anh mà chế tạo.

Nhìn chằm chằm bàn tay mang nhẫn của mình một hồi lâu, Lạc Dịch Bắc gỡ chiếc nhẫn ra, thật cẩn thận để lại vào hộp, đặt chiếc hộp vào trong ngăn kéo bàn làm việc, khóa lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui