Ông Xã Tổng Tài Bá Đạo Sủng: Bảo Bối, Tiếp Tục

Lưng Lạc Dịch Bắc hơi cương, bước chân dừng lại.

Khóe mắt liếc qua, ánh mắt của anh ung dung nhìn về phía cô, chờ cô mở miệng.

Phương Trì Hạ từng bước đi đến bên cạnh anh, vẻ mặt như không có việc gì hỏi: "Nếu như cùng đến Nice, tốt xấu cũng coi như bởi vì đi công tác, từ thành phố C bay thật xa lại bay trở về, hành hạ như thế, tiền lương gấp bội không?".

Lạc Dịch Bắc tựa hồ không ngờ rằng cô sẽ nói một câu như vậy, khóe mắt hơi hơi nhướng một chút, theo lời của cô, mặt không đổi sắc tiếp một câu: "24 tiếng đồng hồ lúc nào cũng ở chung, tiền lương càng cao".

Lời này của anh mang theo chế nhạo rất rõ ràng, làm cho người ta mơ màng, ý tứ ám chỉ cái gì, tất nhiên Phương Trì Hạ cũng hiểu.

Anh nói vậy cũng không có ý tứ gì, ngược lại Phương Trì Hạ rất xấu hổ.

"Đợi tôi trong chốc lát, tôi đi thu dọn đồ đạc". Bị anh làm không còn lời gì để nói, ánh mắt có chút không được tự nhiên, cô vừa xoay người, đi vào trong phòng.

Lạc Dịch Bắc đưa mắt nhìn bóng lưng cô biến mất, khóe môi hơi hơi cong cong, mắt đen u sâu không thấy đáy, chóng mặt nhuộm khai mở một vòng từng chút một tiếu ý.

Phương Trì Hạ trở lại trong phòng, đơn giản sắp xếp chút đồ vật mang theo xuất ngoại, ra ngoài, cùng đến sân bay với anh.

Lần này Lạc Dịch Bắc xuất hành dùng chuyên cơ, cả khung máy bay chỉ phục vụ cho một mình anh.

Từ thành phố C đến Nice hơn mười giờ, toàn bộ hành trình trong buồng phi cơ chỉ có hai người anh và Phương Trì Hạ, nhân viên phục vụ cùng đội thành viên bay đều bị ngăn cách độc lập, không được sự cho phép, không dám tùy ý tiến vào.

Đây dường như là lần đầu tiên Phương Trì Hạ chủ động theo Lạc Dịch Bắc đi ra ngoài, hai người kết hôn lâu như vậy đến nay, duy nhất một lần.

Từ khi Lạc Dịch Bắc lên phi cơ, liền nhìn chằm chằm vào cô.

Phương Trì Hạ ngồi bên cạnh anh, dựa vào cửa sổ.

Khóe mắt liếc nhìn tầm mắt của anh đang nhìn cô, ánh mắt điềm nhiên như không có việc gì dời qua chỗ khác, nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Này khung trong máy bay bộ lắp đặt thiết bị thành là xa hoa "phòng cho tổng thống" hình thức, kỳ thật có thể cố định phương rất nhiều, thậm chí ngay cả giường cũng có.

Phương Trì Hạ ngồi trên một cái ghế sofa, có chút nhỏ, cô vốn nghĩ là thừa dịp mười mấy giờ này nghỉ ngơi thật tốt, ai ngờ vừa ngồi xuống, Lạc Dịch Bắc cũng ngồi theo.

Một cái ghế sofa nhỏ như vậy hai người ngồi có chút chen chúc.

Mà còn bài trí gần bên cửa sổ, điều này làm cho chân Phương Trì Hạ không có chỗ thả.

Ghê tởm hơn là, tay chân Lạc Dịch Bắc cũng không biết có phải cố ý hay không, cánh tay dài chân dài, tùy tiện để xuống, liền chiếm hơn phân nửa không gian.

Cánh tay còn từ sau xuyên qua đầu cô, trực tiếp rơi vào mí mắt cô.

Tư thế như vậy, cô giống như là tùy thời bị anh ôm vào trong ngực.

Phương Trì Hạ ngược lại không đừng nặn, chẳng qua là cảm thấy tay chân anh có chút cản trở hoạt động cùa cô, khuỷu tay đẩy đẩy anh: "Anh xê qua một chút".

Lạc Dịch Bắc không có lý nàng, hai tay đổi tư thế khác, lười biếng vòng ở trước ngực, coi cô giống như là đệm, hai chân miễn cưỡng lại đổi tư thế, thân thể trực tiếp dựa vào trên người cô.

Anh vốn rất cao lớn, dựa vào Phương Trì Hạ như vậy, thấy thế nào cũng không cân đối.

Anh tựa hồ không để ý, biểu hiện trên mặt còn rất mãn nguyện.

Phương Trì Hạ liếc anh một cái, tức giận đến ngứa răng.

Có phải cô có rất nhiều công dụng?

"Lạc Dịch Bắc, anh lên! Đầu nặng chết!". Hai cánh tay Phương Trì Hạ đẩy đẩy anh.

"Nhao nhao". Lạc Dịch Bắc miễn cưỡng trả lời cô hai chữ, tiện tay lấy ra một quyển tạp chí phủ lên mặt mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui