Ông Xã Tổng Tài Bá Đạo Sủng: Bảo Bối, Tiếp Tục

Phương Trì Hạ cười không lớn, nhưng nụ cười rất sâu, cảm thấy rất thoải mái.

Bình thường đều là Lạc Dịch Bắc giày vò cô, coi cô như con rối mà giày vò, rốt cục cũng đến lượt cô giày vò Lạc Dịch Bắc một lần.

"Có gì thú vị ah?" Lạc Dịch Bắc nhìn mặt Phương Trì Hạ, ánh mắt lạnh buốt.

"Lau nhanh còn trở về!" Phía sau núi nhiệt độ vốn hơi thấp, dù đang là mùa hạ, không khí buổi tối cũng hơi lạnh.

Lạc Dịch Bắc vẫn không mặc áo quần, Phương Trì Hạ không muốn kéo dài bầu không khí này, lại lau tóc cho Lạc Dịch Bắc tiếp.

Động tác Phương Trì Hạ ôn nhu hơn lúc nãy nhiều, tốc độ cũng chậm hơn.

Lạc Dịch Bắc nhìn nhìn động tác Phương Trì Hạ, lẳng lặng nhìn mặt cô.

Thật ra Phương Trì Hạ chỉ cần không bướng bỉnh, không chống lại anh, thì cũng không làm cho anh chán ghét.

Cái mũi, miệng, khuôn mặt nho nhỏ, tay cũng nho nhỏ, tinh xảo giống như như búp bê phiên bản thu nhỏ bỏ túi.

Con gái như vậy hay làm cho người ta thương tiếc nâng niu trong lòng bàn tay.

Nếu như Phương Trì Hạ gả cho anh vì mục đích đơn thuần, Lạc Dịch Bắc khả năng sẽ không cảm thấy chán ghét cô như vậy.

Lạc Dịch Bắc lẳng lặng nhìn Phương Trì Hạ thất thần.

Phương Trì Hạ vẫn đang chăm chú giúp Lạc Dịch Bắc lau khô tóc, năm ngón tay còn xen vào sợi tóc, cảm thấy không sai biệt lắm thì dừng lại.

"Tốt rồi!" Tay rủ xuống, hóp lưng lại như mèo muốn từ trong khăn tắm lui ra ngoài, hai tay Lạc Dịch Bắc bỗng nhiên ôm eo cô.

Phương Trì Hạ khẽ giật mình, lưng cương cứng.

"Anh đưa em về." Lạc Dịch Bắc nắm tay Phương Trì Hạ, đi phía trước dẫn Phương Trì Hạ về. 

Phía sau núi đường hơi gập ghềnh, thế nhưng bên đường đều có ánh đèn, tuy mông lung, nhưng vẫn thấy rõ.

Phương Trì Hạ đi sau lưng Lạc Dịch Bắc, từ sau núi trở về nhà, vào phòng ngủ, mắt ngó chừng Lạc Dịch Bắc.

Lạc Dịch Bắc gần đây đã thu liễm rất nhiều, trên cơ bản chỉ cần cô không vui, Lạc Dịch Bắc sẽ không bắt ép cô.

Đêm nay Lạc Dịch Bắc cũng như thế, trở về phòng chỉ vào phòng tắm rửa mặt đánh răng rồi đi ngủ, cũng không làm gì cô.

Ngược lại Phương Trì Hạ không biết làm sao lúc ngủ rồi lại cứ dán lên người Lạc Dịch Bắc, tay khoác lên người Lạc Dịch Bắc.

Tư thế ngủ của Phương Trì Hạ không thể nói là lịch sự, chủ yếu là do trước kia ngủ một mình đã quen.

Sau khi kết hôn với Lạc Dịch Bắc, vì phòng bị Lạc Dịch Bắc cũng tương đối quy củ.

Nhưng gần đây hai người luôn ngủ cùng nhau, Phương Trì Hạ lại theo thói quen khi ngủ một mình thân thể dán lên Lạc Dịch Bắc, tay rất tự nhiên mà ôm lấy Lạc Dịch Bắc.

Lạc Dịch Bắc vốn ngủ khá tỉnh, chỉ cần một động tác nhỏ, Lạc Dịch Bắc cũng sẽ tỉnh lại.

Lạc Dịch Bắc nhìn tay Phương Trì Hạ có chút ngoài ý muốn.

Lạc Dịch Bắc không ngờ tới anh không đi trêu chọc Phương Trì Hạ, Phương Trì Hạ lại còn có thể chủ động trêu chọc anh, nhìn chằm chằm cánh tay Phương Trì Hạ một hồi lâu, khóe mắt nhảy lên.

Lạc Dịch Bắc nhìn Phương Trì Hạ thật lâu, đối với Phương Trì Hạ có chút im lặng.

Phương Trì Hạ giấc ngủ cũng rất cạn, đại khái là ánh mắt Lạc Dịch Bắc quá mức sắc bén, trong bóng tối, Phương Trì Hạ đang nhắm mắt lại đột nhiên mở ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui