Ông Xã Tổng Tài Hắc Ám


“Hứa Dịch, cậu nhóc này là con trai cô Lâm thật à?”
Không trách được Tiêu Diễn bị sốc.

Quả thực nhìn Lâm Quán Quán cũng chỉ ngoài hai mươi tuổi, nếu đứa bé này là con trai cô vậy thì cô sinh con năm bao nhiêu tuổivvv Quan trọng hơn nữa là… ông anh trai sắt đá của anh ta khó khăn lắm mới nở hoa, nếu như Lâm Quán Quán đã có con, thì chẳng phải đóa hoa đào đã bị bóp nát từ khi mới chớm hay sao.

Đột nhiên!
Trong đầu Tiêu Diễn lại nảy ra một suy nghĩ còn kinh dị hơn.

Ngón tay anh ta run lẫy bẩy chỉ vào Hứa Dịch, “Thằng bé này…
thằng bé này không phải là con của cậu với cô Lâm đấy chứ?”
“Nói vớ vẳn!” Hứa Dịch trừng mắt lườm Tiêu Diễn, “Tôi đẻ ra được đứa con lớn bằng ngần này à?”
“Cũng phải, cu cậu này nhìn chỉ khoảng ba bốn tuổi, cậu mới đi Mỹ có ba năm!”
Hứa Dịch nhìn hai mẹ con, “Đừng đoán bậy, chuyện của Duệ Duệ lát nữa tôi nói với mấy anh sau.


Trong lúc người lớn trò chuyện, hai đứa nhỏ cũng bắt đầu làm quen với nhau.

“Oal Em trai, năm nay em mây tuổi, được làm con trai của cô xinh đẹp, em hạnh phúc thật đấy, chị vừa nghe cô gọi em là cục cưng, tên em là Cục Cưng à? Trùng hợp thế, ở nhà chị cũng tên là Cục Cưng đấy.


Lâm Duệ quan sát Tiêu Tâm Can, “Anh là anh trai!”
Tâm Can nghiêng đầu, “Ơ, cậu lớn hơn tớ à, tớ mới vừa sinh nhật ba tuổi đấy, tớ sinh ngày mùng bảy tháng bảy âm lịch nhé, đúng ngày lễ tình nhân, chú hai nói Tâm Can là món quà lễ tình nhân tuyệt vời nhất của bố.

Cậu sinh ngày nào vậy?”
Lâm Duệ kinh ngạc, “Tớ cũng mùng bảy tháng bảy.


Cô nhóc phần khích nhảy cẵng lên, “Oa! Trùng hợp quá! Chúng ta sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm luôn này! Tên ở nhà giống nhau, sinh nhật cũng giống nhau! Sau này cô xinh đẹp làm mẹ của Tâm Can nữa thì có thể tổ chức sinh nhật cùng nhau rồi!”
Lâm Duệ lập tức cảnh giá!
cLàm mẹ cô bé ấyvvv Cậu níu chặt tay Lâm Quán Quán, “Mẹ là mẹ của tớ, của mình tớ thôi!”
“Ôi chao, đừng keo kiệt vậy mà, cùng lắm thì tớ chấp nhận cậu là anh trai tớ, đồ tốt phải được chia sẻ cùng nhau chứ!”
Lâm Duệ nhíu mày, “Mẹ tớ không phải món đồ.


Lâm Quán Quán dở khóc dở cười, “…
Sao câu này nghe kỳ cục vậy nhỉ!
Hứa Dịch đến, Lâm Quán Quán cũng thở phào.

Có Hứa Dịch giúp đỡ giao tiếp, Lâm Quán Quán chỉ việc nghỉ ngơi, đầu cô vẫn hơi choáng váng, tựa lên đầu giường lim dim ngủ.

Thấy vậy, Hứa Dịch đưa hai người ra ngoài nói chuyện.

Mấy người vừa đi, Tâm Can liền nhoài người bên mép giường, mắt sáng ngời nhìn Lâm Quán Quán , “Cô ơi! Bố con vừa cầu hôn cô đấy! Cô không biết đâu, ông bà nội con ép bố lấy vợ mấy năm rồi, nhưng bố con chưa bao giờ lung lay nhé, thế mà vừa nãy bồ lại cầu hôn cô! Cô ơi, con nói cô biết nhé, cô đừng thấy bố con lúc nào cũng mặt lạnh như băng, thật ra bố thương người lắm!”
Cô nhóc đếm ngón tay kể với Lâm Quán Quán những ưu điểm của Tiêu Lăng Dạ, “Bố con đẹp trai, còn kiếm tiền giỏi, quan trọng hơn là bố rất đáng tin, không như chú hai con đâu, suốt ngày thay bạn gái, cô ơi, nếu cô lấy bố con, chắc chắn bố con sẽ một lòng một dạ với cô ạ!”
Khóe miệng Lâm Quán Quán co giật.

Cô nhóc này, sao mà cố chấp thế cơ chứ.

Cô thở dài, đang định nói thì Lâm Duệ đã lên tiếng, “Cậu từ bỏ đi, mẹ tớ không ưng bố cậu đâu!”
“ƠI” Cô nhóc thắc mắc, “Tại sao chứ?”
“Mẹ tớ chỉ thích tớ thôi!”
Cô nhóc nghiêng đầu, giọng trẻ con non nót, “Nhưng sau này cậu sẽ lớn lên mài! Chú hai nói với Tâm Can là sau này lớn lên Tâm Can sẽ có gia đình riêng của mình, đến lúc đó sẽ phải rời xa bố.

Nên không thể phá đám bố xem mắt mãi được, nếu không sau này Tâm Can bỏ bố đi rồi, bố không có ai chơi sẽ rất đáng thương.

Sau này cậu cũng sẽ lớn lên, cũng phải rời xa cô xinh đẹp, đến lúc cậu đi rồi, cô xinh đẹp không có ai bầu bạn cũng sẽ rất đáng thương đó.


Không biết đã nghĩ tới chuyện gì mà đột nhiên khuôn mặt Lâm Duệ trở nên u ám.

“Cậu sao thế?”
“Không sao.


“Nói dối! Rõ ràng là không vui!” Cô nhóc bĩu môi, hừ một tiếng, “Khẩu thị tâm phi!”
Ngoài cửa.

Tiêu Diễn gặng hỏi nhiều lần, “Hứa Dịch, chuyện gì vậy, cậu bé đó là con trai của Lâm Quán Quán thật hả?”
Hứa Dịch nhìn Tiêu Lăng Dạ, thấy anh đứng đó sắc mặt lãnh đạm, không lấy gì làm hứng thú.

Anh ta không khỏi thắc mắc, “Đại ca, anh không muốn biết à?”
Tiêu Lăng Dạ không đáp mà hỏi ngược lại, “Có phải hay không thì liên quan gì?”
Rõ ràng!
Lâm Quán Quán không có người đàn ông nào khác, nếu không lịch sử cuộc gọi của cô đã không chỉ có liên hệ với mỗi Hứa Dịch, mà Hứa Dịch thì… không thể nào có quan hệ nam nữ với Lâm Quán Quán được.

Người con gái anh đã chọn, có con hay không anh chẳng bận tâm, chỉ cần không có người đàn ông khác là đượ!
c Tiêu Diễn há hốc mồm kinh ngạc, “Anh, anh làm thật đấy à?”
Tiêu Lăng Dạ dửng dưng liếc mắt nhìn anh ta, không nói.

Tiêu Diễn đã hiểu được điều mà anh muốn biểu đạt: Anh đây đã đùa giỡn bao giờ!
OMGI Tiêu Diễn sốc nặng!
Hứa Dịch cũng ngỡ ngàng, rồi anh ta mỉm cười, anh ta cụp mắt xuống một lúc, cuối cùng vẫn che giấu sự việc, “Đứa bé đó không phải là con ruột của Quán Quán, là một đứa trẻ bị bỏ rơi cô ấy tình cờ gặp được ở nước M, sau đó đem về nhận nuôi.


Tiêu Diễn thở phào một cách khoa trương.

Anh ta vỗ ngực, “Vậy thì tốt vậy thì tốt! Nếu để bố mẹ tôi biết anh tôi cầu hôn với một người phụ nữ đã có con, họ không dám làm gì anh tôi đâu, chắc chắn sẽ trút giận lên người tôi, nếu mà biết tôi không ngăn cản, chắc chắn sẽ đánh tôi què chân!”
Mắt Hứa Dịch lóe lên, “Đại cal”
Tiêu Lăng Dạ quay sang nhìn Hứa Dịch.

Hứa Dịch trầm giọng xuống, “Tuy chúng ta là anh em chơi với nhau từ bé, nhưng Quán Quán cũng là người bạn thân nhất của em, nếu anh chỉ vì Tâm Can thì không cần đến với cô ấy đâu, mấy năm qua, cô ấy đàn bà con gái một thân một mình nuôi con ở nước ngoài không dễ dàng gì, em không muốn cô ấy chịu tổn thương.


Tiêu Lăng Dạ đút tay vào túi, “Tôi tưởng cậu hận người nhà họ Lâm!”
Hứa Dịch ngây ra, rồi cười khổ sở, “Em vẫn chưa đến mức không phân biệt phải trái như thế, em với… Không phải lỗi của người nhà họ Lâm, càng không liên quan đến Quán Quán, là vấn đề của riêng em.


Nhắc tới vấn đề này, cả ba người đều lặng thinh.

Lâm Quán Quán nằm nghe hai đứa trẻ chuyện phiếm, thời gian trôi đi thật nhanh, không bao lâu ba người bên ngoài đã quay trở lại.

Hứa Dịch vào phòng bệnh, Tiêu Lăng Dạ và Tiêu Diễn lại không theo cùng.

Tiêu Diễn đừng ngoài cửa vẫy tay gọi Tâm Can, “Tâm Can, đi thôi!”
“Đi luôn bây giờ ạ?”
“Không còn sớm nữa, chúng ta phải về nhà thôi.


Tâm Can gục đầu, chia tay Lâm Quán Quán đầy lưu luyến, “Cô xinh đẹp ơi, con về nhà đã nhé, ngày mai con lại đến thăm cô.


Không đợi Lâm Quán Quán trả lời, cô bé đã quay sang ôm Lâm Duệ, nói với vẻ buồn tủi, “Tui cậu không cho tớ cướp cô xinh đẹp, nhưng tớ vẫn rất quý cậu, chịu thôi, ai bảo tớ bao dung thế cơ chứ, lúc nào rảnh tớ lại tới chơi với cậu nhé, về đây!”
Lâm Duệ chưa từng tiếp xúc với các bạn khác ở khoảng cách gần như thế này bao giờ, nhưng cậu phát hiện ra rằng, cảm giác được cô bé bụ bẫm này ôm… cũng không tệ!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui