Ông Xã Tổng Tài Hắc Ám


Lúc này người đàn ông mới để mắt đến Lâm Quán Quán, khoảnh khắc nhìn vào cô, anh mắt sâu thẳm của anh lóe lên một tia kinh ngạc, trong thoáng chốc, ánh mắt anh bỗng sa sầm lại, lông mày cũng nhíu chặt vào nhau.
Dường như người đàn ông này có chút ác cảm với cô!
Lâm Quán Quán thức thời xin phép ra về, “Bạn tôi còn đang đợi, không làm phiền mọi người nữa, tạm biệt.”
Người đàn ông trầm lặng không nói.
Cô nhóc trái lại không nỡ chia tay, lưu luyến tiễn Lâm Quán Quán ra cửa, “Con tạm biệt cô xinh đẹp!”
“Tạm biệt con!”
……
Lâm Quán Quán vừa đi khỏi, ánh mắt Tiêu Lăng Dạ nhìn cô nhóc trở nên băng giá hơn, từ lâu cô nhóc đã quen với ông bố mặt lạnh của mình nên chẳng hề khiếp sợ.
“Ai đưa con đến đây?”
“Chú hai!”
Cô nhóc bán đứng người ta không chút đắn đo.
Bên ngoài phòng, Tiêu Diễn với lối ăn diện lòe loẹt diêm dúa không nhịn được đẩy cửa đi vào, “Tiêu Tâm Can! Con có lương tâm không hả? Là ai năn nỉ chú đưa tới đây, con nói con thân với chú hai nhất nhất nhất cơ mà, yêu chú hai nhất nhất nhất cơ mà! Sao nhìn thấy bố là con bán luôn chú hai đi hả? Nhóc thối, sau này đừng hòng chú hai dắt ra ngoài chơi nữa!”
“Chú hai, đừng mà!”
“Hứ!”
Tiêu Diễn làm kiêu quay mặt đi không đếm xỉa đến cô bé.
Cô nhóc leo lên chân Tiêu Diễn, sợ cô bé ngã, Tiêu Diễn cuống cuồng đỡ lấy mông cô, cô nhóc thuận đà ôm níu lấy vai anh ta, ghé miệng thơm lên má.
“Hứ! Đừng tưởng thơm vài cái là bù đắp được cho tâm hồn đã tổn thương của chú!”
Cô nhóc đảo mắt một vòng, nghiêng đầu lại đặt lên má anh ta một chiếc thơm ngọt ngào.
Tiêu Diễn lập tức tươi cười hớn hở.
“Thế còn tạm được!”
Mấy người họ dùng bữa trong phòng xong, cô nhóc hiện nguyên hình con sâu lười, ăn uống no say là ngủ, Tiêu Lăng Dạ cởi áo vest bọc lấy con, ôm cô nhóc vào lòng, nhìn con gái nhỏ say giấc, ánh mắt anh thoáng hiện nét dịu dàng.
Thế nhưng khi anh ngẩng lên nhìn Tiêu Diễn, ánh mắt đã khôi phục lại vẻ lạnh lùng như mọi ngày.
Tiêu Diễn sởn gai ốc với ánh mắt đó.
Ôi!

Con gái là cục vàng, em trai là rơm rác!
Phân biệt đối xử quá thể!
“Diễn!”
“Sao?”
“Trong vòng một giờ đồng hồ, tìm hiểu lí lịch của cô gái khi nãy!”
“Là cô gái bị Tâm Can lôi vào phòng lúc nãy?” Tiêu Diễn ngẩn ra một chốc rồi hiểu ngay, “Anh nghi ngờ cô ta cố tình tiếp cận Tâm Can, lợi dụng Tâm Can để tiếp cận anh?”
Anh trai anh ta!
Chủ tịch Tập đoàn Quốc tế Tiêu Thị, gồm nhiều công ty ở các mảng bất động sản, nhà hàng khách sạn, vàng bạc đá quý, trung tâm thương mại, điện ảnh truyền hình, v…v…
Bất cứ công ty con nào dưới trướng tập đoàn Tiêu Thị cũng là điểm sáng nổi bật trong ngành.
Tầm vóc giá trị?
Ha ha!
Nói thế này cho dễ hiểu, chỉ cần anh trai anh ta khẽ dậm chân là cả thị trường tài chính thế giới rung chuyển!
Những năm qua, số người muốn lợi dụng Tâm Can để tiếp cận với ông anh quả thực không hề ít, nhưng giữa vô vàn phụ nữ, đây là lần đầu tiên ông anh kêu anh ta điều tra gốc gác.
“Anh, chuyện gì vậy?”
“Tâm Can khá thích cô ta!”
Tiêu Diễn không phủ nhận điều này.
Tâm Can nhà họ đích thực là cục cưng của cả nhà họ Tiêu.
Từ cái tên đã có thể nhận biết được.
Tên thường gọi là cục cưng, tên húy là Tiêu Tâm Can.
Ông anh năm nay đã ngoài ba mươi, suốt ba mươi năm không gần nữ sắc.
Ba năm trước, bỗng đâu có người mang Tâm Can tới đặt trước cổng biệt thự nhà họ, còn để lại mảnh giấy nói Tâm Can là con gái của anh ấy.
Lúc mới tới, đứa bé trông thật khủng khiếp.
Đứa bé mới sinh nhăn nhúm như con khỉ.


Qua kiểm tra, bác sĩ xác định xương sọ của cô nhóc bị gãy vài mảnh, cả người chằng chịt vết thương, chỉ còn một hơi thở thoi thóp, họ lập tức đưa cô nhóc vào viện, đồng thời tiến hành xét nghiệm AND huyết thống với ông anh bằng lớp lông tơ.
Kết quả giám định cho hay, đứa bé đích thị là con gái của ông anh.
Hai ông bà già ở nhà mong ngóng anh trai lấy vợ sinh con đã lâu, sau khi biết được cô nhóc là con gái của ông anh thì vừa mừng vừa thương.
Vì ngay từ đầu cô nhóc đã không có mẹ, cộng thêm nhóc con thông minh lanh lợi, nên ông bà cụ càng thương yêu hơn, luôn nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa nên cô nhóc hình thành tính cách bướng bỉnh ngang ngược, không coi ai ra gì.
Từ khi hiểu chuyện là cô nhóc đã phản đối hết thảy những người phụ nữ xuất hiện xung quanh ông anh.
Tuy những hành động vừa rồi của Tâm Can đều nhằm để cố tình chọc phá đối tượng xem mắt của ông anh, nhưng đây cũng là lần đầu tiên trong suốt mấy năm qua, Tiêu Diễn thấy cô nhóc chủ động sà vào lòng một người phụ nữ.
Cũng là lần đầu tiên nghe cô bé nói câu đại loại như “Con thích cô này”.
Nếu có người cố tình lợi dụng Tâm Can…
Tiêu Diễn đứng phắt dậy, “Em sẽ lập tức điều tra!”
……
Trong căn phòng Trúc Vận.
Lâm Quán Quán vừa bước vào, Lâm Duệ đã sốt sắng nhào tới ôm lấy chân cô.
“Sao thế, cục cưng?”
“Mẹ, sao mẹ đi lâu thế, con còn tưởng xảy ra chuyện gì rồi.”
Chợt thấy ấm lòng.
Lâm Quán Quán bế cậu nhóc lên, vỗ vào mông cậu và bước vào trong phòng, “Mẹ làm sao có chuyện được.

Vừa rồi gặp một cô bé đáng yêu hết sảy ở bên ngoài, tiện thể giúp bạn ấy chút việc thôi.”
Đáng yêu hết sảy?
Cô bé?
Đây là lần đầu tiên Mẹ khen con nhà người ta trước mặt cậu!
Chuông báo động của Lâm Duệ vang lên inh ỏi!
“Sao vậy?’

Lâm Duệ bối rối, “Mẹ, có phải mẹ thích con gái hơn không?”
Điệu bộ ủ dột như thể “sao mình lại không phải là con gái”.
Lâm Quán Quán bật cười ha hả, thơm mạnh lên má cậu, “Mẹ yêu Duệ Duệ, yêu Duệ Duệ nhất trên đời!”
Tai cậu nhóc đỏ bừng, giãy giụa chui ra khỏi vòng tay Lâm Quán Quán, nói vẻ nghiêm nghị, “Con đã là chàng trai bốn tuổi rồi, sau này không được phép tùy tiện thơm nữa.”
“Lớn đến mấy cũng là con trai ngoan của Mẹ!”
Lúc này, cậu nhóc mới toét miệng cười.
Hứa Dịch kéo ghế cho hai mẹ con ngồi, ánh mắt dịu hiền, “Không đùa nữa, mau ăn thôi nào!”
“Tới liền!”
……
Một tiếng đồng hồ sau.
“Ui! Nóng! Nóng chết đi được!”
Tiêu Diễn thở hổn hển, người ướt nhẹp mồ hôi, xông vào phòng vớ lấy chén tu ừng ực cả bình trà đá, uống xong mới đẩy lùi được phần nào cơn nóng gay gắt, anh ta đặt mông xuống ghế, hướng thẳng về phía điều hòa, “Mát lạnh! Cuối cùng đã hồi sinh!”
“Điều tra ra chưa?”
“Tra ra rồi!” Tiêu Diễn tỏ vẻ bí hiểm giấu tài liệu đi, “Anh, anh đoán xem em điều tra được gì nào?”
“Nói!”
“Rõ chán!” Tiêu Diễn ném hồ sơ cho Tiêu Lăng Dạ, rồi bắt đầu nói, “Cô gái ban nãy tên là Lâm Quán Quán, năm nay 23 tuổi, anh không phải nói chứ tính ra cô gái này thật sự có gốc gác với chúng ta đấy, chị họ cô ta là Lâm Song Song.”
“Lâm Song Song?”
“Đúng, chính là bà xã của người anh em tốt Lãnh Quân Lâm của chúng ta! Họ kết hôn bốn năm trước, chúng ta còn đến tham dự hôn lễ của họ.

Cô em họ này khá là thú vị, anh có còn nhớ tang lễ mà chúng ta cùng Lãnh Quân Lâm đến chia buồn ba năm trước không? Chính là tang lễ của cô em họ này đấy!”
Ánh mắt Tiêu Lăng Dạ khẽ xao động, mở hồ sơ lật giở tư liệu vể Lâm Quán Quán.
Tiêu Diễn tiếp tục nói, “Cô Lâm Quán Quán này cũng có phần đáng thương, năm sáu tuổi mẹ cô ấy mất, tang lễ vừa kết thúc không lâu, bố cô ấy đã tái hôn với mẹ kế, bà mẹ kế dẫn theo một cô con gái tên Lâm Vi.

Đúng rồi, cô ấy còn một người chị ruột cùng cha cùng mẹ, lớn hơn cô ấy sáu tuổi, vừa tròn 18 thì bị bố cô ấy gả cho một ông già lắm tiền.

Năm 16 tuổi, cô Lâm Quán Quán này có mối tình đầu, đối tượng là Tiêu Dục!”
“Tiêu Dục?”
“Đúng! Chính là thằng cháu lớn nhà ta!” Tiêu Diễn nhún vai, “Họ yêu nhau được ba năm, cuối cùng Tiêu Dục chuyển sang thích cô em kế kia, sau đó… cũng không biết đã xảy ra chuyện gì mà cô ấy “chết”, gia đình còn tổ chức cả lễ tang.


Nhưng em điều tra ra được thì cô ấy không hề chết mà rời khỏi Vân Thành sang nước M!”
Tiêu Lăng Dạ lật xem hồ sơ, đến khoảng thời gian cô ở nước M thì trắng trơn.
Tiêu Lăng Dạ ngẩng lên nhìn Tiêu Diễn.
“Đừng hỏi em, em cũng không biết đâu! Hình như mọi vết tích về cuộc sống ở nước M của cô ấy đã bị ai đó xóa đi rồi, không điều tra ra được!”
Tiêu Lăng Dạ nhíu chặt cặp mày.
“Nhưng có một điều có thể khẳng định, chắc chắn là cô ấy không cố ý tiếp cận Tiểu Tâm Can!”
“Ồ?”
“Vì cô ấy mới về nước hôm nay, vừa xuống máy bay hai tiếng trước, sẽ không có thời gian lên kế hoạch nhiều như thế!”
Tiêu Lăng Dạ im lặng không nói.
“Anh yên tâm đi, cô ấy không thể nào có bất cứ mục đích gì với Tiểu Tâm Can đâu.”
Tiêu Lăng Dạ liếc mắt nhìn cậu em, “Chú chắc chứ?”
“Chắc chắn!”
“Ồ?”
“Vì cô Lâm Quán Quán này là một diễn viên, lần này cô ấy về nước là để casting cho bộ phim “Uyển Phi Truyện”.
“Đây là lí do chú thuyết phục anh?”
“Dĩ nhiên là không!” Tiêu Diễn cười hí hửng, ghé sát vào Tiêu Lăng Dạ, nói với vẻ bí hiểm, “Anh đoán xem người quản lý của cô ấy là ai?”
Ánh mắt Tiêu Lăng Dạ đanh lại, tiện tay ném tập hồ sơ, “Đừng lòng vòng!”
“Hứ! Nhạt nhẽo! Người quản lý của cô ấy là Hứa Dịch! Sở dĩ không điều tra được tư liệu về cô ấy bên nước M em đoán chắc cũng là do Hứa Dịch.

Ba năm trước Hứa Dịch sang nước M, chắc họ đã quen nhau ở thời điểm đó, và mấy hôm trước Hứa Dịch còn xin chúng ta một cơ hội casting diễn viên nữ cho “Uyển Phi Truyện” còn gì, chắc là xin cho Lâm Quán Quán đấy!”
Ngón tay Tiêu Lăng Dạ chợt khựng lại!
Hứa Dịch!
Anh ta không phải kiểu người vô duyên vô cớ đối tốt với người khác!
Vậy thì…
Cô gái đó và Hứa Dịch… có quan hệ gì?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận