Ông Xã Tổng Tài Muốn Tái Hôn

“Ngài Tô, anh sao vậy, có phải chỗ nào không thoải mái?” Cố Uyên vươn tay muốn sờ trán Tô Ngọc Kỳ.

Người đàn ông nắm lấy tay còn lại của cô, gắt gao ôm cô vào lòng, Cố Uyên cảm thấy đến hít thở cũng không thuận lợi, cô phát giác tối nay, cảm xúc của Tô Ngọc Kỳ có chút không đúng, tài xế nói anh uống không ít rượu.

Tại sao uống nhiều rượu như vậy?

Thời gian này, anh rất ít khi uống say như vậy.

Anh ôm lấy cô, hít hà mùi hương thơm trên người người phụ nữ, trong đầu không ngừng quay cuồng dữ dội, vậy mà là cô tìm người bỏ thuốc anh và Tống Ánh San, muốn quay video bọn họ lên giường uy hiếp anh lần nữa, lúc li hôn muốn lấy được càng nhiều tài sản.

Cô muốn li hôn.

Trong túi xách của cô luôn có thuốc tránh thai, cô căn bản không muốn mang thai con của anh.

Cô không thích anh...

Thậm chí là, sau khi li hôn với anh, cô sớm đã chuẩn bị hàng dự phòng.

Khó trách, đồ anh tặng cô cô không dùng, thẻ cô cũng không quẹt, vòng chân châu anh tặng cô cũng chưa từng thấy cô thích, cô lại đem chiếc vòng La Thần Dương tặng coi như bảo bối vậy.

Còn không phải vì cái người tặng đồ cho cô, cô không thích, thế nên đến đồ được tặng, cũng không thích nốt.

Có chút tự giễu, Tô Ngọc Kỳ nhếch môi.

Rõ ràng uống rất nhiều rượu, nhưng hiện tại lại tỉnh táo khác thường.

Không biết bắt đầu từ lúc nào, anh vậy mà lại có suy nghĩ muốn ở cùng người con gái này cả đời, dường như bất giác, anh đã yêu người con gái này.

Nhưng cô...

Trong lòng đầy toan tính, đôi mắt sạch sẽ này, vì sao lại bẩn như vậy.

Tất cả chuyện trước đây của cô anh có thể không để ý, nhưng tại sao Lưu Thanh Vũ, vì sao phải dùng thủ đoạn đê tiện này để tính kế anh!

Cô họng anh giống như lửa đốt, khó chịu vô cùng: “Lưu Thanh Vũ, em...muốn có tiền như vậy, muốn li hôn với tôi như vậy sao?”

Cố Uyên bị anh ôm chặt trong ngực, lúc cô nói ngẩng đầu lên: “Hôn ước của chúng ta vốn dĩ là một tờ thỏa thuận, ngày kia chúng ta phải li hôn rồi... Ngài Tô anh yên tâm, tôi sẽ không...sẽ không lấy thứ không thuộc về mình, tiền anh cho tôi, tôi một xu cũng sẽ không lấy thêm.”

Tô Ngọc Kỳ buông cô ra, nhìn tôi mắt xinh đẹp sạch sẽ, giống như dòng suối trong vắt thấy đáy, trong lòng anh cuối cùng vẫn là có chút không muốn tin tưởng, chuyện bỏ thuốc, vậy mà lại là cô làm.

Vươn tay, ngón tay chai sạn vươn ra sờ mắt của người con gái, cô ý thức nhắm mắt lại, chớp chớp mắt, lòng bàn tay của người con trai chuyền đến hơi ngứa ngáy, lông mi động vào lòng bàn tay anh.

Anh giống như tức giận nghiến răng, cười: “Tốt, rất tốt, Lưu Thanh Vũ, nhớ câu em nói lúc này.”

......

Tô Ngọc Kỳ uống nhiều rượu, dạ dày không thoải mái, thuốc và nước cô lấy cho anh đều bị anh ném đi, sau đó anh đến phòng sách.

Anh khoảng thời gian này, lần đầu tiên tức giận như vậy.

Cố Uyên không biết chỗ nào xảy ra vấn đề, cô vẫn cầm một hộp thuốc dạ dày để ở trước cửa phòng sách, sau đó trở về phòng ngủ.

Một đêm ngủ không ngon.

Thế nên buổi sáng ngày thứ hai bên ngoài sân truyền đến tiếng động cơ xe hơi, Cố Uyên nghe vô cùng chân thật, cô lập tức ngồi dậy xuống giường, bước vài bước đến bên cửa sổ, chỉ nhìn thấy đuôi xe, Tô Ngọc Kỳ đã lái xe đi rồi.

Cố Uyên nghĩ nghĩ, cầm điện thoại nhắn một tin cho Hoàng Hưng, anh ấy tối qua uống nhiều rượu, dạ dày không thoải mái, để Hoàng Hưng chăm sóc anh nhớ đưa thuốc dạ dày cho anh.

——

Buổi sáng, tại tòa nhà công ti họ Tô.

Hoàng Hưng bưng một li nước và một hộp thuốc dạ dày bước vào, đặt trước bàn làm việc: “Tổng giám đốc Tô, đây là bà chủ dặn tôi....”

Ngón tay kí tên của người đàn ông dừng lại, không có ngẩng đầu, ngữ điệu lạnh nhạt: “Ra ngoài đi.”

Thuốc và nước cũng không có động đến.

“Tổng giám đốc Tô....” Trong lòng Hoàng Hưng thở dài một hơi, anh ở bên cạnh Tô Ngọc Kỳ nhiều năm như vậy, nhìn ra được, tình cảm ngài ấy đối với bà chủ vĩnh viễn không có lạnh nhạt như trong tưởng tượng, mà lần này.....

“Tổng giám đốc Tô, thứ bảy phu nhân Kathy tổ chức tiệc mừng thọ, thiệp mời đã được phát đi.”

Người đàn ông ngẩng đầu, đẩy gọng kính ở mũi: “Đặt vé máy bay cho tôi đến Pháp vào thứ năm.”

Hoàng Hưng có chút kinh ngạc.

Theo như bình thường, đều là anh mang theo quà mừng thọ đến Pháp chúc mừng trước.

Anh ta gật đầu: “Rõ.”

——

Thời gian từng ngày trôi qua, một mạch mấy ngày, buổi tối, đều chỉ có mình Cố Uyên ở trong căn biệt thự lạnh lẽo trống vắng.

Tô Ngọc Kỳ không có đến.

Cố Uyên có chút cười khổ, thời gian này, cô thậm chí đã quen, quen buổi tối khi đi ngủ có anh ở bên cạnh.

Quen buổi sáng lúc thức dậy thấy anh ngủ ở bên cạnh.

Ấm áp như vậy.

Nằm trên giường, cô phát hiện bản thân căn bản không ngủ được.

——

Bên ngoài biệt thự, tắt đèn.

Một chiếc xe con màu đèn đỗ ở một chỗ không xa bên ngoài biệt thự Ngân Phong, xung quanh không có đèn đường, một màn tối đen, trong xe cũng không có đèn.

Ngón tay người đàn ông gác ngoài cửa sổ, ngón tay kẹp một điếu thuốc.

Tô Ngọc Kỳ chỉ hút vài hơi, ánh mắt rơi vào căn phòng ngủ sáng đèn, qua một lúc lâu, anh mới thu lại ánh mắt, tiếp tục hút thuốc.

Một mạch đợi đến lúc trời sáng, người đàn ông mới lái xe rời đi.

Mấy ngày này đều như vậy, Tô Ngọc Kỳ gần như mỗi tối đều lái xe đến đó, đỗ xe bên đường trước biệt thự Ngân Phong, nhưng không có vào, anh cũng không biết tại sao, trong lòng vô cùng không thoải mái.

Anh đối với cô không đủ tốt sao?

Tại sao người phụ nữ đó cứ luôn muốn li hôn với anh?

Cho dù là cô muốn có tiền, anh có thể cho cô, tại sao trong trong trái tim người phụ nữ đó lại chỉ có người đàn ông khác.

Mong mỏi li hôn với anh!

Tại sao lại chà đạp lên tôn nghiêm và tình cảm của anh, bỏ thuốc anh, muốn dùng video uy hiếp anh.

Trong lòng anh không muốn thừa nhận, anh yêu người phụ nữ ham hư vinh toan tính này, yêu người phụ nữ có đời tư phóng đãng bẩn thỉu này.

Nhưng lại không thể không thừa nhận, cảm xúc của anh đã bị cô nắm bắt, anh thích cô, anh không muốn li hôn với cô.

Anh càng không muốn, trong lòng người phụ nữ đó toàn là người con trai khác.

- -

Sáng sớm, Cố Uyên đang chuẩn bị bữa sáng, điện thoại điên cuồng reo.

Cô nhìn một cái, là Trần Tiểu Phong gọi tới.

“Alo, Tiểu Phong....”

“Dì Uyên...” Đầu dây bên kia, lời của Tiểu Phong còn chưa nói hết, điện thoại liền bị cắt đứt, trước đó, cô hình như nghe thấy âm thanh cái gì đó rơi.

“Tiểu Phong, Tiểu Phong cháu sao thế?”

Tinh thần Cố Uyên còn chưa ổn định lại, lập tức gọi điện cho Lý Thu Nguyệt: “Chị Lý, Tiểu Phong đâu?”

“Tiểu Phong à, tôi không biết a, tôi ở ca đêm còn chưa trở về, Tiểu Phong và Tinh Tinh ở trong nhà, có lão Trần bên cạnh đó.”

Cố Uyên luôn cảm thấy không đúng, cô lập tức nói: “Chị Lý, chị hiện tại mau trong về nhà xem, liên lạc với anh Trần một chút.”

——

Cố Uyên ngồi trên sô pha, vươn tay xoa mi tâm, trong lòng có một cảm giác bất an, mà một tiếng sau, chị Lý gọi điện thoại tới, Tiểu Phong và Tinh Tinh đều không thấy đâu nữa.

Trước mắt Cô Uyên tối sầm, suýt thì ngất đi.

Mà lúc đó, điện thoại lại vang lên, là cuộc gọi của ‘Tiểu Phong’.

Cô lập tức không chút do dự nhận nghe: “Tiểu Phong, cháu sao thế, cháu bây giờ đang ở đâu?”

“Cô Cố....” Bên kia truyền đến giọng nói của một người đàn ông xa lạ: “Cô Cố, cô yên tâm, chúng tôi cũng là nhận tiền làm việc, Trần Tiểu Phong còn có con gái cô hiện tại tạm thời không có chuyện gì, có điều, chúng tôi tạm thời sẽ trông nom, còn tình hình cụ thể, cô vẫn là đi hỏi bà Lưu đi.”

Trong đầu Cố Uyên ‘uỳnh’ một tiếng.

Cô khó khăn hít thở hai cái, môi nhanh chóng trắng bệch.

Đầu bên kia đã ngắt điện thoại.

Ngón tay Cố Uyên co chặt lại.

Bà Lưu, là Trần Quân Mai bắt Tinh Tinh và Tiểu Phong đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui