Ông Xã Tổng Tài Muốn Tái Hôn

Cố Thành Thái hơi nhíu mày: "Rất có khả năng."

"Bác út--"

Cố Thành Thái mỉm cười: "Được rồi mà, trêu con đó."

Rất nhanh xe đã đến trường rồi, xe đưa Cố Dạ Lê vào tận trong trường. Cố Thành Thái khẽ kéo cửa kính xuống, nhìn Cố Dạ Lê đi vào lớp với ánh mắt sâu thẳm và thản nhiên.

Điện thoại đổ chuông.

Anh nghe những lời người đầu dây bên kia nói xong thì khẽ nói: "Không cần phải tăng cường nữa, cho dù nhà họ Cố có tuyển thêm hai vệ sĩ nữa, thì anh ta muốn đến cũng là việc quá dễ dàng."

"Cậu ba, là chúng tôi làm việc không tốt."

"Anh ta có thể trốn được rất nhiều camera và vệ sĩ tuần tra đến mức quỷ không hay, việc này không liên quan gì đến các cậu. Nếu các cậu có thể ngăn anh ta lại thì mới lạ đó."

Cố Nhã Thiển nhiều lần muốn nói với Tô Ngọc Kỳ rằng, Dạ Lê là con của họ.

Nhưng nhiều lần rồi, cô đều không biết nên mở miệng nói như thế nào.

Chỉ là nếu nói quá thẳng thắn với anh ấy như vậy thì hơi khó nói.

Cô nhìn người đàn ông nghiêng mặt đứng trong ánh sáng ban mai, có chút ngượng ngùng. Rõ ràng anh không biết đến sự tồn tại của Dạ Lê, đôi khi Cố Nhã Thiển nghĩ rằng nếu cô quên anh, có phải là một định mệnh đã được sắp xếp.

Cố Nhã Thiển thu lại ánh mắt, kêu người làm dọn dẹp vườn, cô bước tới: "Chắc là anh biết cửa chính nhà họ Cố ở đâu rồi chứ, có cần tôi tìm người đưa anh ra ngoài không?"

Các hành lang, vườn hoa, đình đài nhà họ Cố chằng chịt, xen kẽ, các biệt viện tạo thành hệ thống biệt thự lớn. Những người đến đây lần đầu không biết hết nơi nào với nơi nào, chỉ có người làm thường niên trong nhà họ Cố mới có thể phân biệt được.

Nhưng Tô Ngọc Kỳ...

Rõ ràng là đêm qua anh vào được đây.

Còn trèo lên từ cửa sổ của cô.

Rõ ràng là anh đã điều tra từ lâu rồi.

"Anh thích Nhã Thiển đưa anh đi hơn là bởi một người nào đó."

Cố Nhã Thiển cũng vừa hay phải đến công ty. Cô thay nhanh quần áo. Trước nay cô vốn không thích trang điểm đậm, nên chỉ trang điểm nhẹ nhàng đơn giản rồi đi xuống lầu.

Cửa sau của nhà họ Cố.

Mặc dù mới sáng sớm Cố Thành Thái đã bắt gặp Tô Ngọc Kỳ xuất hiện trong Tĩnh Uyển nhưng điều đó không có nghĩa là Cố Nhã Thiển dám để người đàn ông này xuất hiện trong nhà họ Cố gia một cách nghênh ngang như vậy.

Nếu như bị quản gia nhìn thấy.

Ông và bà ngoại chắc chắn sẽ biết.

Mặc dù Cố Nhã Thiển không chú ý đến sự phát triển của nhà họ Cố trong lĩnh vực kinh doanh, nhưng cô cũng rõ một chuyện, hai nhà họ Cố và họ Tô...

Mối quan hệ có hơi phức tạp.

Dì Cố Y kết hôn với người chú thứ hai của Tô Ngọc Kỳ là Tô Diệu Đông.

Mặc dù dì ấy là con gái nuôi của ông ngoại cô.

Nhưng cũng rất được ông bà yêu thương.

Vì vậy, cho dù dì Cố Y chỉ là con gái nuôi những cũng là thiên kim danh chính ngôn thuận của nhà họ Cố.

Mà nhà họ Tô là một cái tên nổi tiếng lâu năm ở thành phố Hải Châu này.

Hai nhà cũng được coi là môn đăng hộ đối nhất trong các gia đình quyền lực và giàu có trong nước, cuộc hôn nhân của hai người đó đã gây ra biến động lớn trong giới kinh doanh.

Hàng trăm kênh truyền thông cố gắng lấy thông tin để làm tiêu đề.

Nhưng có gì đó rất kỳ lạ.

Đám cưới, lẽ ra phải được tổ chức hoành tráng, nhưng lại được tổ chức một cách lặng lẽ. Nhà họ Cố và nhà họ Tô không vì mối quan hệ thông gia này mà hợp tác nhiều hơn.

Cố Nhã Thiển không còn ký ức về những chuyện trước đây. Kể từ khi cô trở về nhà họ Cố hai năm trước, anh cả của cô hiếm khi đề cập đến việc này, nhưng cô cũng có thể đoán được.

Do đó, Cố Nhã Thiển đối với việc đêm qua ‘giấu đàn ông trong phòng’ tỏ ra vô cùng sợ hãi, rõ ràng đã yêu cầu anh đợi ở trong phòng ngủ, lại để người hầu phát hiện ra.

Một chiếc ô tô màu đen đỗ bên cạnh cô, cửa sổ từ từ hạ xuống, Tô Ngọc Kỳ thản nhiên nói: "Lên xe đi, anh đưa em đi."

Đây là cửa sau của nhà họ Cố, nền lát những viên gạch có hoa văn không thuận tiện cho cô khi đi giày cao gót. Nghĩ một lúc, Cố Nhã Thiển cũng không kén chọn nữa, dù sao thì cùng lắm bị anh hôn vài cái cũng có gì to tát đâu.

Người đàn ông này dường như thực sự...

Nếu không có sự đồng ý của cô, thì anh sẽ không phá giới hạn cuối cùng.

Dù sao thì cũng bị cưỡng hôn mấy lần rồi.

Khi cô lên xe, mùi nước hoa của nam thoang thoảng bao quanh cô. Cố Nhã Thiển nhìn anh đã thay quần áo, anh mặc chiếc áo màu xanh xám, làm giảm đi nhiều vẻ góc cạnh lạnh lẽo, thay vào đó là vẻ dịu dàng hiếm có.

“Tô Ngọc Kỳ, tôi muốn biết, trước đây chúng ta quen nhau thế nào..." Cô mới mười chín tuổi đã mang bầu Tinh Tinh và Dạ Lê. Lúc đó, cô vẫn còn đang học đại học. Làm sao có thể như vậy được?

Cố Giác nói, lần đầu tiên gặp cô, cô đã có thai rồi.

Những chuyện này chắc chỉ có Tô Ngọc Kỳ là rõ nhất thôi.

Ai ngờ sắc mặt anh khẽ thay đổi, khuôn mặt đẹp trai vẫn lặng lẽ trầm tĩnh, nhưng ánh mắt hơi tối lại, anh nhìn khuôn mặt dịu dàng và xinh đẹp của người phụ nữ, đôi mắt trong trẻo ấy vẫn sáng như những vì sao.

Anh nói, giọng khàn khan: "Em muốn biết sao?"

“Ừm." Cô đương nhiên muốn biết rồi.

Cố Nhã Thiển nghĩ anh sẽ nói gì đó, nhưng không ngờ anh lại im lặng suốt cả chặng đường.

Người đàn ông đó không nói một lời nào.

Cô nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng quay mặt sang nhìn Tô Ngọc Kỳ, rồi lặng lẽ rời mắt.

"Này..."

Cuối cùng thì có nói hay không vậy.

Khóe môi anh mở một nụ cười sắc sảo, đôi mắt anh khẽ nheo lại để che đi sự lờ mờ bên trong ánh mắt, anh không giấu cô: "Lần đầu tiên anh gặp em trong khách sạn, trên giường."

Khuôn mặt của Cố Nhã Thiển đỏ lên, giọng nói của cô không còn sáng nữa, cúi đầu xuống: “Anh có thể nghiêm túc một chút được không?

Làm gì có chuyện lần đầu tiên gặp nhau lại ở trên giường được?

Cô dễ bị lừa như vậy sao?

Chiếc xe dừng lại ở cửa tòa nhà CK.

Cố Nhã Thiển đang chuẩn bị xuống xe, thì bị anh giữ chặt cổ tay lại. Cố Nhã Thiển quay đầu nhìn, đang chuẩn bị vùng ra, cô sắp bị trễ giờ rồi!

Một thứ lành lạnh rơi xuống cổ cô.

Bàn tay đang nắm cổ tay cô buông ra, đạm mạc, chân thành đeo sợi dây chuyền lên cổ cô.

Kéo cô tựa lưng vào ngực anh.

Quần áo mỏng, nhiệt độ cơ thể nóng dần lên.

Trong xe vốn không khí mát mẻ nhưng nhiệt độ lúc này dần tăng lên.

Cố Nhã Thiển sững người lại, đưa tay chạm vào cổ, chạm vào các góc của mặt dây chuyền: "Đây là cái gì?"

Anh ôm cô bằng một tay rồi nhìn chằm chằm vào cô với đôi mắt sâu thẳm: “Thích không?"

Cố Nhã Thiển nheo mắt, cười rạng rỡ, giọng nói có chút bất lực: "Cách mà anh Tô theo đuổi một người con gái có phải quá tầm thường rồi không, hoa hồng và dây chuyền."

"Anh chưa bao giờ theo đuổi ai, từ trước đến nay đều là con gái theo đuổi anh." Tô Ngọc Kỳ ôm cô, giữ hông cô bằng một tay rồi kéo cô ngồi trên đùi anh, khẽ hít hà mùi thơm trên tóc cô, giọng nói cũng lớn hơn, khàn khàn sâu sắc nhưng rất rõ ràng: "Mợ Tô, em là cô gái đầu tiên mà anh theo đuổi, là người anh muốn có nhất, là ánh sáng rực rỡ nhất."

Hơi thở của người đàn ông khi nói chuyện khẽ vờn quanh tai cô, vừa ngứa vừa nóng, cô nổi hết da gà lên, hơi bất ngờ vì câu nói của người đàn ông: Mợ Tô, em là cô gái đầu tiên mà anh theo đuổi, là người anh muốn có nhất, là ánh sáng rực rỡ nhất.

Đồng thời, cũng thể hiện phản ứng rõ ràng với cách dùng từ của anh: “Mợ Tô”.

Cô đỏ mặt, vùng ra: "Ai là mợ Tô của anh chứ."

Tô Ngọc Kỳ buông cô ra, Cố Nhã Thiển vội vàng mở cửa bước xuống xe, đi lên cầu thang không quay đầu lại.

Tô Ngọc Kỳ nhìn cô đi khuất rồi mới thu tầm mắt lại, chậm rãi nói với người lái xe: "Đến Đỉnh Thời."

Đỉnh Thời là một công ty con của nhà họ Tô ở thành phố Vân Châu.

Cố Nhã Thiển vì câu nói của Tô Ngọc Kỳ mà cả ngày như trên mây, không tập trung nổi. Trong giờ họp, cô nhìn chằm chằm vào màn hình, trong đầu chỉ hiện lên câu nói đó: [Mợ Tô, em là cô gái đầu tiên mà anh theo đuổi, là người anh muốn có nhất, là ánh sáng rực rỡ nhất.】

Cô chạm vào sợi dây chuyền trên cổ, nãy cô soi gương rồi, là hình Ngôi sao David...

Lộ Hà ghi chép lại cuộc họp rồi đưa qua cho cô: "Chị Nhã Thiển, chị không khỏe à?"

"Không có."

Cố Nhã Thiển lắc đầu, loại bỏ những suy nghĩ đó. Cô liếc nhìn đồng hồ: "Gần đến giờ tan làm rồi, Tiểu Hà, em chuẩn bị về đi."

Cô phải đi đón Dạ Lê và Tinh Tinh tan học.

Sau giờ làm việc, cô đi về phía gara dưới lòng đất, ra khỏi thang máy, cúi người và đi đến vị trí đỗ xe, và đột nhiên một bóng người vụt qua, Cố Nhã Thiển ngẩng mặt lên, không nhìn thấy rõ người, phía sau cổ đột nhiên đau điếng.

Cô đã bất tỉnh.

Một người phụ nữ nói với gã đàn ông đã đánh ngất cô: "Mau kéo đi, có người đến đó, coi chừng ở bên kia có camera."

"Chị ơi, chị có thực sự muốn làm việc này không?" Giọng nói của một chàng trai trẻ: "Làm như vậy là phạm pháp đấy."

"Nếu không vì người phụ nữ này, anh rể của em có bị ngồi tù không? Tất cả đều do cô ta, nếu không do cô ta, chị cũng không bị công ty đuổi? Cô ta đã phá hủy mọi thứ của chị rồi!!!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui