Ông Xã Tổng Tài Muốn Tái Hôn

Nước biển tanh mặn lạnh như băng tràn vào miệng mũi của cô.

Cố Nhã Thiển muốn giãy dụa, nhưng hai tay bị trói chặt, cô cảm thấy mình bị nước biển lạnh như băng bao vây, từ từ chìm xuống.

Khó chịu như muốn nghẹt thở.

Cảm giác tử vong bao trùm lấy cô.

Tầm mắt mơ hồ, cô nhắm hai mắt lại, ốc tai kêu ong ong.

Vào lúc ý thức của Cố Nhã Thiển trở nên mơ hồ, sắp nghẹt thở đến hôn mê, một cánh tay thon dài vòng qua thắt lưng cô, ôm lấy cô.

Cố Nhã Thiển chỉ cảm thấy trên cánh môi bị dán lên xúc cảm mềm mại lành lạnh, sau đó không khí tươi mới được truyền qua, cô khó khăn mở mắt, cách ánh nước mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú phóng to của người đàn ông.

Tô..

Tô Ngọc Kỳ..

Trong nháy mắt trước khi Cố Nhã Thiển hôn mê, trong đầu chợt lóe lên một suy nghĩ, vì sao Tô Ngọc Kỳ cũng nhảy xuống biển...

.....

Ngày hôm sau, bệnh viện.

Cô gái nằm trên giường từ từ mở to mắt, Cố Nhã Thiển nhẹ nhàng ho khan vài tiếng, ngửi mùi thuốc khử trùng bên trong không khí.

Cô đang ở trong bệnh viện.

Trong phòng bệnh trống không, chỉ có ánh mặt trời nhiệt liệt rực rỡ ngoài cửa sổ.

Cố Nhã Thiển chống tay ngồi dậy mới phát hiện ra trên mu bàn tay của mình đang truyền dịch, cô tựa vào đầu giường, trên tủ đầu giường đặt một cái đồng hồ nữ sĩ, là cái đồng hồ cô thường đeo, không ngờ hiệu quả chống thấm nước của nó không tệ, thế nhưng không bị hỏng.

Cô liếc mắt nhìn giờ, bây giờ là chín giờ sáng.

Nhắm mắt lại cẩn thận nhớ tới chuyện đã xảy ra ngày hôm qua, cô bị đánh ngất đưa lên du thuyền.

Chỉ là, cô thật sự không ngờ chuyện này là do Ôn Lâm làm.

Người trước đây lái xe máy muốn đâm cô là chồng của Ôn Lâm, anh ta bị xe máy đè gãy chân, bây giờ đang ở trong tù, lúc ấy Cố Nhã Thiển đột nhiên biết được chuyện Tinh Tinh là con gái của mình, trong chốc lát rất kích động.

Cho nên cũng không để chuyện này trong lòng.

Hiện tại nghĩ lại, nếu lúc ấy cô tìm người điều tra rõ chuyện này, đã có thể tra ra được Ôn Lâm rồi.

Tối hôm qua cô bị Ôn Lâm đẩy xuống biển..

Vào lúc cô mơ hồ sắp bị nghẹt thở, có không khí ấm áp được truyền tới, gò má Cố Nhã Thiển đỏ lên.

Là Tô Ngọc Kỳ!

Anh đâu?

Lúc ấy anh rơi vào trong nước cùng với cô, bây giờ anh ở đâu?

Cố Nhã Thiển muốn xuống giường, y tá đẩy cửa ra, đẩy xe thuốc đi tới: "Cô Cố, cô tỉnh rồi sao."

Y tá đi tới đổi nước thuốc truyền dịch, thông qua y tá, Cố Nhã Thiển biết được, chín giờ tối qua mình được đưa đến bệnh viện.

"Anh ấy không sao chứ."

"Chồng của cô sao, kỹ năng bơi lội của anh ta rất tốt, sau khi đưa cô đến thì rời khỏi, chỉ nói là cô Cố bị sặc nước cho nên hôn mê." Y tá mỉm cười nói: "Cô Cố, cô không biết tối hôm qua đâu, chồng của cô suýt chút đã lật tung bệnh viện rồi.”

Cố Nhã Thiển rũ mi mắt.

Anh mới không phải chồng cô đâu...

Y tá rời khỏi chưa bao đâu, Cố Thành Thái và Tống Hương đến đây, Tống Hương cau mày: "Nhã Thiển, em không sao chứ."

Tống Hương ngồi xuống bên cạnh Cố Nhã Thiển, nâng tay đặt lên trán cô, cảm nhận được độ ấm bình thường mới thở phào nhẹ nhõm một hơi: "Em không sao là tốt rồi, tối hôm qua em không về, Cố Giác gọi điện thoại cho em mấy lần, điện thoại của em vẫn luôn tắt máy.”

Cố Nhã Thiển cười: "Em không sao, mọi người không cần phải lo lắng."

Cô chỉ là sặc chút nước thôi, truyền xong bình dịch này là có thể xuất viện rồi.

Cố Thành Thái sắc mặt nặng nề, Cố Nhã Thiển thấy vẻ mặt của anh ta vẫn luôn nặng nề, từ khi đi vào đến giờ vẫn chưa nói lời nào, biết anh ta chắc chắn tức giận rồi.

"Anh ba.."

Cố Thành Thái hít nhẹ một hơi: "Không phải anh giận em, anh chỉ cảm thấy một nhân viên tùy tùy tiện tiện cũng có thể làm ra loại chuyện bắt cóc này, xem ra lúc CK tuyển nhận viên phải nghiêm khắc hơn một chút."

Sáng nay Cố Thành Thái đã biết được tin tức Cố Nhã Thiển bị bắt cóc, cho nên lập tức bắt đầu đi điều tra, Ôn Lâm và Ôn Hoa đã sớm bị cảnh sát dẫn đi rồi.

Chẳng mấy chốc anh đã điều tra ra sự thật.

Chuyện Cố Nhã Thiển bị bắt cóc thoáng cái ngay cả hai người già của nhà họ Cố cũng đã biết rồi, tuy rằng bình thường ông cụ Cố rất nghiêm khắc với Cố Nhã Thiển, không nói cười tùy tiện, nhưng dù sao cũng là cháu ngoại ruột của mình, xảy ra chuyện như bị bắt cóc, sao có thể không tức giận được chứ!

Buổi chiều Cố Nhã Thiển xuất viện trở về nhà họ Cố, việc đầu tiên là đi đến chủ uyển.

Hai người già của nhà họ Cố đều ở phòng khách.

Còn chưa đi vào đã nghe thấy tiếng cãi nhau của hai người già nhà họ Cố, ông cụ Cố đang xem báo, bà Cố thì ghét bỏ ông cứ xem báo mãi, cũng không nói chuyện với mình, cằn nhằn liên miên nói rất nhiều.

Người giúp việc ở bên cạnh đều đã quen rồi.

Thấy Cố Nhã Thiển và Tống Hương còn có Cố Thành Thái đã trở lại, lập tức vui vẻ nói "Cô chủ, mợ chủ cả, cậu ba, mọi người đã về rồi."

Cố Nhã Thiển đứng ở huyền quan đổi giày đi vào, nhìn hai người già đang ngồi trên sô pha: "Ông ngoại bà ngoại."

Bà Cố nhìn cô, quan tâm nói: “Nhã Thiển à, sao rồi, còn có chỗ nào không thoải mái không?"

"Bà ngoại, con rất tốt, không sao đâu." Cố Nhã Thiển đi tới ngồi xuống bên cạnh bà Cố.

Cố Thành Thái bình tĩnh kể hết lại một lần tất cả mọi chuyện, bao gồm cả chuyện lúc trước tại buổi biểu diễn thời trang Ôn Lâm cố ý phá hoại thiết kế của mình muốn giá họa cho Cố Nhã Thiển, cũng bao gồm cả chuyện sau này bị đuổi, chồng của Ôn Lâm là Đại Xương Minh lái xe muốn trả thù Cố Nhã Thiển.

Nhưng lại cố ý giấu diếm chuyện tối qua Tô Ngọc Kỳ cứu cô, tuy trong lòng Cố Nhã Thiển có nghi ngờ, nhưng khi thấy Cố Thành Thái đưa mắt ra hiệu với cô, cô mới im miệng không nói gì.

Sắc mặt của ông Cố trở nên nặng nề.

Cố Nhã Thiển nói: "Ông ngoại, thật ra không nghiêm trọng như anh ba nói đâu, con thật sự không có sao..."

"Cái này gọi là không sao ư?" Ông Cố uy nghiêm nói: "Vậy thế nào mới gọi là có sao, dù sao con cũng là cô chủ cả của nhà họ Cố chúng ta, cứ bị người ta tùy tiện bắt nạt như vậy sao được, bị người khác bắt nạt thì cứ bắt nạt lại, chỉ cần không giết người phạm pháp, có chuyện gì nhà họ Cố chống đỡ cho con.”

Hốc mắt Cố Nhã Thiển có chút nóng: "Cảm ơn ông ngoại."

Thật ra, ông ngoại đối xử với cô rất tốt, chỉ là không biểu hiện ra ngoài thôi.

Ông ngoại chẳng qua là có chút nghiêm túc thôi.

Cho nên, Cố Nhã Thiển càng muốn hiểu rõ, cuối cùng mẹ đã xảy ra chuyện gì, vì sao mẹ lại rời khỏi nhà họ Cố, đoạn tuyệt quan hệ cha con với ông ngoại, đến mức mẹ sắp chết, vẫn không muốn trở về nhà họ Cố.

.....

Cố Nhã Thiển lại đổi một cái điện thoại mới, vấn đề có chút đau đầu chính là, tối hôm qua điện thoại rơi xuống nước, đã sớm chìm xuống biển rồi, tuy rất nhiều số điện thoại cô lưu đã được khôi phục lại một phần, nhưng vẫn còn rất nhiều số chưa lưu lại.

Nhưng vào lúc cô muốn gọi điện thoại cho Tô Ngọc Kỳ.

Dãy số điện thoại kia lại khắc sâu trong đầu.

Khắc sâu giống như là dấu ấn vậy.

Giống như, được khắc sâu trong trí nhớ, cứ như vậy hiện lên trong đầu.

Điện thoại vang lên hai tiếng đã có người nhận.

Cố Nhã Thiển nắm chặt điện thoại, yên lặng mấy giây.

Đầu bên kia cũng không lên tiếng, chỉ là cô có thể nghe thấy tiếng hít thở rõ ràng.

Lại qua mấy giây, Cố Nhã Thiển nói: "A lô..."

"Ừm."

Lại không lên tiếng nữa.

Cố Nhã Thiển có chút tức giận, sao anh lại không nói gì hết vậy: "Tô Ngọc Kỳ, anh có ý gì."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui