Ông Xã Tổng Tài Muốn Tái Hôn

Ngày thứ hai, Cố lão phu nhân vẫn đến chùa để thắp nhang, Cố Nhã Thiển và Tô Ngọc Kỳ cũng đi theo, sau khi lão thiền sư giảng xong kinh tâm, Cố lão phu nhân đi ra ngoài, nói với Tô Ngọc Kỳ: “Tôi có việc muốn nói với cậu.”

Tô Ngọc Kỳ cầm tay Nhã Thiển, kêu cô đến chỗ nào đó đợi anh một lúc.

Sau đó đi theo Cố lão phu nhân đi vào phòng thiền.

Khuôn mặt Cố lão phu nhân hòa nhã, có những thăng trầm của năm tháng, bà xoay những hạt ngọc: “Người cậu hận đã ra đi rồi, bây giờ, cho dù trước đây tôi như thế nào, trước mặt Đức Phật, tôi muốn anh thề, sẽ luôn đối xử với Nhã Thiển với một trái tim chân thành, không có suy nghĩ nào khác. Không để cho con bé bị tổn thương.”

Người đàn ông ngẩng đầu, ngay thẳng, ánh mắt thành kính.

Cố Nhã Thiển nhớ lại lần trước xin một thẻ, một tấm thẻ hạ.

Cô không tin điều này, nhưng luôn có đám may đen trong lòng, cô đang muốn đi hỏi một chút, đằng sau, có ai đó đang gọi tên cô.

“Cố tiểu thư.”

Cố Nhã Thiển nghe thấy giọng nói này, cau mày, cô cảm thấy Đông Phương Vỹ thật sự là quỷ đi.

Có chút buồn cười quay người lại, nhìn Đông Phương Vỹ đi đến: “Đông Phương tiểu thư vẫn chưa rời đi sao?”

Khuôn mặt Đông Phương Vỹ mang theo một nụ cười: “Nơi này mặc dù không bằng nước Mỹ, nhưng phong tục tập quán ở đây cũng đặc biệt hấp dẫn. Tôi dự định ở lại đây thêm vài ngày, không biết Cố tiểu thư có thời gian rảnh không, tôi thực sự muốn Cố tiểu thư dẫn tôi đi tham quan quanh đây, thành phố Vân Châu thật sự là một thành phố xinh đẹp.”

“Xin lỗi, tôi không rảnh.”

“Cố tiểu thư… tôi cảm thấy tôi với cô rất hợp nhau, vẫn luôn muốn tìm một cơ hội….”

Cố Nhã Thiển sao lại không hiểu ý của Đông Phương Vỹ, cô cảm thấy Đông Phương Vỹ này cũng rất thú vị, sao lại có tự tin rằng cô sẽ đồng ý với cô ta, mỗi lần đến tìm cô không cảm thấy phiền sao? Còn thực sự cảm tháy cô ức hiếp cô ta.

Cô nhìn thấy một hình dáng thon dài đang đi đến, đôi môi mím lại: “Đông Phương tiểu thư, tôi với chồng tôi còn có việc, tôi xin phép đi trước, cô cứ từ từ đi dạo.”

Đông Phương Vỹ sững người, quay người sang nhìn thấy Tô Ngọc Kỳ, rõ ràng có chút ngoài ý muốn: “Kỳ…anh cũng ở đây à.”

Ấn đường của Tô Ngọc Kỳ hơi cứng lại, lạnh lùng nhín Đông Phương Vỹ, không để ý đến cô, đi qua mấy bước ôm lấy eo thon mềm mại của người phụ nữ: “Quản gia đã đưa bà ngoại về trước, chúng ta đi thôi.”

“Ừ.” Cố Nhã Thiển nheo mắt, thì thẩm nói: “Vì sao lại phải đi, anh không quan tâm đến bông hoa này à.”

Cố Nhã Thiển thật sự rất khâm phục Đông Phương Vỹ, bất luận khi nào đều có thể giữu được nụ cười, khả năng chịu đựng rất lớn, cũng đúng, nếu như không có chút khả năng, làm sao có thể nắm giữ gia đình Đông Phương trong tay.

“Anh nào dám, vợ.” Giọng nói của anh vuốt ve bên tai cô.

Cố Nhã Thiển ngẩng đầu lên: “Ý của anh là, em ở đây nên anh không dám, em không ở đây, anh sẽ dám.”

“Anh không có nói như thế, em đừng có hiểu sai ý của anh.” Tô Ngọc Kỳ ôm chặt eo cô, eo cô thật thon thả, ôm trọn lấy cô, bàn tay to lớn đặt lên eo cô: “Chính là, vợ anh đẹp như vậy, anh đâu dám nhìn người khác.”

Cố Nhã Thiễn hài lòng gật đầu.

Như này vẫn không đủ.

Hai người ngọt ngào nói chuyện, nụ cười trên khóe môi của Đông Phương Vỹ từ từ cứng lại, nữ vệ sĩ sau cô cau mày: “Tiểu thư chúng ta….”

Đông Phương Vỹ siết chặt lòng bàn tay, ánh mắt dường như có gai: “Kỳ…”

Tô Ngọc Kỳ từ từ ngước mắt lên, hờ hững nở nụ cười: “Đông Phương tiểu thư.”

“Kỳ, anh cũng ở đây à, thật trùng hợp, ông nội vẫn luôn nhắc đến anh, sinh nhật của ông nội sắp đến, ông nội vẫn luôn muốn mời anh…”

Đôi mắt Tô Ngọc Kỳ tối lại, chỉ là nhìn Đông Phương Vỹ một cái rồi rời đi, có một bàn tay kéo quần áo anh, anh nắm lấy bàn tay trắng ngần của Nhã Thiển, nắm trong lòng bàn tay.

“Đông Phương lão tiên sinh đã có lời mời, vậy đến lúc đó, tôi sẽ dẫn theo vợ tôi cùng đến, để chúc mừng sinh nhật ông.”

Đông Phương Vỹ nhìn hai người rời đi, Tô Ngọc Kỳ từ trước đến giờ chưa bao giờ thật sự nhìn cô, người phụ nữ kia, Cố Nhã Thiển, cô ta đến cùng có cái gì tốt chứ!

Người vệ sĩ nói: “Tiểu thư, chúng ta nhanh quay lại đi, lão gia vẫn đang đợi cô.”

“Mười chín, cô nói vì cái gì.” Đông Phương Vỹ ngẩng đầu lên nhìn bấu trời trong xanh, thỉnh thoảng có một đàn ngỗng hoang dã bay qua: “Tại sao?”

“Tiểu thư, tha thứ cho thuộc hạ nhiều lời, Cao tiên sinh theo đuổi cô lâu như vây, Tô tiên sinh đã đính hôn rồi, mà, xem ra anh ta với Cố tiểu thư rất yêu nhau, cô vẫn nên cân nhắc chuyện của mình.”

Đông Phương Vỹ lạnh giọng quát: “Láo xược!”

Mười chín cúi thấp đầu.

“Trên thế giới này, ở đâu có sự tin tưởng thuần túy, tình yêu đơn thuần, trước đây không có Cố Nhã Thiển, ta và Kỳ, cũng là một người bạn, lúc học đại học, ta và anh ấy đã có rất nhiều kỷ niệm đẹp, ngươi thì hiểu cái gì.”

“Là thuộc hạ sai.”

Đông Phương Vỹ vô lực thở dài một tiếng, cô ta đã từng cho rằng kẻ thù lớn nhất của cô ta là Tống Ánh San, cô ta vẫn luôn coi Tống Ánh San là cái đinh trong mắt, lúc đó vẫn luôn phái người để ý đến cô ta.

Khi cô biết Tô Ngọc Kỳ kết hôn với “Lưu Thanh Vũ”, cô ta đã không đặt vào mắt, cô ta quá hiểu Kỳ, loại phụ nữ như “Lưu Thanh Vũ”, Kỳ sẽ không thích.

Nhưng, cô ta sai rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui