Ông Xã Tổng Tài Muốn Tái Hôn

Sau khi quét dọn hành lang xong xuôi, Mộc Như Phương xách thùng đựng nước lên lầu 65, cô lấy khăn lau mấy vết bụi bám cứng trên mặt, đột nhiên nhìn thấy cây lau nhà chắn ngang trước người mình, cô ta là Kha Na, cũng là nhân viên dọn vệ sinh như cô, chỉ có điều cô ta vào Đông Hoàng Giải Trí làm trước cô một thời gian.

Kha Na khoanh tay trước ngực: "Này, đồ xấu xí, không phải cô thích làm việc lắm hả? Mau đi dọn cái bãi nôn ở nhà vệ sinh bên dãy B lầu 64 đi, bằng không tối nay đừng hòng tan làm."

Kha Na vừa dứt lời đã nhìn thấy Mộc Như Phương xách đồ lau nhà của mình đi về phía cầu thang, cô ta nở nụ cười đắc ý, biết ngay là cái đồ xấu xí này không từ chối mà.

Lý Uyển này, bình thường rất mực trầm lặng kiệm lời, gần như chả thấy hé răng bao giờ, chỉ đâu làm đó, có người dọn dẹp vệ sinh nào mà không muốn len lén làm biếng không, một tầng lầu rộng đến thế, lau xong là lưng nhức mỏi cả, có lúc nhân viên vệ sinh thuộc nhóm B bề bộn nhiều việc, làm không xuể đều kêu cái cô xấu xí này đi, dù sao cô cũng chưa từ chối bao giờ.

Hơn nữa, cô ta đến đây cũng đâu phải để làm người dọn vệ sinh đâu chứ? Kha Na ngắm nhìn mình trong gương, nhan sắc này có thua kém bất kỳ minh tinh nào ở đây đâu cơ chứ.

Đông Hoàng Giải Trí là công ti truyền thông giải trí lớn nhất dưới trướng Đào thị, người đứng đầu họ Đào, Đào Gia Thiên, thỉnh thoảng đến đây vài lần, Mộc Như Phương sử dụng tên giả vào đây làm việc được ba tháng, đây là lần đầu tiên gặp được anh.

Cô lên tầng 64, dọn dẹp sạch sẽ bãi nôn trong nhà vệ sinh rồi đốt một nén nhang để xua tan đi mùi hôi thối, cô tựa người lên tường, lấy nửa hộp thuốc lá từ trong túi ra châm một điếu.

Tháo khẩu trang xuống.

Làn khói thuốc mỏng manh lởn vởn quanh mặt cô, phảng phất nhìn thấy đường nét khuôn mặt xinh xắn dịu dàng, giống như người đẹp cách một tấm khăn che mặt, cẩn thận mà nhìn ngắm, ngũ quan cô cứ như một tác phẩm điêu khắc tinh tế vậy.

Mùi nicotin làm các giác quan tê liệt, sau khi hút xong điếu thuốc, cô lại đốt thêm trầm, lau lại mặt đất một lần nữa rồi mở cửa ra để cho làn gió mát lạnh ùa vào, cô đưa tay đẩy cặp mắt kính đen quê mùa trên sống mũi thẳng, đẹp đẽ của mình, đeo khẩu trang lại lên mặt.

Lặng lẽ xách đồ lau nhà rời khỏi nhà vệ sinh.

Có vài nhân viên Đông Hoàng bước đến, lúc đi ngang qua Mộc Như Phương, gương mặt bọn họ đều bày ra ra vẻ khinh bỉ, hai nhân viên nữ mặc đồng phục tây đen gần như ngênh ngang nói, không hề hạ thấp giọng một chút nào:"Tởm ghê, sao Đông Hoàng của chúng ta lại tuyển bà cô xấu xí đó đến dọn vệ sinh chứ."

"Không phải là bà cô thôi sao? Cô xem cô ta còn đeo khẩu trang kìa, không phải bị bệnh gì đấy chứ."

"Ờ, nhìn là thấy buồn nôn."

"Đông Hoàng của chúng ta ít nhất cũng là một trong những công ty truyền thông hàng đầu đấy, lương của nhân viên dọn vệ sinh cũng không thấp, sao có thể tuyển người xấu xí đến mức này vào làm kia chứ."

Mộc Như Phương không thèm quan tâm đến mấy lời này, nghe được quá nhiều nên đã tê dại từ lâu rồi.

Trên hành lang.

Ở phía trước.

Một nhóm người đang đi đến, trông có vẻ rất chi là oai nghiêm.

Mộc Như Phương xách thùng nước đặt sát bên tường, ánh sáng nhẹ nhàng chiếu qua, cô biết người đi đầu, anh ta tên là Trần Lịch Sênh, anh em tốt của Đào Gia Thiên.

Cô cúi đầu, dường như sợ bị nhận ra vậy.

Có điều lại tự nhếch miệng mỉa mai chính mình, đến Đào Gia Thiên còn không nhận ra cô, bạn bè của anh ta nhận ra thế nào được chứ?

"Giám đốc Trần, giám đốc Đào của chúng tôi đang đợi anh ở phòng họp trên tầng 66." Trợ lý đi phía trước dẫn đường, đưa anh ta đến thang máy chuyên dụng.

Trần Lịch Sênh bước vào thang máy có khắc hình hoa, thang máy này chỉ có Đào Gia Thiên dùng, được xây riêng cho mình anh.

Hình điêu khắc hoa ở bên ngoài làm từ vàng thật, biểu lộ thân phận tối cao của anh.

Trần Lịch Sênh ngẩng đầu lên, nương theo cánh cửa thang máy đang dần khép lại, bỗng nhìn thấy một bóng lưng gầy gò mặc áo xám.

Bộ đồ nhân viên vệ sinh xám xịt, rộng thùng thình.

Anh chợt nhắm tịt mắt lại, vào lúc cánh cửa thang máy sắp đóng kín mới đưa tay ra cản, trợ lý kinh ngạc kêu lên: "Giám đốc Trần."

Trần Lịch Sênh đẩy cửa thang máy tiêu sái bước ra ngoài, đi vài bước đuổi theo bóng người mặc áo xám nọ, vươn tay nắm lấy tay cô.

"Mộc Như Phương."

Mộc Như Phương quay đầu lại, lông mi khe khẽ run rẩy.

Cô nhìn gương mặt lạnh lùng của Trần Lịch Sênh, không ngờ rằng anh ta lại nhận ra mình, trong lòng hơi hơi hốt hoảng, siết chặt lấy cây lau nhà trong tay.

Rồi khàn giọng nói: "Anh...anh nhận lầm người rồi."

Cô cúi đầu, đôi vai run run rẩy rẩy, thùng nước lau nhà hơi sánh ra rơi vãi lên giày cô, khúm núm nói:"Ông chủ, anh nhận lầm người rồi."

Trợ lý và một vài người còn lại cũng đi qua đây.

"Giám đốc Trần, đây là nhân viên vệ sinh trong công ty chúng tôi, ắt hẳn là anh nhận lầm người rồi, giám đốc Đào còn đang đợi anh đấy ạ."

Trợ lý nói rồi bèn liếc mắt nhìn Mộc Như Phương, mái tóc búi quê mùa của người dọn vệ sinh, đeo cặp mắt kính, chỉ là nhân viên vệ sinh bình thường mà thôi.

Trần Lịch Sênh buông lỏng cổ tay mảnh khảnh của cô ra, giơ tay day day ấn đường, anh nhận lầm người thật rồi, người này làm sao có thể là Mộc Như Phương cơ chứ.

5 giờ chiều, nhân viên trong Đông Hoàng đều tan ca cả.

Nhân viên vệ sinh lại bắt đầu bận rộn, chị Từ kêu bọn họ đi dọn dẹp phòng họp, phòng làm việc của chị Từ không lớn, mười người chen chúc vào đây có hơi chật chội.

Vì thế chị Từ chỉ nói ngắn gọn: "Nếu tuần này mà để cho tôi nhìn thấy bất kỳ ai lén lười biếng nữa thì đừng trách sao bị trừ hết điểm chuyên cần tháng này đấy nhé."

Truyền Thông Giải Trí Đông Hoàng rất lớn, nhân viên dọn vệ sinh cũng chia thành nhiều tổ, phụ trách từng khu vực khác nhau, mà những nơi như văn phòng tổng giám đốc đều do nhân viên như chị Từ quản lý.

Nhưng không thể không nói rằng, nhân viên dọn vệ sinh trong Đông Hoàng được trả lương rất cao, các loại bảo hiểm và lương tăng ca cuối cùng cũng khá khẩm hơn đi làm công chỗ khác rất nhiều.

Vì vậy, hiện giờ Mộ Như Phương rất quý trọng công việc này.

Có mệt mỏi vất vả một chút cũng không sao, chỉ cần cô và con gái có thể sống là được rồi.

"Lý Uyển, cô chuẩn bị theo tôi lên phòng làm việc của tổng giám đốc trên phòng 66 dọn dẹp." Chị Từ giao việc cho cô.

Kha Na giận dỗi: "Chị Từ, dựa vào cái gì mà chị kêu Lý Uyển đi với chị vậy."

Năm nay Kha Na 26 tuổi, tuổi tác không cao, gương mặt cũng được xem như là xinh xắn, nhưng cô ta không có số làm công chúa mà lại mắc bệnh công chúa, hoàn cảnh gia đình cũng khá nhưng thành tích học tập tệ hại, muốn đến Đông Hoàng dọn vệ sinh thực chất là vì muốn tiếp cận với những người có tiền, đặc biệt là Đào Gia Thiên.

Nhưng con người Đào Gia Thiên vốn kiêu ngạo lạnh lùng, cô ta làm gì có cơ hội lén phén lại gần anh cơ chứ.

Chị Từ nhíu mày: "Dựa vào cái gì, trước khi cô hỏi tôi những chuyện này, có hiểu được rõ ràng mình cần phải làm gì không, có tay có chân đến đây làm, không ai dư hơi hầu hạ cô như công chúa đâu."

Kha Na tức giận, nhưng cô ta không dám lên tiếng.

Mộc Như Phương đứng sau lưng chị Từ, cô xách theo đồ dọn vệ sinh bước vào thang máy, chị Từ nhìn người con gái đứng sau lưng mình trong gương.

Rất yên tĩnh.

Cúi đầu.

Ấn tượng của chị Từ về Lý Uyển cũng không tệ, bạn của Từ Dung giới thiệu Lý Uyển cho cô ấy, chị Từ còn cảm thấy cô thật đáng thương, còn trẻ tuổi phải nuôi thêm đứa con, con còn bệnh tật cần kiếm tiền chữa trị.

Bình thường hay đeo khẩu trang, trên mặt bị thương.

Mọi người đều nói Lý Uyển đã lớn tuổi rồi, nhưng thật ra cô cũng chỉ là thiếu nữ đôi mươi mà thôi.

Chị Từ kêu Lý Uyển theo cô đi dọn dẹp phòng tổng giám đốc là vì thấy cô khác với những nhân viên còn lại, Lý Uyển này, không hề có suy nghĩ thấy sang bắt quàng làm họ mà chỉ thật thà làm việc, không chê khó không kể khổ.

Còn cái cô Kha Na kia, suốt ngày chỉ biết mơ tưởng đến những người có tiền có quyền, việc cần làm thì không lo, cũng không nhìn lại coi mình có thân phận gì.

Chị Từ vừa đi vừa nói: "Lần này giám đốc Đào đến Đông Hoàng nghe bảo sẽ dừng chân tầm một tháng, bởi vậy cô phải quét dọn cẩn thận, tuyệt đối đừng có vụng về."

Mộc Như Phương khẽ gật đầu


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui