Ông Xã Tổng Tài Muốn Tái Hôn

Giọng điệu của Mộc Như Phương rất nhẹ, vì rất nhẹ nên không khàn giọng như trước kia.

Có mấy phần thích thú về người phụ nữ dịu dàng này.

“Vào ngày đầu tiên của năm mới, Nặc Nặc đã bị ngất, tôi muốn đi thăm con bé, vệ sĩ bên ngoài không đồng ý, anh lại không có ở đây, lúc đó trong lòng tôi đã mắng anh.” Nụ cười của Mộc Như Phương hời hợt, lời nói cũng thản nhiên.

Không có bất cứ ý làm bộ làm tịch.

Diên Phong lắng nghe giọng nữ dịu dàng và tinh tế bên tai.

Anh ta không ngờ được Nặc Nặc đột ngột bị bệnh, anh ta cau mày: “Xin lỗi, cô Mộc.”

“Anh không cần phải xin lỗi tôi, tôi nên là người nói xin lỗi mới đúng.”

“Khó trách.”

“Khó trách cái gì?” Mộc Như Phương hỏi.

Diên Phong nói: “Khó trách tôi vừa tỉnh lại sau phẫu thuật, cảm thấy có người ở sau lưng mắng tôi, hóa ra là cô Mộc.”

Hai má Mộc Như Phương ửng hồng, cô khẽ lắc đầu: “Vậy tôi không ở đây làm phiền anh nữa, tôi cũng nên quay về, thời gian trôi qua quá nhanh rồi.”

Diên Phong muốn xuống giường.

Bị Mộc Như Phương cản lại.

Diên phong lại ngửi thấy mùi hương hoa lan.

Là mùi hương thuộc về Mộc Như Phương.

Mộc Như Phương đi ra khỏi phòng bệnh, Mạc Trang đứng ở cửa hút thuốc, trên mặt đất có một ít tàn thuốc, Mạc Trang vẩy ngón tay, đôi môi đỏ rất đẹp: “Đi thôi, tôi tiễn cô.”

Chiếc xe đang đậu trong bãi đỗ xe của bệnh viện.

Mạc Trang lái xe, Mạc Trang lái xe khá điên cuồng, giống như đang đua xe trên đường, Mộc Như Phương lặng lẽ thắt dây an toàn, sau đó vươn tay ra giữu lấy tay vịn trên đỉnh đầu, một bên đặt một túi thảo dược vừa mới lấy.

Mộc Như Phương không hỏi đi đâu?

Mạc Trang lái xe rất nhanh, chiếc xe lao nhanh trên đường, lúc đầu Mộc Như Phương mở cửa sổ, nhưng gió bên ngoài cửa sổ quá lạnh, cô chỉ muốn đóng cửa sổ lại, chiếc xe đột nhiên phanh gấp----.

Mặc dù Mộc Như Phương đang thắt dây an toàn nhưng cả người vì quán tính quá đột ngột mà nghiêng về phía trước.

Mạc Trang nhìn hai chiếc xe màu đen đột nhiên chặn trước mặt mình, nìn thở, trong ánh mắt đột nhiên xuất hiện một tia lạnh lùng, cô nói với Mộc Như Phương: “Chị Như Phương, cô cứ ngồi trên xe.”

Mộc Như Phương ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, hai chiếc xe màu đen đang đỗ, có mấy người đàn ông mặc đồ đen từ trên xe xuống.

Mộc Như Phương lần đầu tiên gặp phải chuyện như này.

Cô không muốn gây rắc rối cho Mạc Trang, yên tĩnh ngồi trong xe, đồng thời cô thấy điện thoại của Mạc Trang đặt trên cái giá đựng đồ vật phía trước, cô không biết mật khẩu điện thoại của Mạc Trang, bản thân cũng không đem theo điện thoại.

Cô lo lắng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Mạc Trang đang đánh nhau với mấy tên mặc áo đen.

Thân thủ của Mạc Trang không tồi.

Nhưng cô ấy vẫn chỉ là một cô gái, lại thêm người ít không đánh lại đông.

Rất nhanh rơi vào thế yếu.

Mộc Như Phương đã nhập hai lần mật khẩu.

Đều không đúng.

Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, cắn răng, lúc này, lòng bàn tay cô rung lên, điện thoại của Mạc Trang reo lên.

Mộc Như Phương nhìn ba chứ “Lục Diên Phong” trên màn hình, dường như thấy hy vọng, cô lập tức bắt máy: “Diên Phong, là tôi!”

“Cô Mộc, sao lại là cô?”

Mạc Trang thở hổn hển, làm ra tư thế phòng thủ, lùi lại phía sau, nhìn đối phương: “Các người là ai, muốn làm cái gì?”

Cô nhìn mấy người đàn ông mặc áo đen trước mặt.

Tên đứng trước, hình như là người đứng đầu.

Vì anh ta nhìn hai người mặc áo đen khác một cái, hai người áo đen lập tức đi đến trước xe, Mạc Trang nhanh chóng biết được, bọn họ nhắm vào Mộc Như Phương.

Lập tức, cô lập tức khóa cửa xe, sau đó ném chìa khóa về phía trước.

Bây giờ đang ở trên cầu Nam.

Dưới cầu là sông lớn nước đang cuồn cuộn chảy.

Chìa khóa xe nhanh chóng biến mất.

Hành động này của cô đã chọc tức mấy người trước mặt.

Mộc Như Phương nhìn hai người đang đi đến xe, cô nắm chặt ngón tay, lưng thẳng đứng, cô nhanh chóng nói với đầu bên kia: “Diên Phong, chúng tôi đang ở cầu Nam, bị một đám người chặn lại.”

“Tôi biết rồi, tôi lập tức cử người đến, nói với Đào tiên sinh. Cô Mộc, cô cùng Mạc Trang.”

Đột nhiên chiếc xe lắc lư một cái, Mộc Như Phương mở to mắt, không kiềm được hét lên.

Mạc Trang nhìn hai người đàn ông mặc đồ đen đang lao vào xe, không nhịn được mắng: “Hai tên kia, dừng tay.”

Đối phương hiển nhiên là có chuẩn bị mới đến.

Nhanh chóng khống chế Mạc Trang.

Mạc Trang không thể chịu được hét lên: “Chị Như Phương, chết tiệt, các người đừng động vào cô ấy!!”

Nhà kho ẩm ướt và tối.

Một khẩu súng đen như mực đã được chuẩn bị cho Mộc Như Phương.

Vẻ mặt Mộc Như Phương không có bất kỳ sự thay đổi nào, trên môi nở một nụ cười châm biếm, nhìn người đàn ông mặc đồ đen trước mặt, đột nhiên cằm bị nắm chặt, đôi phương nở một nụ cười: “Thật giỏi nha, không sợ chết? Vẫn cho rằng ông đây thật sự không dám bắn sao?”

Mộc Như Phương nhìn anh ta, người đàn ông mặc đồ đen trước mặt, khoảng ba mươi tuổi, khuôn mặt thô lỗ, ngông cuồng, khuôn mặt của người bình thường, ấn đường có một vết sẹo, nhưng không tạo cho người khác cảm giác thô lỗ, cô thờ ơ nói: “Nếu như anh muốn giết tôi, còn phải đợi đến bây giờ sao?”

Nếu mục đích là muốn giết cô.

Ở trên xe sớm đã ra tay rồi.

Còn phải hao tâm khổ tứ đưa cô đến chỗ này sao?

Mộc Như Phương nhìn qua loa xung quanh, chỗ này là một nhà kho chật hẹp ở ngoại ô, rất xa, đi đường cũng phải hết hơn một tiếng, nên có thể nói đó là nơi gần phía tây thành phố Hải Châu nhất, hoang vu, có một số nhà máy.

Và không giống với cảnh quan biệt thự ở vùng ngoại ô phía đông nơi Mộc Như Phương đang ở.

“Quả nhiên có chút thú vị.” Người đàn ông cầm cằm của Mộc Như Phương, nhìn một cách cẩn thận: “Quả nhiên là đệ nhất mỹ nữ nha, khó trách Đào Gia Thiên lại rung động trước người phụ nữ như này.”

Hai tay Mộc Như Phương bị trói chặt, không thể di chuyển, cằm cô bị nâng cao lên, cô nhìn vào sự hung ác trong mắt đối phương, trong lòng cũng đã rõ, có lẽ là mấy người liều chết, không phải là người bình thường.

“Nếu như tôi liên quan đến Đào Gia Thiên, tôi nghĩ, các người có lẽ bắt nhầm người rồi, tôi không bất kỳ khả năng uy hiếp nào với Đào Gia Thiên, các người có lẽ biết, vị hôn thê của anh ta là Ngu Thanh Âm không liên quan gì đến tôi, anh cũng biết, có lẽ Đào Gia Thiên thích khuôn mặt của tôi, nhưng điều này khong cần thiết, anh ta không cần phải mạo hiểm cứu tôi, nhưng Ngu Thanh Âm không giống, đó là vị hôn thê của anh ta.”

Người kia trầm tư.

Nhìn Mộc Như Phương, sau đó hung dữ nới lỏng tay.

Dường như bị mấy câu nói của Mộc Như Phương chọc tức.

Anh ta lấy điện thoại di động ra, ném đến trước mặt Mộc Như Phương: “Gọi cho Đào Gia Thiên, bảo anh ta một mình đến cứu cô, nếu không ông đây sẽ giết cô.”

Trong lòng Mộc Như Phương rất hoảng sợ, những kẻ liều mạng như này có lẽ là có ân oán với Đào Gia Thiên, nhà họ Đào gây thù chuốc oán rất nhiều, đôi thủ cũng rất nhiều, Mộc Như Phương không ngạc nhiên, sắc mặt cô tái nhợt, nhanh chóng khiến bản thân bình tĩnh lại.

“Hai tay của tôi đều bị trói, sao mà gọi được?”

Nhà kho rất rộng.

Ngoài người đàn ông này, trong tầm mắt còn có năm sáu người.

Một người đàn ông trong đó đi qua: “Anh.”

“Cởi trói cho cô ta.”

Tay của Mộc Như Phương bị trói trong một khỏng thời gian, có chút ngứa ngáy.

Trên tay có một vết bầm.

Có thể thấy được lực trói rất mạnh.

Mộc Như Phương cầm điện thoại lên, thay vì bấm số điện thoại của Đào Gia Thiên, cô lại gọi cho Diên Phong, đầu kia rất nhanh liền bắt máy, Mộc Như Phương nói với đầu bên kia một câu: “Bảo anh ấy không được qua đây…”

Mẹ nó, con chó này….” Người đàn ông trung niên hiển nhiên là tức giận.

Mộc Như Phương đã cúp máy.

Một bàn tay ra sức tát vào mặt Mộc Như Phương, cùng lúc đoạt điện thoạt trong tay cô một cách hung dữ.

Một giây sau, người đàn ông trung niên túm lấy mái tóc dài của cô, tàn nhẫn kéo về phía trước.

Đầu Mộc Như Phương rất đau, cô cắn răng, nhìn dáng vẻ tức giận của đối phương, một người con trai trẻ tuổi nói: “Anh, đừng tức giận.”

Người đàn ông trung niên kia nhìn Mộc Như Phương, buông lỏng tay.

Mộc Như Phương ngả sang một bên.

Hai má nóng rát, rất đau.

“Anh, anh yên tâm, Đào Gia Thiên nhất định sẽ tới.”

“Mày có ý gì?” Người đàn ông trung niên không hiểu.

Ánh mắt của người đàn ông trẻ tuổi dừng lại trên mặt của Mộc Như Phương: “Có thể giấu một người phụ nữ ở biệt thự vùng ngoại ô lâu như vậy, em không tin không có chút tình cảm nào, chứ đừng nói đến người phụ nữ tuyệt với như này, nếu như Đào Gia Thiên thực sự không đến, người phụ nữ này cùng với cô gái nóng bỏng kia, hai người này, chúng ta đều chơi, xong đem đến tặng cho Từ tổng, giành được hạng mục kia, dùng niềm vui của ông chủ với hạng mục kí, ông chủ sẽ không trách chúng ta.”

Con ngươi của người đàn ông trung niên chuyển động một cái, ánh mắt tham lam nhìn vào người Mộc Như Phương: “Nói rất đúng, tao vẫn chưa thử qua một người phụ nữ tuyệt vời như vậy, nếu như Đào Gia Thiên không đến, người phụ này, chúng ra sẽ chơi một cách vui vẻ, quay lại video gửi cho Đào Gia Thiên, để anh ta xem.”

Mộc Như Phương cắn chặt môi.

Đôi môi sớm đã tái nhợt.

Cô cố gắng không nghe cuộc đối thoại của mấy người kia, cả người không chịu được mà run rẩy.

Đây là số mệnh của cô sao?

Cô có nên chấp nhận số mệnh không?

Không, cô không muốn.

Bên kia, Diên Phong đang ở cùng với Đào Gia Thiên, vết thương trên cơ thể anh vẫn chưa hồi phục, nhưng cũng đã nhanh chóng xuất viện, mặc dù Đào Gia Thiên không đồng ý, Diên Phong vẫn kiên trì xuất viện.

Anh ta đã từng bị thương nghiêm trọng hơn như này nhiều.

Lúc này Mạc Trang và Mộc Như Phương đang bị bắt cóc, anh ta làm sao có thể ngồi yên được.

Anh đưa điện thoại cho Đào Gia Thiên: “Thiếu gia, điện thoại của Mạc Trang không có định vị, lúc Mộ tiểu thư dùng điện thoại của Mạc Trang gọi cho tôi, tôi đã cho người đi điều tra, ở cầu Nam.”

Đi về phía biệt thự ngoại thành phía đông nhất định phải đi qua cầu Nam.

Chiếc xe lao như bay trên đường,

Vẻ mặt Đào Gia Thiên âm u như nước, đáy mắt như có sương mù, mờ mịt không rõ, rõ ràng anh ta đang tức giận.

Lúc này.

Điện thoại của Diên Phong vang lên.

Diên phong nhìn số điện thoại lạ trên điện thoại, nhìn Đào Gia Thiên một cái, Diên Phong lập tức bắt máy, bật loa ngoài.

Diên Phong không nói gì.

Đầu bên kia liền truyền đến giọng nói của Mộc Như Phương, vẫn nhẹ nhàng và dịu dàng: “Đừng để anh ấy đến.’

Sau đó là “Pằng” một tiếng.

Kèm theo là giọng nói đầy tức giận: “Mẹ nó, con chó này.”

Cuộc gọi kết thúc như vậy.

Đào Gia Thiên nhìn điện thoại, trong mắt anh trào lên một cơn sóng lớn, bên tai vang lên giọng nói dịu dàng yếu ớt, rất nhẹ.

“Đừng để anh ấy đến.”

Giọng nói của Mộc Như Phương bỗng im bặt.

Đôi mắt của Đào Gia Thiên lóe lên sự tức giận, lần đầu tiên, bầu không khí trông xe kiềm chế, hung ác nham hiểm khác thường, ngay cả Diên Phong cũng kinh ngạc, trong bốn năm nay, Đào Gia Thiên đối mắt với chuyện lớn nhỏ, lần đầu tiên tức giận như vậy.

Ngay cả ba năm trước bị người khác tính kế.

Cũng không tức giận như vậy.

Có lẽ, mọi thứ liên quan đến người phụ nữ tên Mộc Như Phương, đã thành một loại phản ứng bản năng của Đào Gia Thiên, vì cô bị đánh, thứ đáng quý nhất ở sâu trong lòng anh cũng bị đánh, nên anh ta tức giận theo bản năng.

Lục Diên Phong cảm nhận được rồi.

Anh nhìn Đào Gia Thiên, mở miệng, đờ đẫn nhìn miệng vết thương trên ngực, không nói gì, có lẽ chính là do bản năng.

Vậy nên Đào Gia Thiên không phát hiện.

Anh ta muốn Mộc Như Phương, xem trọng như vậy.

Chiếc xe rất nhanh đến cầu Nam.

Bên dưới cầu Nam là sông lớn đang chảy rất siết.

Cảnh sát đã đến từ sớm, âm thanh còi xe cảnh sát kêu vù vù, ánh đỏ xanh lấp lánh.

Các chuyên gia đã chụp ảnh hai chiếc bị hỏng, kiểm tra xem xét.

Đột nhiên một người đi đường đi đến.

Cảnh sát phản ứng theo bản năng: “Đừng qua đây phá hủy hiện trường.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui