Ông Xã Tổng Tài Muốn Tái Hôn

Mộc Như Phương một lần nữa bước trở lại, ngồi xuống, Đào Gia Thiên muốn ngồi dậy, chống hai cánh tay, Mộc Như Phương đỡ anh: “Anh chậm một chút.”

“Đây là đâu?” Hình như anh ta bị đau đầu, ấn ấn huyệt thái dương.

“Làng chài.”

Mộc Như Phương lờ mờ bổ sung thêm: “Làng chài, huyện Bình An, thành phố Việt.”

Cô nhìn động tác của anh ta: “Anh đau đầu sao?”

Đào Gia Thiên gật đầu: “Ừ.”

Mộc Như Phương giơ tay lên, theo bản năng xoa bóp cho anh ta: “Tôi nói muốn đi tìm bác sĩ, anh cản tôi làm gì?”

“Cô có tiền sao?” Đào Gia Thiên mở mắt, vẫn đen nhánh

Câu nói này, đâm vào tim.

Mộc Như Phương thực sự không có tiền.

“Ừ, sao anh lại biết tôi không có tiền.”

Giọng điệu người đàn ông nhẹ nhàng, bổ sung thêm: “Không phải cô vừa nói sao? Tôi vẫn chưa liên lạc được với Diên Phong, thậm chí còn không được ăn cơm.”

Mộc Như Phương cứng lại.

“Anh đều nghe thấy?” Cô mím môi: “Nghe thấy mà anh còn không nhanh chóng tỉnh lại.”

“Vừa nghe thấy liền tỉnh.”

Mộc Như Phương vén chăn lên để anh nằm xuống: “Tôi xem vết thương của anh một chút, có phải là khó chịu không.”

Sắc mặt Đào Gia Thiên lại không được tốt.

Vẫn luôn tái nhợt.

Không có huyết sắc.

Ngay cả đôi môi cũng tái nhợt.

Đây là lần đầu tiên Mộc Như Phương nhìn thấy anh ta yếu đuối như vậy.

Không đúng, là lần thứ hai….

Lần thứ nhất, là năm năm trước, ngày cùng cô kết hôn…..

Đào Gia Thiên nhắm mắt lại, cảm nhận được những ngón tay ấm áp của người phụ nữ chạm vào vết thương trên bụng anh ta, anh ta kìm nén đau đớn, cũng không kìm được kêu lên một tiếng, bàn tay kia dừng lại, sau đó là giọng nói của người phụ nữ: “Tôi sẽ nhẹ nhàng một chút.”

Động tác của cô nhẹ đi một chút, nhưng sự đau đớn của vết thương, sẽ không vì động tác nhẹ nhàng của cô mà giảm đi.

Anh ta lại mở mắt ra, hỏi một câu: “Mấy giờ rồi.”

“Bốn giờ chiều.”

Đào Gia Thiên không lên tiếng.

Mộc Như Phương kiểm tra vết thương một chút, không bị chảy máu, yên tâm một chút, thay anh băng bó lại: “Anh có muốn ăn gì không.”

Mộc Như Phương nhỏ giọng: “Tôi có nấu…..cháo trắng.”

“Ừ.”

Mộc Như Phương cho rằng anh sẽ ghét bỏ, dù sao cũng là cháo trắng nha, đây là thái tử gia của nhà họ Đào giàu có, sao có thể ăn cháo trắng??

Nhưng, hoàn cảnh là như vậy.

Cô không có tiền.

“Vậy anh đợi một chút.” Mộc Như Phương quay người, đi ra ngoài, Đào Gia Thiên tự ngồi dậy, anh ta ấn huyệt thái dương một cái, họ nhẹ một tiếng, hình như động đến vết thương trên người, khuôn mặt đẹp trai của anh ta ngày càng tái nhợt.

Ấn đường cứng lại.

Mộc Như Phương bưng một bát cháo trắng qua, cô sợ mùi vị quá nhạt, cho thêm một ít muối, lấy một cái thìa, múc một thìa, thổi qua, đưa cho Đào Gia Thiên: “Anh ăn một chút đi, tôi biết nó không quá ngon.”

Đào Gia Thiên ăn hết một bán cháo trắng.

Mộc Như Phương nói: “Điện thoại của anh ngâm nước nên bị hỏng rồi, tôi lại không nhớ số điện thoại của Diên Phong, anh nhớ không? Anh nói với tôi.”

Đào Gia Thiên: “Tôi cũng quên rồi.”

Mộc Như Phương: “….???”

Cô mở miệng, đôi mắt mở to: “Vậy chúng ta phải làm sao?”

“Đợi đi, bọn họ sẽ tìm ra tôi.”

“Này, nhưng, sao anh lại không nhớ chứ? Vậy anh nhớ số của Đào tiên sinh, Đào phu nhân không…” Chỉ cần nhớ số điện thoại của một người để liên lạc.

Giọng nói yếu ớt của gười đàn ông ngắt lời cô: “Mộc Như Phương, đầu tôi có chút đau.”

Mộc Như Phương vội vàng đặt đũa xuống, cô nhớ lúc ở trên boong tàu, đối phương lấy một cây gậy đập vào đầu anh ta, Mộc Như Phương nhìn anh ta: “Đầu rất đau sao?”

Trước đó Đào Gia Thiên cũng đã bị đau đầu.

Nhưng trước đây là dô công việc quá mệt nhọc.

Bây giờ, Mộc Như Phương lại cảm thấy, dường như anh ta bị đau đầu thường xuyên hơn.

“Anh ngủ một chút đi, tôi đi tìm bác sĩ trong làng.”

Mộc Như Phương giúp anh đắp chặn lại, rồi mới quay người đi ra ngoài, đúng lúc gặp A Bình nhà bên cạnh, A Bình năm này 17 tuổi, học lớp 11.

Bây giờ vẫn là kỳ nghỉ đông.

“A Bình, bạn của chị tỉnh rồi. chị muốn đi tìm bác sĩ Từ, bây giờ ông ấy có ở phòng khám trong làng không.”

“Bạn của chị tỉnh rồi, quá tốt rồi, chị Như Phương, em đi cùng chị.”

Hai người nói chuyện cả đường đi.

Mời bác sĩ Từ đến.

Bác sĩ Từ đã ngoài sáu mươi tuổi, lúc còn trẻ ông là bác sĩ phẫu thuật tại bệnh viện huyện, A Bình nói, bác sĩ Từ là bác sĩ giỏi nhất trong hai làng này, biết Mộc Như Phương không có tiền, cũng không nói gì.

“Tỉnh rồi, cho anh ta ăn thanh đạm một chút, chăm sóc mấy ngày, có thể đi đến thị trấn lấy một ít thuốc chống viêm tốt, trong phòng khám của tôi không có.”

Mộc Như Phương đã ghi lại.

Đến nhà.

Bác sĩ Từ giúp Đào Gia Thiên xe vết thương, băng lại: “Chàng trai trẻ, cũng may là cậu có một cơ thể khỏe mạnh, nếu như là người bình thường, ai có thể duy trì được.”

Bác sĩ Từ hỏi: “Còn có chỗ nào không thoải mái không? Cái cánh tay và cái chân già này của tôi, nhưng phải đi nửa làng mới đi đến.”

Giọng nói của Đào Gia Thiên hơi khàn, bởi vì vừa mới tỉnh lại, nhưng cùng không có hứng thú, anh ta không nhanh không chậm nói: “Mắt của tôi không nhìn thấy được.”

Mộc Như Phương vừa định lấy cho bác sĩ Từ một ly nước, nghe thấy thế, ly thủy tinh trong tay liền rơi xuống đất.

Mộc Như Phương theo giọng nói ngẩng đầu lên.

Ánh mắt “nhìn” về phía Mộc Như Phương.

Trái ngược với sự kinh hoàng trong ánh mắt của Mộc Như Phương, đôi mắt của người đàn ông ngoài bóng tối thì không còn cảm xúc nào khác.

Anh ta có vẻ như không hề sợ hãi.

Mộc Như Phương đi qua, nhìn bác sĩ Từ, vẻ mặt tái nhợt, lại nhìn Đào Gia Thiên, cô nhìn vào đôi mắt của người đàn ông, vẫn lạnh lùng như cũ, vẫn đen nháy như cũ, nhưng…..

Sao lại không nhìn thấy.

“Anh…” Cô căng thẳng lên tiếng.

Nhưng không nói được gì.

Cô không dám tin, người đàn ông này, đôi mắt không nhìn thấy nữa.

Nhưng đây là Đào Gia Thiên.

Anh ta làm sao có thể không nhìn thấy được chứ?

Bác sĩ Từ nghe thế, cau mày, kiểm tra đầu anh ta một cách cẩn thận: “Có phải đầu anh đã từng bị thương?”

Đào Gia Thiên gật đầu, khẽ nheo mắt: “Ừ, từng bị một cây gậy gỗ đập vào, lúc đó cảm thấy hơi chóng mặt.”

Bác sĩ Từ nói: “Cái này phải đưa đến bệnh viện thị trấn kiểm tra một chút, nhưng theo kinh nghiệm của tôi, vẫn đề này không nghiêm trọng, đợi đến khi tan hết máu đông, sẽ nhìn thấy thôi.” Ông quay người thu lại hộp thuốc của mình, kê một đơn thuốc, nhìn Mộc Như Phương, nói: “Vị phu nhân này, cô không cần phải lo lắng, chồng cô không quá nghiêm trọng.”

Mộc Như Phương có chút bị nghẹn, lập tức phản ứng lại: “Chúng tôi….”

Ai là vợ chồng với anh ta.

Bác sĩ Từ đã đi.

Cô đi tiền ông ấy.

A Bình an ủi cô: “Chị Như Phương, bạn của chị sẽ không có chuyện gì đâu, lần trước anh Thư Đồng không cẩn thận rơi từ đống cỏ khô xuống, rơi trúng đầu, cũng không nhìn thấy, một tháng liền khôi phục, cũng giồng như tình trạng của bạn chị.”

Mộc Như Phương gật đầu, chạm vào tóc A Bình: “Ừ, chị biết, em về trước đi, vừa đi cùng chị một vòng, bên ngoài lạnh như vậy, nhanh về nhà nghỉ ngơi đi.”

“Vâng ạ.”

A Bình gật đầu.

A Bình sống cạnh nhà Mộc Như Phương, căn nhà nhỏ của Mộc Như Phương chính là nhà của A Bình, mẹ A Bình cho cô thuê với giá rẻ.

Mộc Như Phương cầm đơn thuốc, bên trên là một số thuốc chống viên tốt một chút, bác sĩ Từ nói đi đến thị trấn mới có thể lấy được, Mộc Như Phương có chút buồn rầu.

A Bình đột nhiên từ trong nhà thò đầu ra: “Chị Như Phương….”

Mộc Như Phương đi qua, A Bình nói: “Anh Thư Đồng lát nữa sẽ đi đến thị trấn, chị đưa đơn thuốc cho anh ấy, kêu anh ấy giúp chị lấy thuốc.”

Mộc Như Phương lắc đầu: “Như vậy không tốt lắm.”

Cô không quen mọi người.

“Sao lại không được.” A Bình nói, đi ra, lấy đơn thuốc từ trong tay Mộc Như Phương: “Em giúp chị, chị nhanh quay về chăm sóc bạn của chị đi, anh ta không nhìn được nhất định cần chị.”

Cần cô?

Mộc Như Phương nhướng đôi mày thanh tú.

Lúc cô quay lại căn nhà, thấy Đào Gia Thiên đang vén chăn ra, định xuống giường, Mộc Như Phương đi qua, đỡ anh: “Anh không thể xuống.”

Cô nói: “Anh mau quay lại giường nằm đi.”

Bị thương, đôi mắt còn không nhìn thấy.

Mộc Như Phương đỡ cánh tay anh.

Đào Gia Thiên khẽ cười, hướng đỉnh đầu cô: “Cô định bảo tôi nằm trên giường không xuống sao? Mộc Như Phương?” Anh ta gọi tên của cô, nhỏ giọng nói: “Tôi muốn đi nhà vệ sinh.”

Mộc Như Phương đỏ mặt.

Lúc đó, nhỏ giong “Ừ” một tiếng.

Cô đỡ Đào Gia Thiên đi ra ngoài.

Ở một làng chài nhỏ xa xôi và nghèo nàn như vậy, phong tục rất đơn giản, người dân ở đây đều rất thân thiện, nhà vệ sinh đều được xây dựng bên ngoài, cô đỡ Đào Gia Thiên, phân nửa trọng lượng người đàn ông đều dồn lên người cô.

Ngay cả khi anh ta muốn tự chống đỡ mình, giảm bớt một phần trọng lực.

Nhưng viết thương ở bụng, khiến cả người anh không có lực.

Đôi chân mềm nhũn không đứng vững được.

Mộc Như Phương đỡ anh ta đến bên ngoài nhà vệ sinh, mặt cô ửng đỏ: “Anh không thể…không thể tự mình đi được sao?”

“Mộc Như Phương, cô đang bắt nạt tôi là một người mù phải không?” Người đàn ông thì thầm nhẹ nhàng trên đỉnh đầu người phụ nữ.

Hai má thanh tú của người phụ nữ đỏ ửng.

Nhẹ giọng “Ồ” một tiếng.

“Nhưng anh…” Câu này của người đàn ông, nói có lý chẳng sợ, Mộc Như Phương lại không tìm ra từ ngữ để phản bác, nhưng: “Tôi bắt nạt anh chỗ nào, là tôi đã kéo anh ra khỏi nước.”

Cô tiếp tục nói với một giọng nhẹ nhàng: “Lại nói, anh vịn cái này….cũng không cần đến đôi mắt nha. Tự bản thân mình dựa cảm giác chính là….”

“Tay đau, không nâng lên được.”

Mộc Như Phương: “….”

Cô nghiến răng.

Đây thực sự là một cái cớ tốt.

Khuôn mặt cô không thể đỏ hơn nữa, gió lạnh thổi qua mà vẫn đỏ, cô cúi xuống, nhắm mắt lại, đồng tử của Đào Gia Thiên co rúm lại vì anh cảm nhận được một bàn tay nhỏ bé ấm áp đặt dưới bụng anh, cô nghiến răng.

Trong suốt quá trình Mộc Như Phương đều nhắm chặt mắt, sau đó giúp anh ta kéo khóa.

Đỡ anh ta đi vào trong nhà.

Gần bờ biển.

Nhiệt độ vẫn không thấp.

Buổi tối có chút lạnh, trong nhà chỉ có một cái giường, hai ngày trước ở trong bệnh viện, Mộc Như Phương ngủ trên ghế, hôm sau quay lại, Đào Gia Thiên vẫn đang hôn mê, cô nhẹ nhàng nằm bên cạnh.

Nhưng hôm nay….

Đào Gia Thiên đã tỉnh.

Mà anh ta vẫn còn bị thương.

Mộc Như Phương cảm thấy, mình không thể ngủ trên một chiếc giường với người bệnh, buổi tối, ăn cơm xong, cô thu dọn một chút, nói: “Anh đi nghỉ ngơi trước đi, có chuyện gì thì gọi tôi.”

“Lên đây.” Anh ta giơ tay lên vỗ vào vị trí bên cạnh mình.

Mặc dù anh không thấy được chiếc giường này rộng như thế nào, nhưng anh ta cảm thấy, hai người ngủ hoàn toàn không có vấn đề, đặc biệt là một người phụ nữ mảnh khảnh.

Mộc Như Phương: “Không cần đâu, tôi sợ buổi tối ngủ không có nề nếp, chạm vào vết thương của anh.”

“Tôi nói lại một lần nữa, lên đây.” Giọng nói người đàn ông khó chịu, không dễ từ chối.

Mộc Như Phương lên giường, Đào Gia Thiên chống hai cánh tay, nằm nghiêng sang một bên, anh nhắm mặt lại, đôi môi mím chặt, có vẻ không thoải mái, có liên quan đến cơn đau ở vết thương, động tác của anh ta hơi chậm.

Chiếc giường này thật sự không to.

Mộc Như Phương theo bản năng nằm nghiêng mình.

Dưới một chiếc chăn.

Chạm vào người anh.

Mộc Như Phương đột nhiên nhớ ra, nghiêng người, giơ tay lên đặt lên trán anh ta, vẫn còn sốt nhẹ, nhưng cũng đã tốt hơn nhiều rồi.

“Nếu như buổi tối anh có khó chịu, thì nói với tôi.”

Cô sợ vết thương của Đào Gia Thiên bị nhiễm trùng.

Ngày trước Đào Gia Thiên không bị thương nhiều, anh ta không thích đi bệnh viện, nhưng nếu phải đi cũng là đi đến một bệnh viện tư nhân cao cấp, bây giờ vết thương nghiêm trọng như vậy, lại không đi bệnh viện, nguyên nhân lại rất buồn cười.

Không có tiền?

Hoàn cảnh khó khăn như này, Mộc Như Phương có thể chấp nhận, bởi vì trước đây nhà ở của cô cũng như thế này, cô còn ở trong căn nhà tệ hơn đây.

Ban đêm, Mộc Như Phương tỉnh lại giữa chừng.

Phủ chăn lên người cho Đào Gia Thiên.

Sau đó lại kiể tra vết thương của anh.

Trong hoàn cảnh này.

Mộc Như Phương sợ có ảnh hưởng đến vết thương của anh ta, cô nhắm mắt lại, nằm trong lòng anh, cảm giác này, rất lâu rồi không có cảm nhận được.

Hai ngày qua, cô sống chung với anh ta, vậy mà rất hòa hợp.

Anh ta không nhớ trước đây đã từng xúc phạm cô như thế nào, đôi mắt anh có lẽ là vì bị mù, nên không lộ ra sự hận thù với cô.

Khiến Mộ Như Phưng có chút…..

Mơ hồ.

Dường như cô bước vào một khu rừng xung quanh toàn là sương mù.

Hai ngày nay, Đào Gia Thiên không có tức giận, có lẽ do đôi mắt không nhìn thấy được, tính khí điềm đạm không ít, có lúc gặp cô sẽ đập vỡ mọi thứ.

Mộc Như Phương dặn dò: “Anh chú ý một chút, chúng ta phải mất tiền đó.”

Đào Gia Thiên nghe thấy giọng nói của người phụ nữ, không chịu được thì thầm một tiếng.

Mộc Như Phương liếc một cái, nói: “Dù sao, bây giờ chúng ta cũng không có tiền, anh nghĩ kỹ xem, có thể nhớ ra được một số phương thức liên lạc không?”

Mỗi lần cô nói như vậy.

Đào Gia Thiên đều sẽ nói đầu anh ta đau.

“Cốc cốc” tiếng gõ cửa vang lên.

Sáng hôm nay.

Ánh nắng ngày đông tươi đẹp.

Mộc Như Phương đặt đồ trong tay xuống, đi ra mở cửa.

Mở cửa.

Một người thanh niên đang đứng bên ngoài.

Dáng vẻ như đang học đại học.

Thư Đồng thấy Mộc Như Phương, ngơ ngác một lúc, Mộc Như Phương mặc quần áo đơn giản, nước da trắng như tuyết, đôi mắt trong veo, ngũ quan tinh tế xinh đẹp, khiến Thư Đồng ngây người mấy giây.

Anh ta học đại học ở thành phố Việt.

Thành phố lớn.

Mặc dù sống ở một làng chài, nhưng ở trong thành phố lớn gặp qua không ít cô gái xinh đẹp, nhưng không có ai, có có vẻ đẹp như cô gái đang đứng trước mặt.

Trong sự đơn thuần tinh khiết mang theo một ít mệt mỏi quyến rũ.

Mặt mộc vô cùng đẹp.

Mộc Như Phương không quen người trước mặt: “Anh là?”

Thần trí Thư Đồng quay trở lại, mở cặp, từ bên trong lấy ra một cái túi giấy có logo của hiệu thuốc, trong đó đều là thuốc: “Đây là thuốc chị cần, tôi giúp chị mang về rồi?”

Mộc Như Phương nhớ lại: “Cậu là Thư Đồng?”

Cô nhận lấy túi giấy, nhìn vào thuốc bên trong: “Thật sự cảm ơn cậu, ban đầu không muốn làm phiền cậu, rất cảm ơn cậu.”

“Không cần cảm ơn.” Thư Đồng có chút ngại: “Không có gì, không phiền.”

Mộc Như Phương mỉm cười, hai má trắng của cô hơi đỏ: “Tôi…xin lỗi, gần đây tôi không có tiền, đợi tôi…”

“Không có gì, không quan trọng.” Thư Đồng nhanh chóng nói: “Có việc gì cứ tìm tôi, mấy này này ngày nào tôi cũng sẽ đi đến thị trấn, chỉ là một chút tiền, đừng để ở trong lòng.”

Thư Đồng nhìn khuôn mặt xinh đẹp, mềm mại của Mộc Như Phương, tim đập rất nhanh, như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.

Cậu ta đang định nói cái gì.

Liền nghe thấy giọng nói của một người đàn ông từ trong nhà truyền ra, rõ ràng là không vui: “Mộc Như Phương….”

Mộc Như Phương đáp lại một tiếng, nói với Thư Đồng: “Xin lỗi, bạn của tôi đang gọi tôi, tôi đi qua xem một chút.” Cô ôm túi thuốc trong tay, có chút có lỗi, sau đó đóng cửa.

Đào Gia Thiên ngồi trên giường, một tay chạm vào vết thương ở bụng.

Đôi môi mỏng của anh ta khô và tái nhợt, anh ta “nhìn” Mộc Như Phương, rõ ràng không nhìn thấy, nhưng Mộc Như Phương lại cảm thấy sự tức giận từ đôi mắt của anh ta.

Cô đi qua, nhỏ giọng: “Anh…anh không thoải mái ở đâu sao?”

“Ừ.” Anh ta không vui trả lời một tiếng.

Nghe thấy anh ta nói không thoải mái.

Mộc Như Phương đi qua: “Chỗ nào không thoải mái.”

Nhìn anh ta ấn vào vết thương của mình, cô nhớ ra: “Anh làm trước đi.” Cô mở túi thuốc mà Thư Đồng vừa mang tới, tìm một hộp thuốc giảm đau và thuốc tiêu viêm, đây đều là bác sĩ kê, cô xem hướng dẫn.

Giảm đau một viên.

Tiêu viêm 2 viên.

Lấy một cốc nước, đưa đến môi Đào Gia Thiên: “Anh uống nhanh đi, thuốc giảm đau, nói không chừng có thể tốt hơn một chút.”

Đột nhiên.

Mu bàn tay bị đánh một cái….

Mộc Như Phương bị đau.

Viên thuốc trong lòng bàn tay rơi xuống đất.

Cốc nước trong tay kia cũng vì lực của người đàn ông mà bị đổ.

Mộc Như Phương la lên: “Anh làm cái gì vậy?”

Đột nhiên một cánh tay nắm lấy eo cô, tức giận tiến về phía trước, lật người lại, Đào Gia Thiên đem cô ép dưới thân.

Tức giận gọi tên cô: “Mộc Như Phương!”

“Anh sao thế, lại tức giận cái gì, thuốc này rất đắt đó…”

Mộc Như Phương đẩy ngực của anh, nhưng không dám dùng lực, sợ chạm đến vết thương của anh.

Ngoài viết thương nghiêm trọng ở bụng do súng bắn, còn có mấy vết thương nhỏ do bị dao chém.

Mộc Như Phương sao dám dùng lực.

Cô cảm thấy không thể hiểu nổi tại sao người đàn ông này lại tức giận.

Nhìn đôi môi tái nhợt của anh ta, biết anh ta không dễ chịu, vết thương nghiêm trọng như vậy, sao có thể dễ chịu chứ, chắc chắn rất đau.

Đột nhiên người đàn ông cầm cằm cô: “Mộc Như Phương, cô đói lắm đúng không? Loại nam sinh như vậy cũng muốn quyến rũ?”

Mộc Như Phương nhìn anh ta: “Tôi không có…”

“Không có, cô không có, ánh mắt đối phương gần như muốn nhìn xuyên cô.”

Anh ta cũng không biết tại sao mình lại tức giận.

Trong nhà nghe thấy người đàn ông bên ngoài cười cười nói nói với Mộc Như Phương liền cảm thấy không vui.

Mộc Như Phương: “Sao có thể, anh không nhìn được, sao biết tôi với cậu ấy nói nói cười cười, sao biết được cậu ấy nhìn tôi.” Cô nhìn đôi mắt ngày càng lạnh lùng của người đàn ông, giọng cũng trở nên nhẹ hơn.

Đột nhiên, nụ hôn của người đàn ông rơi xuống.

Độc đoán, không cho phép chống cự.

Mộc Như Phương nghiêng mặt.

Anh ta không nhìn thấy, một nụ hôn bị lệch, ban đầu Mộc Như Phương chỉ muốn trốn, lại không ngờ đối diện với ánh mắt ngơ ngác của anh ta, không nhịn được cười một tiếng, nụ cười này không có ý gì, nhưng dường như điều này làm Đào Gia Thiên không vui.

Một tay nắm chặt cằm cô, một nụ hôn không ngừng càng ngày càng sâu.

Cô vỗ nhẹ vào lưng anh, bị anh tức giận cắn vào môi, Mộc Như Phương đau mà cau mày, nụ hôn của anh ta đột nhiên nhẹ đi rất nhiều, không còn mạnh mẽ như trước, trằn trọc dây dưa, bắt lấy lưỡi cô, Mộc Như Phương bị nụ hôn làm cho thở dốc.

“Trên người anh có….” Mộc Như Phương mơ hồ nói ra: “Có vết thương.”

“Có vết thương?” Anh khẽ cười, độ cong của đôi môi chế nhạo mà thờ ơ, hơi thở phát ra lại nóng bỏng, những ngón tay của anh không tiến vào bên trong quần áo của người phụ nữ, đặt lên đường eo của người phụ nữ: “Muốn không?”

Giọng nói của anh rơi xuống má cô.

Mặt Mộc Như Phương rất nóng.

Cô nhỏ giọng: “Tôi mới không….” Còn chưa nói hết câu, tiếp tục bị anh ta hôn, mỗi lần cô nói không uốn, đều bị nụ hôn của anh ta chặn lại, đến khi Mộc Như Phương không thở nổi, cô mời nhỏ giọng xin tha: “Tôi…”

Cô giúp bản thân mình tìm một cái cớ tốt, nửa thật nửa đùa: “Tôi chỉ lo lắng cho anh.”

Người đàn ông xoa cằm cô, đôi mắt đen nháy trống rỗng nhìn cô: “Lo lắng cho tôi, không phải hận tôi sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui