Ông Xã Tổng Tài Muốn Tái Hôn

Mộc Như Phươnglo chưa xong chuyện của mình, tuy là chuyện Đào Y Y đột nhiên đính hôn khiến cô có phần cảm thấy bất ngờ, nhưng cũng chỉ biết như thế thôi, cô nhìn Diên Phong cười cười, rồi về lại phòng của mình.

Vào ngày thứ bảy, Đào Y Y đã đến biệt thự ngoại ô.

Hai người bảo vệ cản cô lại ở trước cổng.

Đào Y Y đeo kính râm màu đen, gương mặt thanh tú, xinh đẹp, cô mặc chiếc váy dài màu cam, hai người bảo vệ tuy là không để cho cô đi vào, nhưng cũng không dám ngăn cản quá đáng, bèn gọi điện thoại cho Diên Phong, qua mười phút sau, Diên Phong đã đến, Đào Y Y nhìn anh ta, đôi mắt sau kính râm đỏ hoe: “Tôi chỉ là buồn chán, tâm trạng không được tốt, nên tìm Mộc Như Phươngnói chuyện tâm sự chút thôi, các người không phải như vậy mà cũng ngăn cản chứ.”

Đào Gia Thiên tuy là có dặn dò, nhưng Đào Y Y là dẫu sao cũng là tiểu công chúa Đào gia, hơn nữa, ngoài cửa đều dày đăc bảo vệ canh giữ, Mộc Như Phươngcũng không thể chạy thoát khỏi chỗ này.

Sau khi Diên Phong gật đầu, hai viên bảo vệ lập tức cho qua.

Đào Y Y nhìn Diên Phong một cái, quay người đi vào trong, Mộc Như Phương đang đọc sách trong phòng sách, Đào Y Y đẩy cửa bước vào, Mộc Như Phương nhìn cô, rồi đứng lên: “Muốn ăn chút gì không, trong lò nướng tôi có làm bánh quy…”

Cô gần đây bị cảm mạo, giọng nói của cô vốn không dễ nghe, bây giờ giọng càng thêm khản đặc.

Bên ngoài cửa sổ, ánh sáng màu vàng trong suốt xuyên vào phòng, in xuống một vầng sáng dịu dàng sau lưng Mộc Như Phương, Đào Y Y vẫn luôn biết, Mộc Như Phương có gương mặt làm đàn ông điên đảo, thời niên thiếu, trong trường có biết bao nhiêu chàng trai theo đuổi Mộc Như Phương, cũng đều bị anh cô ngăn chặn.

Thật ra hiện tại, lúc cô bị gia đình ép gả cho Doãn Minh Tước, cô mới hiểu được, muốn lấy được người mình yêu, là một chuyện khó khăn như vậy.

Đột nhiên trong lúc này, cô không còn chán ghét Mộc Như Phương nữa.

Anh mình yêu cô ấy.

Cho nên vì cô ấy, anh có thể hi sinh cả mạng sống mình.

Đào Y Y từ nhỏ đã được gia đình cưng chiều, tính tình kêu căng, hai mươi hai năm làm tiểu công chúa, vào ngày hôm đó, cô bị một người lạ mặt xâm phạm, bị gia tộc sắp đặt hôn nhân không thể không gả cho thiếu gia nhà họ Doãn.

Đi đến vài bước.

Đào Y Y tát một cái vào mặt của Mộc Như Phương, ngay lúc đó, cô lại gần hạ giọng xuống: “Tối ngày mốt, người đó kêu tôi nói với cô, bảo cô chờ hắn. Cô rời khỏi, thì đừng bao giờ quay về nữa….” Đứng dậy, Đào Y Y lớn tiếng nói: “Cô thật vô liêm sỉ, còn dám ở lại trong biệt thự của anh trai tôi!!”

Bạt tai của cô tuy là không dùng sức lắm.

Mộc Như Phương cũng không có cảm giác đau, dù cho mặt có ửng đỏ.

Cô biết được Đào Y Y là cố ý làm như thế, trong đây có đặt camera, nhất cử nhất động của cô và Đào Y Y, Diên Phong đều có thể nhìn thấy.

Cô nhìn Đào Y Y, ánh mắt biểu lộ sự biết ơn, Đào Y Y quay lưng bộ dạng giả vờ như nổi giận đùng đùng: “Anh tôi không thể nào yêu cô đâu, cô nên từ bỏ hi vọng đó đi thôi.”

Mộc Như Phương vuốt vuốt đôi má: “Tôi nghe nói, cô sắp đính hôn.”

Nói đến chuyện này, ánh mắt của Đào Y Y trong phút chốc lộ ra sự tuyệt vọng, cô siết chặt mấy ngón tay: “Đúng rồi,” Lúc niên thiếu, cho dù rất đố kị gương mặt của Mộc Như Phương, nhưng cô và Mộc Như Phương cùng nhau lớn lên, quan hệ cũng không tệ, cô lúc trước có rất nhiều tâm sự đều nói với Mộc Như Phương.

Hiện tại, cô chậm rãi hít sâu một hơi: “Tôi biết, cô muốn xem trò cười của tôi.”

“Y Y, tôi hi vọng cô có thể hạnh phúc.” Mộc Như Phương nói: “Cô còn trẻ, có rất nhiều quyền chọn lựa.”

Đào Y Y nhấp nháy đôi mắt: “Quyền được chọn lựa...”

Cô còn có không?

Mộc Như Phương biết được ngày mốt, Tề Sâm đến cứu cô, mấy hôm nay, cô âm thầm chuẩn bị, chỉ cần cô và Nặc Nặc có thể rời xa chỗ này, muốn cô làm gì cô đều bằng lòng.

Đào Gia Thiên không đến đây, Giang Nặc biết, Đào Gia Thiên hiện giờ đối với mình hoàn toàn không còn tình cảm, chỉ tràn đầy oán hận.

________

Nhà họ Đào

Mười giờ sáng ngày hôm sau.

Đào Y Y đi xuống cầu thang.

Tống Như Tẩm ngồi trên ghế sofa: “Y Y, con qua đây.”

“Mami…” Đào Y Y rất lạc lỏng, tại vì gần đến ngày cô phải đính hôn với Doãn Minh Tước đại thiếu gia nhà họ Doãn, người mà chưa một lần gặp mặt. Cô không muốn gả qua bên đó.

Cô có người cô yêu.

“Mami, con không thể gả cho Doãn Minh Tước ….” Rốt cuộc Đào Y Y cũng thốt ra.

Tống Như Tẩm nhíu mày: “Y Y... cuộc hôn nhân này không đến lượt con định đoạt, nhà họ Doãn và gia đình mình là môn đăng hộ đối, hai nhà kết hợp lại với nhau, nhà họ Đào của chúng ta sẽ được nâng lên thêm một tầng nữa, chuyện tốt như vậy, hơn nữa vị đại thiếu gia nhà họ Doãn mẹ đã gặp rồi, tướng mạo rất đẹp đẽ, những lời đồn thổi bên ngoài sao con có thể tin được.”

Đào Y Y cũng không biết bên ngoài đồn thổi những gì.

Những chuyện liên quan đến vị đại thiếu gia nhà họ Doãn cô hoàn toàn không hay biết.

“Mami, hôn nhân của con, nên cần phải do con làm chủ, con không thích Doãn Minh Tước, con thích …” Đào Y Y khoác cánh tay của Tống Như Tẩm, không đợi cô nói hết thì đã ngắt lời: “Y Y!con lớn rồi, sao lại để cho tính khí của mình càn quấy được, ba mẹ không thể nào lại hại con, cuộc hôn nhân này, mẹ cũng đã đắn đo rất lâu rồi, mẹ xác định cũng là vì tốt cho Y Y của mẹ thôi.”

Đào Y Y biết sẽ chẳng có kết quả gì, chua xót cười cười rồi đi lên lầu.

Cô nằm trên giường, lăn quan lăn lại rồi điện thoại cho cô bạn thân Lương Chi: “Chi Chi, cậu nói xem bây giờ mình phải làm sao…”

“Phải làm sao, có phải thật sự cậu rất yêu tên vệ sĩ đó không, vậy thì cậu nên tỏ bày với anh ta.”

Tỏ bày ư?

Đào Y Y gác điện thoại xuống, lấy hết tất cả dũng khí, chị Như Phương nói đúng, cô có quyền lựa chọn của chính bản thân mình, rõ ràng cô cũng là một con người, cô không cam tâm bị gia tộc ép gã cho gả cho Doãn Minh Tước.

Một người mà cô chưa từng gặp mặt.

Cô lấy điện thoại di động ra,lấy tất cả dũng khí điện thoại cho Diên Phong: “Diên Phong, tối nay anh có rảnh không?”

Bên kia Diên Phong nói rằng: “Cô Đào, tối nay tôi không rảnh.”

“Diên Phong, tôi sắp đính hôn rồi…” Đào Y Y từ nhỏ đã thích Lục Diên Phong, tại vì lúc đó Diên Phong làm bảo vệ cho cô, có Diên Phong là không có ai dám ăn hiếp cô.

“Diên Phong, lẽ nào anh không hiểu…..tôi không muốn gả cho thiếu gia họ Doãn….tôi chỉ muốn…” Đào Y Y cắn chặt môi.

“Cô Đào, tôi còn có việc, tôi gác điện thoại trước nhé.”

“Đừng gác, Lục Diên Phong, tôi thích anh, lẽ nào anh không hiểu sao?”

Đàm Vy VY gào lên!

“Cô Đào…” Giọng nói Lục Diên Phong khàn đi: “Tôi chỉ là một người đầy tớ… không xứng đáng với tình yêu của cô.”

Hắn làm sao có thể so sánh bì được với thân phận của đại thiếu gia nhà họ Doãn.

Hắn chỉ là một vệ sĩ, một vệ sĩ mà thôi...

Được đến làm việc cho cậu Đào, mới có được chút thành tựu, một người cầm đao liếm máu, làm sao có thể ngông cuồng mưu cầu có được sự yêu thương của tiểu thư nhà họ Đào.

Diên Phong nắm chặt cả hai nắm tay: “Cô Đào, tôi sẽ chúc phúc cho cô.”

“Lục Diên Phong!!” Đào Y Y khóe mắt đỏ hoe!!

“Lẽ nào thật sự anh muốn ta gả cho Doãn Minh Tước?” cô gái nghẹn ngào nhỏ giọng: “Tôi không thích anh ta, không thích anh ta, thậm chí kể cả mặt anh ta tôi đều chưa gặp!”

Lúc đó, Lục Diên Phong yên lặng lắng nghe, anh châm một điếu thuốc, hút một hơi thật sâu, bắt đầu từ lúc nào, anh nhìn thấy cô tiểu thư trắng nõn ngày một lớn lên, từ nhỏ đã được lệnh bảo vệ cô, tính tình cô kiêu ngạo, một cô đại tiểu thư nũng nịu, nhưng bắt đầu từ lúc nào, anh nhắm mắt lại, trong trí óc đều toàn là cô.

“Cô Đào, cô sẽ hạnh phúc.”

Đào Y Y nghe đến câu nói này, gác điện thoại xuống thật mạnh, cô ném điện thoại qua một bên, nằm bật ra giường òa khóc.

Cô bị người đàn ông lạ mặt xâm phạm, mất đi lần đầu tiên.

Cô bị bắt ép gả cho một người mình chưa từng gặp mặt, Đào Y Y từ nhỏ đâu từng trải qua những chuyện như vậy.

Cô là một con người, không phải máy móc.

_______

Đêm ấy, lúc Mộc Như Phương chuẩn bị đi ngủ, trong bóng đêm tĩnh lặng, đột nhiên phía ngoài vọng lại âm thanh của tiếng máy xe, cô đi xuống giường, còn chưa bước xuống, người đàn ông mặc một bộ âu phục màu đen đã nổi giận lôi đình chạy lên, bàn tay to lớn của Đào Gia Thiên bóp chặt vào cái cổ mềm mại mảnh mai của cô: “Hồi chiều cô đã nói với Y Y những gi?”

“Tôi….” Mộc Như Phương hơi hé mắt: “Cậu Đào...”

Cô sắp thở không nổi rồi.

Đào Gia Thiên mạnh bạo thả cô ra: “Y Y hồi chiều tự sát rồi! Lúc chiều em tôi đến đây vẫn còn rất tốt, rốt cuộc cô đã nói gì với em tôi!”

Mộc Như Phương sửng người.

Y Y tự sát rồi…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui