Ông Xã Tổng Tài Muốn Tái Hôn

"Mẹ ơi, nếu mẹ thật sự muốn tốt cho con thì đừng bắt con gả cho người mình không quen biết nữa mà." Đào Y Y lùi về sau một bước: "Mẹ ơi, mẹ nỡ lòng nào chứ?"

Vốn dĩ Tống Như Thấm đang dồn hết tâm tư vào buổi tiệc tối nay, bà kêu Đào Gia Thiên gặp mặt Hạ Thư Dao để thúc đẩy quan hệ, vừa nghe Đào Y Y nói thế đã thấy không vui, bèn nói ngay: "Y Y, con là con gái của mẹ, chẳng phải mẹ chỉ muốn tốt cho con thôi ư?"

Bà nhìn Đào Y Y: "Tất cả những gì mẹ làm đều vì con với anh con mà thôi."

Lần này Đào Y Y vẫn khăng khăng: "Muốn tốt cho con với anh, nhưng tất cả mọi chuyện không phải chỉ vì họ Đào thôi sao? Cha mẹ bắt con liên hôn với người mà con chưa từng gặp bao giờ."

"Con nghĩ mẹ không biết con nghĩ gì hay sao?" Tống Như Thấm không khỏi to tiếng hơn: "Chẳng phải vì Lục Diên Phong à?"

Làm sao bà không biết được cơ chứ, con gái của mình, cành vàng lá ngọc nhà họ Đào, lại đi thích một tên ám vệ.

Một tên ám vệ thấp hèn của nhà họ Đào!!

Bởi vậy đây chính là lý do tại sao Tống Như Thấm vội vã muốn gả Đào Y Y vào nhà họ Duẫn, một mặt quả thật là vì lợi ích gia tộc, nhưng là phần lớn là do bà không chấp nhận được chuyện con gái mình thích một tên ám vệ!

Thật sự làm mất mặt họ Đào!

Thậm chí vì một tên ám vệ mà lại dám đi tự sát, Tống Như Thấm càng nghĩ càng thấy đau lòng, mà đồng thời lại càng quyết tâm gả Đào Y Y vào nhà họ Duẫn, như vậy mới được xem là môn đăng hộ đối.

"Y Y, con đi thay đồ đi, chiều nay đi dạo vườn hoa với cô chiêu nhà họ Hạ, con là con gái nhà họ Đào, lời nói hành vi đều đại diện cho họ Đào đấy."

Đào Y Y ngẩn người, cô muốn phản bác lại, nhưng nhìn thấy Tống Như Thấm đang tức giận bèn chán nản gật đầu, cô biết rằng cho dù mình có làm gì đi chăng nữa cũng không thay đổi được quyết tâm của Tống Như Thấm: "Con biết rồi."

Cô sinh ra trong nhà họ Đào, phú quý vinh quang, nhưng đến người mình thích cũng chẳng thích được nữa hay sao?

Cô thay đồ rồi đi xuống lầu.

Có tiếng động cơ xe từ ngoài sân vọng đến, rồi nghe quản gia nói: "Cậu chủ, cậu chủ về rồi ạ."

Đào Y Y nhanh chóng phóng như bay xuống cầu thang: "Anh hai, anh về rồi."

Cùng lúc ấy, bà Hạ và Hạ Thư Dao cũng ngẩng mặt nhìn lên.

Ánh mắt Hạ Thư Dao lướt lên người đàn ông tuấn tú mặc đồ Tây đen này, trong phút chốc chợt cảm thấy mình hít thở không thông, gò má dần dần ửng đỏ.

Từ lâu cô đã biết được rằng cậu chủ nhà họ Đào khôi ngô tuấn tú, là một trang tuấn kiệt.

Từng nhìn thấy anh trong mấy cuốn tạp chí tài chính.

Phong độ khí phách vô cùng.

Nhưng thật không không ngờ, lúc gặp mặt rồi mới thấy anh lại ưu tú như vậy, cho dù là vẻ bề ngoài hay là khí chất đều khiến cô rung động.

Cô mới không tự chủ được mà nhổm dậy trong tức khắc.

Đào Gia Thiên đi qua, nhìn thấy Đào Y Y lao đến trước mặt mình bèn đưa tay vỗ vai cô: "Ừm, anh về rồi."

Đào Y Y nói: "Anh ơi, đã lâu rồi không thấy anh về." Cô giận dỗi nói, bởi vì anh trai không về, mình cô ở nhà cũng thấy chán, cô cũng không biết Diên Phong đi đâu rồi, mỗi ngày mẹ đều trông chừng cô rất nghiêm.

"Nhớ anh thì đến nơi anh sống tìm anh."

Đào Y Y gật đầu.

Tống Như Thấm đi từ trên lầu xuống, bà nhìn thoáng qua Hạ Thư Dao trước, thấy cô thẹn thùng đỏ mặt là thầm biết ngay, bèn lập tức nói: "Gia Thiên, người này là cô Hạ."

Bà Hạ cười cười: "Ắt hẳn đây là cậu Đào rồi phải không, ưu tú đến thế."

Tống Như Thấm vui vẻ lắm.

Đào Gia Thiên thờ hơ nhìn Hạ Thư Dao, giọng nói cũng đến là lạnh lùng miễn cưỡng: "Xin chào, cô Hạ."

Hạ Thư Dao vân vê ngón tay: "Tôi...Chào anh."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui