Ông Xã Tổng Tài Muốn Tái Hôn

Anh đưa tay nắn nắn mi tâm của mình, rồi bất giác lùi lại phía sau một bước, anh cau mày, như thể anh hơi khó chịu với ký ức đột nhiên xuất hiện trong đầu mình vậy. Đào Y Ylắc lắc tay anh: “ Anh, anh đang nghĩ gì vậy?”

Đào Gia Thiên liếc nhìn khuôn mặt đầy mong đợi của Hạ Thư Dao, thanh âm trầm thấp vang lên: “ Một thứ ý nghĩa như nhẫn, nên để bạn trai cô mua cho mới phải.”

Vừa dứt lời.

Mặt Hạ Thư Dao biến sắc ngay lập tức.

Cả cô nhân viên bên cạnh cũng vậy.

Cô nhân viên luôn tưởng cô gái này là bạn gái của anh kia, nhưng không ngờ…. bầu không khí lúc này có hơi ngượng ngịu, nhân viên lập tức lấy chiếc nhẫn lại, sau đó đưa chiếc trâm cài áo đã được gói kỹ cho Đàm Y Y, còn sắc mặt của Hạ Thư Dao, đỏ xong lại trắng, trắng xong lại đỏ ửng lên, một thiên kim tiểu thư như cô, một lá ngọc cành vàng như cô, đây là lần đầu tiên cô bị mất mặt như vậy, nhưng theo lễ nghi gia giáo từ nhỏ của cô, lúc này cô chỉ đành ngậm ngùi nở nụ cười cứng ngắt.

Hai mắt Đào Gia Thiên nheo lại, trong đầu anh vẫn cuộn cuộn hình ảnh trong kí ức lúc nãy.

Anh không quan tâm những thứ xung quanh, nhàn nhạt lên tiếng: “ Y Y, mua tiếp đi, anh ra ngoài gọi điện thoại một chút.” Sau đó lịch sự nói với Hạ Thư Dao: “ Cô Hạ, thất lễ rồi.”

Nói xong, anh sải bước ra ngoài.

Bầu không khí trước quầy có hơi ngượng ngùng, cô nhân viên cũng không dám nhiều lời nữa, sợ lại đắc tội mấy người có tiền này nữa thì khổ, Đào Y Yđi tới ôm lấy tay Hạ Thư Dao: “ Chị Thư dao, chị xem cái vòng tay này đi, hợp với chị lắm đó.”

Là một chiếc vòng tay kim cương màu hồng.

Nhân viên lập tức lấy ra đeo lên tay của Hạ Thư Dao, cổ tay Hạ Thư Dao nhỏ nhắn trắng trẻo khiến cho chiếc vòng tay càng trở nên tinh xảo đẹp mắt, chỉ là giờ đây Hạ Thư Dao không còn tâm trạng nào cho mấy việc này nữa rồi, nhưng do Đào Y Ynhiệt tình quá, cô cũng đành mỉm cười: “ Vậy lấy sợi này đi.”

Đào Y Y: “ Mau gói lại giùm tôi, chị Thư Dao thích là được rồi, anh trai em keo kiệt ghê, nhưng em thì khác, em mua tặng cho chị đó.”

Tuy Đào Y Ylà một đứa khờ ưa ngọt, tính tình đại tiểu thư, từ nhỏ bị nuông chiều sinh hư nhưng cũng không phải kẻ ngốc, cô hiểu rõ quan hệ của nhà họ Hạ, ông Hạ cũng không phải một nhân vật đơn giản, tốt xấu gì Hạ Thư Dao cũng là một thiên kim đại tiểu thư, bị làm mất mặt trước nhiều người như vậy, không vui cũng phải.

…..

Đào Gia Thiên đi tới hành lang của khu thương mại, hai tai anh chống lên lan can. Anh đưa mắt nhìn xuống tầng dưới. Trong tâm trí anh ta lúc này, vẫn là ký ức xa xăm kia, anh và Mộc Như Phương, trước đây đã từng……

Đã từng mua nhẫn.

Kể từ khi anh làm hồi phục kí ức, anh vẫn chưa nhớ được gì ngay cả.

Ngược lại vẫn còn mơ hồ, đầu vẫn đau.

Vừa nãy……

Anh đột nhiên nhớ lại trước đây, mảnh kí ức khi anh và Mộc Như Phương đi mua nhẫn, trong mảnh kí ức đó, dáng người Mộc Như Phương rất nhỏ nhắn, chắc vẫn còn là học sinh cấp ba, bờ má mũm mĩm nục nịch, chứ không ốm nhom như bây giờ, chiếc nhẫn đó, anh cố gắng lục tung kí ức nhớ lại, nhưng không tài nào nhớ nổi

Bỗng nhiên, tầm mắt anh dừng lại…..

Ở tầng một, một nơi nào đó, một người phụ nữ trong chiếc váy màu xanh, chỉ nhìn thấy bóng lưng thôi nhưng vẫn khiến ánh mắt Đào Gia Thiên vẫn ngưng đọng lại.

…..

Mộc Như Phương mua một ly trà sữa, đã rất lâu rồi cô chưa được uống thứ này, đột nhiên có hơi nhớ, bên trong cô có thêm một chút trân châu khoai môn, trong thời tiết lạnh như thế này mà cầm một ly trà sữa trong tay, cũng rất là ấm a, cô đi dạo quanh một vòng, thỉnh thoảng nhìn thấy thứ gì đó mình thích lại đi vào xem thử, lầu một toàn là các cửa hàng, đủ mọi loại hàng hóa, còn có những loại đồng hồ, trang sức, quần áo bình dân và vân vân….

Một đám người đi ngang nhìn thấy cô liền lấy điện thoại, hình như bị cô phát hiện rồi, đối phương là một cô gái trẻ, cô gái đỏ mặt để điện thoại xuống, sau đó đợi Mộc Như Phương đi rồi mới bắt đầu giơ lên chụp, sau đó quay qua tụm năm tụm bảy với các cô gái khác.

“ Trời ơi, cô gái đó là tiên nữ hả? Hay là đại minh tinh nào đó?

“ Không phải minh tinh đâu, dung nhan tuyệt sắc như vậy nếu như cổ ở trong showbiz thì sớm đã nổi tiếng rồi.”

Mộc Như Phương sớm đã quen với mấy chuyện này rồi, cô cúi thấp đầu, kéo chiếc mũ nồi thấp xuống sau đó lấy một chiếc khẩu trang trong túi ra. Đột nhiên một tiếng chó sủa vang lên, theo sau là tiếng chuông rồi một con chó đang lao thẳng về phía cô. Mộc Như Phương nhắm mắt lại trong hoảng loạn, đầu óc cô lúc này trống rỗng, cô muốn gọi giúp đỡ, nhưng cổ họng cô không thể phát ra tiếng. Lúc này một ngọn gió ào qua bên cạnh cô.

Chiếc eo cô bị một bàn tay to lớn nắm lấy, sau đó đẩy cô qua một bên, Mộc Như Phương ngửi thấy một mùi nước hoa nam tính nhàn nhạt, mùi Tomford, cô sững sỡ, điều này còn khiến cô kinh hoảng hơn là gặp một con chó lớn nữa, mùi của Đào Gia Thiên, là mùi của Đào Gia Thiên.

Cô không hiểu tại sao Đào Gia Thiên lại có mặt ở đây.

Một tiếng chó sủa ẳng ẳng thảm thương vang lên.

Một đạp của Đào Gia Thiên khiến nó nằm lăn lóc dưới đất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui