“Mẹ...” Thanh âm Đào Y Y khàn khàn.
Tống Thấm Như ôm lấy cô: “Y Y, con có biết không, thời gian này, bọn ta đều lo lắng cho con chết đi được!! Con nói con xem!! Lớn như vậy rồi, sao mà còn tùy ý như vậy nữa, rời đi mà cũng không nói bọn ta một tiếng!! Vì để tìm con, có biết bọn ta đã vận dụng lực lượng lớn đến thế nào không!!!”
“Mẹ...”
Ở một bên, Đào Gia Thiên nói: “Mẹ, Y Y mới vừa về, cần phải nghỉ ngơi.”
Tống Thâm Như cũng hồi phục lại cảm xúc.
Bác sĩ cau mày: “Cô chủ gần đây có phải là đã làm một cuộc phẫu thuật lớn không? Cái vết sẹo này...”
Cô đã phẫu thuật qua, tuy vết tích ẩn giấu trong tóc, nhưng không giấu được con mắt của bác sĩ.
Thanh âm của bác sĩ vừa dứt, Đào Y Y còn chưa kịp giải thích, Tống Thấm Như liền tức giận: “Phẫu thuật! Đây là chuyện gì, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Đào Y Y biết chỉ một chút xíu biến động nhỏ, Tống Thấm Nhi liền không ngừng mà truy hỏi.
Cô mới vừa tỉnh lại, vốn chưa có nghĩ xong cách để nói, không lẽ cô phải nói với bọn họ, cô được một người đàn ông cứu, nhốt trong một căn biệt thự dài hai tháng sao.
Vậy thì Đào Gia Thiên chỉ e sẽ không bỏ qua cho người đàn ông đó đâu.
Đào Y Y cũng không ngờ mình và Cố Thâm sẽ có kết cục như vậy, cô vốn tưởng anh sẽ không đến cứu cô.
Nhát dao đâm anh đó, cũng hoàn toàn xuất phát từ sự tín nhiệm của anh đối với mình, mới để lộ phần lưng cho cô, nhưng lúc đó cô một lòng chỉ muốn đi theo Lục Diên Phong, không nghĩ gì hết mà đâm vào.
Một đêm kinh mộng, sau khi tỉnh lại chỉ cảm thấy trái tim vô cùng đau.
Thấy cô ôm lấy phần ngực, bác sĩ cũng căng thẳng lên, Lục Diên Phong bị một bức tường ngươi ngăn cách ở ngoài cửa, muốn đi vào cũng không có tư cách, cho dù trong lòng lo lắng, nhưng cũng chỉ có thể đợi ở bên ngoài cửa.
Sắc mặt Đào Y Y đau khổ mà dựa ra sau, bác sĩ khám giúp cô một hồi, lúc này mới nói.
“Cô chủ đây là do suy nghĩ quá nhiều, nghe nói hôm qua còn thổ huyết, chắc là do bi thương quá độ, thời gian này đừng nên suy nghĩ quá nhiều, chăm sóc sức khỏe cho tốt, tuổi còn trẻ nên nghĩ thoáng thì tốt hơn.”
Nghe bác sĩ nói như vậy, Đào Gia Thiên cau mày.
Còn Tống Thấm Như: “Ông nói bậy gì vậy? Con gái tôi có nhiêu lớn đâu, ông đang nói mấy cái gì vậy chứ!”
Đầu Đào Y Y đau nhói, cô đương nhiên biết trong lòng mình có bệnh, bị Cố Thâm nhốt nhiều ngày như vậy, tình thần cô lúc nào cũng bị dày vò.
Tâm trạng Cố Thâm tốt thì cho cô một viên kẹo, tâm trạng không tốt thì là một cái tát.
Cuộc sống của cô hoàn toàn bị một người khác nắm trong bàn tay dựa vào sở thích, cô giống như là một món đồ chơi để mặc người bày bố, bây giờ vác theo một thân tàn phế đầy vết thương quay về.
Bác sĩ nói như vậy cũng không phải là không có lý, chỉ là chuyện này cô khó mà mở miệng nói ra trước mặt người khác.
Tiễn bác sĩ đi, Đào Y Y theo lý phải nghỉ ngơi, nhưng Tống Thấm Như không chịu bỏ qua, bất luận thế nào cũng muốn cô nói ra hai tháng này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Đào Gia Thiên thấy em gái mình quay về rồi, trong lòng cũng nhẹ nhõm, đang chuẩn bị rời khỏi.
Đột nhiên nghe người làm đến bẩm báo: “Bà chủ, cậu chủ, cô chủ, cậu chủ Doãn đến...”
“Cái gì?” Tống Thấm Như cau mày.
Người đến hăng hái hăm hở, bộ dạng thanh tú ưu nhã, ngũ quan đường nét lạnh lùng, cứng rắn nhưng lại có một đôi mắt hoa đào hấp dẫn.
Thấy người nhà họ Đào không hoan nghênh mình lắm, Doãn Minh Tước phong độ mà đứng thẳng lại, có chút ngây thơ vô tội mà giơ bó hoa bách hợp sâm banh đang ôm trong lòng lên.
“Nghe nói hôn thê của tôi mất đi nay đã quay về, lại bệnh nặng mới khỏi, tôi đến để thăm.”
Tin tức Đào Y Y mất tích mới bắt đầu đã bị đè xuống, nhưng loại chuyện này làm sao mà đè cho được, sau này tin bay đầy trời, nhưng không có ai dám bàn tán, chỉ là len lén.
Thanh âm đàn ông đó trong trẻo dễ nghe, thoáng nghe một cái liền nghĩ là một người có tính cách cởi mở.
Nhưng thanh âm này lại quen thuộc đến nỗi khiến người ta chấn kinh, Đào Y Y không nhịn được mà ngồi dậy nhìn về phía cửa phòng, trong bức tường người, cái đầu đó trông nổi bật như hạc giữa bầy gà mà lộ ra một nửa, mái tóc màu đen ngoan ngoãn trông rất mềm mại dễ chịu, khiến người ta nhịn không được mà muốn vân vê một cái.
Đào Gia Thiên cau mày muốn đuổi người đi, nhìn người đàn ông giống như hoa hồ điệp này.
Lục Diên Phong đứng ở cửa tránh sang một bên, chỉ cảm thấy hương hoa trên tay người này đặc biệt nhức mũi, bàn tay phải anh ta nhịn không được mà siết lại thành nắm đấm, nhưng bất luận thế nào cũng không tới lượt anh ta nói chuyện.
Nhưng Đào Y Y vốn không lĩnh tình: “Mẹ! Con đã nói rồi con không gả!”
Tống Thấm Như nhìn Doãn Minh Tước, kế hoạch của bà ta vẫn phải tiếp tục, vì vậy không có đuổi anh, mà bảo người làm chiêu đãi.
“Người ở trước mắt, ngày tháng cũng ở ngay trước mắt, không tới lượt con nói bậy ở đây, nghỉ ngơi tốt cho mẹ.”
Tống Thấm Như vứt lại một câu rồi rời khỏi, một đám người ngoan ngoãn sơ tán.
Chẳng mấy chốc trong phòng chỉ còn lại hai người Đào Y Y và Doãn Minh Tước, Lục Diên Phong ở bên ngoài cửa không chịu đi, nhưng đứng ở đó càng thêm quẫn bách, chỉ đành đứng ở hành lang bên cạnh.
Doãn Minh Tước lịch sự mà đứng ở bên cửa, chu đáo mà cắm hoa vào bình.
“Xem ra vì đào hôn, em đã phí không ít tâm tư.
Ngữ điệu anh cao cao, có chút ý nói đùa với cô, nhưng không hiểu vì sao, Đào Y Y luôn cảm thấy giọng nói của người này nghe rất quen thuộc, hơn nữa dáng người của anh cũng giống với Cố Thâm.
Nhưng dù nhìn thế nào đi chăng nữa, anh ta vẫn khác xa với người trong trí nhớ của mình.
Cố Thâm không bao giờ biểu lộ sự tức giận vui buồn của mình, sẽ không nói ra mấy lời lấy lòng nịnh hót như vậy, cũng không biết cười.
Nhưng Doãn Minh Tước ở trước mắt, đôi mắt hoa đào không thể nhìn ra sự giận dữ, bất luận là nói chuyện hay là hành động, đều không giống với anh.
“Anh gần đây, có bị thương không?”
Đào Y Y nhớ mình đã đâm vào vai anh một cái, theo lý mà nói, cô chỉ ngủ mê một đêm, nếu như là Cố Thâm, lúc này chỉ e vẫn còn đang nằm trên giường bệnh.
Mà người trước mắt này, sức sống lan tỏa như vậy, làm sao lại là anh.
“Bị thương?” Doãn Minh Tước một tay chống cằm, vô cùng thân mật mà ngồi bên giường, một tay khác thì ôm lấy trái tim giả vờ tổn thương: “Nghe nói cô Tống vì để chạy trốn hôn lễ của chúng ta mà mất tích cả một khoảng thời gian, tôi đúng là có chút tổn thương.”
Miệng mồm láu lỉnh.
Đào Y Y bực bội mà trợn trắng mắt với anh ta một cái, cô không ngờ mình ngàn trốn vạn trốn, cuối cùng không thể chạy trốn mối liên hôn này.
Người này quả nhiên là giống như trong tin đồn, chỉ nhìn vẻ ngoài thì chính là điệu bộ hoa hoa công tử, lại nhìn cái khuôn mặt trắng nõn trắng nà đó, trông có vẻ còn mịn màng hơn cả phụ nữ vài phần nữa.
Người như vậy, đã thu phục trái tim của hầu hết tất cả các phụ nữ ở Thành phố Hải Châu.
Nhưng bọn họ cũng chẳng qua chỉ là chơi đùa mà thôi, từ trước đến giờ chưa có ai thật lòng muốn gả cho anh.
Nhà họ Doãn là một ổ sói, ai cũng biết điều đó.
Doãn Minh Tước xuất thân thấp kém, địa vị trong nhà họ Doãn nhẹ tựa lông hồng, cũng là điều ai cũng biết.
Nếu như không phải khuôn mặt khiến cho người và thần cũng phải giận dữ đó của anh ta, thì ở một thành phố đầy nhân vật nổi tiếng như thành phố Hải Châu, chỉ e sẽ không có ai chơi với anh rồi.
Nhưng cũng chính con người như vậy, lại trở thành người chồng sắp cưới mà mình muốn tránh cũng không được.
Đào Y Y không biết anh rốt cuộc tốt ở đâu, vậy mà lại để mẹ ép hôn như vậy.
“Tôi đã nói rồi sẽ không gả cho anh, nhân lúc còn sớm mà từ bỏ đi.”
Không biết tại sao, Đào Y Y luôn cảm thấy có một cảm giác quen thuộc từ trên người của người này, nhưng mỗi cái nhấc tay nhấc chân của anh đều có vài phần ngả ngớn, không lịch sự khắc chế như Cố Thâm, lại là chỗ nào chỗ nào chỗ nào cũng không giống hết.
Nhìn thấy ánh mắt cô xoắn xuýt, nụ cười của Doãn Minh Tước lãng dật, giống như không có đặt lời nói của cô vào lòng mình.
“Vậy sao, lâu như vậy rồi, em vẫn chưa yêu tôi sao?”
Biểu cảm của anh đột nhiên nghiêm túc, khoảng cách dần dần tiến gần khiến cho Đào Y Y kinh ngạc mà dựa vào sau một cái, tay xém chút không vịn lấy được mép giường.
“Anh...anh là ai?”
Cái loại cảm giác này thật sự khiến người ta quá đỗi tâm hoảng, ngực của cô giống như bị đè một tảng đá thở không ra hơi, rõ ràng anh có một sự khác nhau một trời một vực với Cố Thâm.
Nhưng khi anh ép giọng thấp xuống, biểu cảm có hơi nghiêm túc, vậy mà lại giống như cái đường nét trong tưởng tượng đó như vậy.
Đào Y Y thở hổn thở hển từng ngụm lớn, người đàn ông đã chi phối cơn ác mộng của cô lâu như vậy, sao lại giống với anh ta như vậy chứ?
Mà anh ta cũng họ Cố.
Biểu cảm kinh hoảng của cô khiến Doãn Minh Tước cảm thấy thích thú, anh đưa tay sờ sờ vào đỉnh đầu cô, ngữ khí an ủi và đứng dậy.
“Yên tâm đi, tôi lại không biết ăn thịt người, nghe nói em đã mất tích rất lâu rồi, lại bị bệnh, tôi chỉ đem một số thứ đến thăm em mà thôi, dưỡng bệch cho tốt, qua vài ngày nữa là đám cưới của chúng ta rồi.”
Người đàn ông thong thả rời đi, khi nhìn thấy Lục Diên Phong ở bên ngoài cửa, cũng chỉ khinh miệt mà quét nhìn anh ta một cái.
Nhưng không biết tại vì sao, Lục Diên Phong cũng cảm thấy thân hình này quen thuộc vô cùng, nhưng người đó bị đâm một dao, tuyệt đối sẽ không sinh long hoạt hổ như bây giờ, hơn nữa Doãn Minh Tước tính tình ngả ngớn phóng túng, ánh mắt cũng khác biệt một trời một vực với người đó.
Trong phòng, truyền đến tiếng Đào Y Y ném đồ, Lục Diên Phong cau mày đi vào, quả nhiên nhìn thấy cô đã đập hết toàn bộ đồ bổ mà Doãn Minh Tước đem tới.
“Y Y...”
“Ra ngoài, ra ngoài hết đi!”
Ai cũng không biết tại sao cô lại điên cuồng như vậy, Lục Diên Phong hết cách, chỉ đành kéo cửa đi ra ngoài, lại không yên tâm để cô ở một mình, bèn canh ở ngoài cửa.
Trong phòng, Đào Y Y ôm lấy đầu, chỉ cảm thấy mình đau đầu như búa bổ.
Cô đã hồi phục lại ánh sáng, nhưng cuộc đời trước mắt mới là chìm vào trong bóng đen chân chính.
Trên mặt sàn bên cạnh giường, vô số đồ bổ rơi ra khỏi hộp và vương vãi khắp nơi, cô cũng không thèm nhìn lấy một cái, ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm vào bó hoa được cắm kỹ trong bình.
Hoa bách hợp sâm banh, nếu như Đào Y Y nhớ không sai, trong vườn hoa phía sau biệt thự Hồng Phong, cũng tràn đầy loại hương hoa này.
Một người vừa quen thuộc lại xa lạ, vậy mà lại có khí phách giống như người đã dày vò cô, cho dù tính cách không giống, nhìn thấy anh, trong đầu Đào Y Y liền không ngừng nhớ đến cảnh tượng đâm vào anh một nhát vào ngày hôm đó.
Bất luận thế nào, Đào Y Y cũng không thể gả cho Doãn Minh Tước, cô nhất định phải nghĩ cách hủy hôn ước này.
Cùng lúc đó, bên ngoài cổng nhà họ Đào.
Tài xế quen thuộc đã thay lên mình một bộ đồng phục hoàn toàn khác, anh ta hạ thấp vành mũ, như sợ bị ai đó nhận ra, luôn chú ý đến những chuyển động xung quanh.
Nhìn thấy Doãn Minh Tước bước ra khỏi cửa, anh ta lập tức hạ khóa xe, xuống xe mở cửa.
“Cậu chủ, cậu không sao chứ?”
Doãn Minh Tước trầm mặt không nói gì, chỉ là khi ngồi vào hàng ghế sau, cởi áo vest trên người ra, một màu đỏ kinh tâm nhức mắt, áo sơ mi trên người anh cũng đã bị máu làm ướt đẫm từ lâu rồi.
Tài xế lo lắng mà nhìn anh qua kính chiếu hậu, lúc muốn nói gì đó nhưng lại dừng, Doãn Minh Tước khẽ thở ra một hơi, nói.
“Đi công ty.”
.