Giây phút biết Đào Y Y đào hôn, anh ta đã phái người bắt cô về, trong hai tháng ngắn ngủi, vừa có thời gian liền đi bồi dưỡng tình cảm với cô, mặc dù là có dùng chút thủ đoạn, nhưng chắc là cô nhóc kia cũng hiểu tình cảm của anh ta.
Hơn nữa, chuyện này đã sớm bàn bạc xong rồi.
“Đương nhiên là mẹ biết, nhưng trong lòng mẹ cứ luôn cảm thấy lo lắng…”
Liễu Nham Tâm còn đang oán trách, bỗng điện thoại của Doãn Minh Tước đặt trên bàn reo lên, anh ta lười nghe, cần điện thoại lên nhìn, phát hiện có người gửi tin nhắn tới, và một bức ảnh.
【Cậu chủ, sáng sớm nay cậu cả và bà cả đã tới nhà họ Đào một chuyến.】
Ảnh bên dưới, chính là ảnh Doãn Minh Thần và Lục Tố Anh đang chuẩn bị lên xe ở ngoài cửa nhà họ Đào.
Thấy mặt Doãn Minh Tước trầm xuống, Liễn Nham Tâm không hiểu vì sao, khi đang định nói gì đó, bỗng có người gõ cửa, là trợ lý Hứa Mộc.
Khi anh ta lăn lộn ở thành phố Tùng, tất cả mọi chuyện đều giao cho Hứa Mộc xử lý, hiện giờ mọi chuyện đã đi vào quỹ đạo, cô ta liền trở về bên cạnh anh ta, chuẩn bị can thiệp vào chuyện của phòng tài chính Cố thị.
“Tổng giám đốc Doãn, vừa rồi ông già sai người đến truyền lời, nói…”
Trước giờ Hứa Mộc luôn không ăn nói dài dòng, nhưng lúc này, ánh mắt trốn tránh, lời nói do dự, dường như không dám nói.
“Nói cái gì?”
Ngay cả Liễu Nham Tâm cũng trở nên lo lắng, không khỏi đứng dậy.
Hứa Mộc nghĩ một lát, vẫ cảm thấy giấu diếm không nói mới khiến anh ta càng thêm tức giận, vì thế bình tĩnh nói.
“Ông già nói, nhà họ Đào hủy hỏ hôn sự giữa anh và cô chủ Đào, đổi thành cậu cả liên hôn.”
“Cô nói cái gì? Hủy bỏ?”
Liễu Nham Tâm ngạc nhiên!
Bà ta chấn động: “Dựa vào cái gì?”
Vừa rồi khi đọc tin nhắn, anh ta còn cảm thấy kỳ lạ, dù sao trước giờ Lục Tố Anh luôn cao ngạo, cho dù có kết giao với người khác, cũng là người khác chủ động đến nịnh nọt bà ta, trước giờ chưa từng nghe nói đến chuyện bà ta tự mình đến thăm.
Nhưng bây giờ, anh ta đã hiểu vì sao.
Hai tay bất giác nắm chặt lại, anh ta còn chưa nói gì, Liễu Nham Tâm đã đi thẳng ra ngoài.
“Bà chủ, bà đi đâu thế?”
Căn bản Hứa Mộc sẽ không đến nhà họ Doãn, cô xử lý hết mọi chuyện là vì Doãn Minh Tước.
Liễu Nham Tâm không thể bình tĩnh: “Tôi đi gặp ông già hỏi cho rõ ràng, chuyện đã quyết định hết rồi, vì sao thoáng cái liền thay đổi?”
Cả nhà họ Doãn ở cùng nhau, trừ khi bề dưới sau khi kết hôn rồi xin chuyển ra ngoài, bằng không có thể ở đây mãi, trước mắt đám bề dưới trong nhà, chưa có ai lập gia đình.
Đông người thì phức tạp, thứ không thiết nhất chính là chuyện thị phi.
Doãn Minh Tước giọng điệu bình thường.
“Đi thì có thể thay đổi cái gì?”
“Nhìn mọi thứ đã nước chảy thành sông, Doãn Minh Thần lại chen ngang tới, phá hỏng tất cả.” Cảm xúc của Liễu Nham Tâm bắt đầu bình tĩnh lại: “Mẹ đã ở nhà họ Doãn 28 năm, Doãn Đình Vĩ, cuối cùng ông ta cũng không coi trọng mẹ con chúng ta.”
Ngoài cửa nhà họ Doãn, Doãn Minh Tước và Hứa Mộc đi ra một trước một sau, sắc mặt rất dễ nhìn.
Trên người anh ta mặc một bộ lễ phục màu đen, Hứa Mộc thấy được, loại giây phút đè nén như này, nhất định không dễ chịu.
Bên đường, ai cũng không để ý thấy, một bóng người đang dần dần lại gần chiếc xe mà Doãn Minh Tước định đi lên.
Còn người trong xe đang nhíu mày suy nghĩ, căn bản không phát hiện.
“Cô, cô làm cái gì?”
Hiếm khi Hứa Mộc thất thố, vì hôm nay tài xế không ở đây, nên cô ta lái xe, nhưng vừa nghe thấy tiếng cô ta ngạc nhiên kêu lên, vừa ngước mắt, Doãn Minh Tước phát hiện có một người đứng trước mui xe.
“Tước, em quay về rồi.”
“Cô chủ An?”
Khuôn mặt quen thuộc này suýt chút nữa khiến Doãn Minh Tước cho rằng, người đứng trước mui xe là Đào Y Y, nhưng măc dù hai người bọn họ khuôn mặt giống nhau, nhưng thần thái lại không hề giống.
Thấy người trong xe không có phản ứng gì, An Mịch không khách sáo, đi về phía ghế sau, mở cửa ra rất tự nhiên.
“Ra ngoài.”
Không đợi cô ta ngồi xuống, vừa mở cửa ra, mới lên được nửa người, Doãn Minh Tước đã lạnh mặt đuổi người.
An Mịch nào đã tựng tủi thân như àny trước mặt anh ta, trong lòng càng thêm không cam tâm, không đợi Hứa Mộc chốt cửa, cô ta liền nhanh tay nhanh mắt ngồi xuống, thậm chí còn thắt cả dây an toàn.
Trước kia, lần nào lên xe anh ta cũng mở cửa giúp cô ta, hiện giờ cô ta đãhạ mình lên xe thì thôi, vậy mà còn bị anh ta xua đuổi.
Nhưng cho dù là thế, trong lòng cô ta đã sớm chuẩn bị tốt, lần này, cho dù là nói gì cô ta cũng sẽ không đi.
Trên ghế lái, sắc mặt Hứa Mộc khó xử, vì An Mịch tự mình lên xe, cô ta không biết rốt cuộc có lên lái đi hay không, nhưng Doãn Minh Tước lại không nói gì, cô ta chỉ đành hạ thấp cảm giác tồn tại của mình.
“Cô hối hận rồi?” Doãn Minh Tước khẽ cười, dáng vẻ lạnh lùng: “Có quan hệ gì với tôi? Đi xuống.”
Trước giờ anh ta chưa từng tuyệt tình như này với cô ta, An Mịch vừa ngạ nhiên vừa tủi thân mà rơi nước mắt, không phải là diễn kịch, cô ta hật sự tủi thân.
“Em biết anh trách em không từ mà biệt, nhưng lúc trước em không có sự lựa chọn nào khác, anh có biết… em không chờ anh nhiều năm như thế được…”
Hai mắt của Doãn Minh Tước hờ hững, giọng điệu lạnh lùng: “Xuống xe.”
“Minh Tước, xin anh, đừng đuổi em đi, em thật sự không còn nơi nào để đi nữa, Minh Tước…”
Nói rồi, cô ta duỗi tay, ôm chặt lấy cánh tay anh ta, cho dù Doãn Minh Tước làm thế nào, cô ta cũng sống chết không chịu buông ra, khi anh ta đang định kéo cô ta ra, hai mắt An Mịch trợn ngược, ngất đi.
Hứa Mộc nhìn qua gưỡng chiếu hậu, liếc nhìn ghế sau, hơi khó xử, hỏi.
“Tổng giám đốc Doãn, giờ phải làm sao?”
5 năm trước, Hứa Mộc đã cảm thấy người phụ nữ An Mịch này không biết tốt xấu, nhưng Doãn Minh Tước lại hết lòng hết dạ với cô ta, có thể thấy người phụ nữ này biết diễn trò.
Hiện giờ, cô ta độn mồ sống lại, Hứa Mộ chỉ cảm thấy người phụ nữ này sẽ làm hỏng chuyện.
Người nằm yên tĩnh ở đó, khoe mắt còn ươn ướt.
Doãn Minh Tước nhíu mày, rút tay mình ta, nhưng lúc này anh không có thời gian dây dưa với cô ta, hơn nữa, đây là ngoài cửa nhà họ Doãn, làm quá khó coi sợ là sẽ bị đồn ra ngoài, sẽ càng thêm kinh khủng.
“Đưa cô ta đến thành pố Tùng.”
Cánh cửa to lớn đóng chặt đã lâu, người ngoài cửa lại không có ý rời đi, thấy sắc trời không tốt, mua mau cũng rơi xuống, Tống Thấm Như cầm ô đi ra.
Liễu Nham Tâm đứng ngay ngoài cửa: “Bà Đào, bà như này là có ý gì? Đã sắp đến thời gian kết hôn, bỗng nhiên bà lại hối hận, cả thành phố Hải Châu này, ai mà không biết Đào Y Y gả cho Tước chứ?”
Tống Thấm Như cũng không muốn.
Cả ván cờ của bà ta đều bị phá hỏng, trước giờ Doãn Minh Thần không phải sự lựa chọn hàng đầu của bà ta, lúc này trong lòng cực kỳ buồn bực, một ngườ xuất thân gái quán bar, vậy mà cũng xứng kêu gào lớn tiếng trước mặt bà ta.
Còn đến đây đòi bà ta giải thích?
Bà ta có gì để giải thích chứ?
Nếu không nghe, có thể ép chết con mình, bà ta chỉ có một đứa con gái này, không thể không nhượng bộ.
Đều là con nhà họ Doãn, mặc dù Doãn Minh Thần không dễ khống chế như Doãn Minh Tước, thế nhưng, bà ta có thể làm sao chứ?
Ván cờ nay, nhất định phải đoi tiếp!
Bà ta cười khinh thường: “Hừ, tôi muốn thế nào thì thế đó, con gái nhà họ Đào, muốn gả cho ai thì gả cho người đó! Không muốn gả cho tên vô dụng của nhà bà mà thôi.”
Tống Thấm Như bị Đào Y Y dọa sẽ chết trước, không muốn hủy hôn, nhưng bà ta lại không thể thật sự ép con gái mình vào đường cùng! Lại thêm vừa rồi Tống Tri Lâm lạnh mặt ứng phó, hai tầng cảm xúc, Tống Thấm Như khó mà bình tĩnh được: “Liễu Nham Tâm, con gái của tôi, muốn gả cho ai thì gả cho người đó, cho dù là cậu cả hay cậu hai nhà họ Doãn các người.”
Liễu Nham Tâm sững sờ: “Bà Tống, có phải các người đã bàn bạc rồi không? Bà nói…”
Tống Thám Như: “tôi nói cái gì?” Bà ta nhếch miệng, nói với bảo vệ: “Tiễn khách, loại người tạp nham gì cũng có thể đến địa bàn của nhà họ Đào kêu gào rồi!”
Kế hoạch có vấn đề, trong lòng Tống Thấm Như cũng không thoải mái.
Bà ta đã xem nhẹ cái tên cậu cả nhà họ Doãn – Doãn Minh Thần luôn vâng vâng dạ dạ, cần dựa vào sự ủng hộ của Lục Tố Anh này, vậy mà lại có thể được công nhận trong thời gian mấy ngày ngắn ngủi.
Liễu Nham Tâm quay về nhà họ Doãn, đến thư phòng tìm Doãn Đình Vĩ.
Doãn Đình Vĩ đang bàn bạc về đám cưới ba ngày sau với Lục Tố Anh.
Ngẩng đầu lên, thấy Liễu Nham Tâm, ông ta níu mày: “Nham Tâm, bà qua đây làm gì? Có vài chuyện, đã quyết định rồi, bà đến đây cũng vô dụng, tôi đã quyết định, để bù đắp cho Minh Tước, để Tước và Thần cùng nhau quản lý Cố thị.”
Coi như bồi thường.
Nghe thấy nửa câu đầu, Lục Tố Anh nở nụ cười, nhưng nghe thấy nửa câu sau, nụ cười trên mặt Lục Tố Anh liền dông cứng.
Cái gì?
Để Tước và Thần cùng nhau quản lý Cố thị?
Điên rồi sao?
“Đình Vĩ!” Lục Tố Anh hơi kích động.
Cái bồi thường này, căn bản Liễu Nham Tâm không nghe lọt tai, bà ta đi tới trước bàn, ngước mắt nhìn Lục Tố Anh: “Chị, em muốn nói riêng với ông vài câu, phiền chị ra ngoiaf một lát?”
Bà ta dám sai khiến cho mình?
Lục Tố Anh là vợ chính thức, thế nhưng, bà ta không phát tác, Doãn Đình Vĩ nói: “Tố Anh, bà ra ngoài trước đi.
“Vâng.”
Lục Tố Anh không cam lòng đi ra, ra đến ngoài thư phòng, bà ta dựa vào cửa, định nghe trộm vào câu, nhưng hiệu quả cách âm của thư phòng khá tốt, bà ta không hề nghe thấy tin tức gì có ích, chỉ đành quay về phòng, bà ta lập tức gọi điện cho Doãn Minh Thàn: “Ba con nói muốn để Doãn Minh Tước cùng xử lý chuyện ở Cố thị cùng con.”
“Ba điên rồi sao?”
“Chúng ta cũng đã chuẩn bị hết rồi, thực quyền nằm trong tay con.
Thần, nếu có thể, con giữ lại một đường trước, đừng để Doãn Minh Tước bắt được sơ hở, còn nữa, chỗ 180 triệu mà con lấy trộm, nhớ xử lý tốt, nếu Doãn Minh Tước đến Cố thị, đừng để nó điều tra được, miễn cho nó mách ba con.”
“Con biết rồi.”
—
Liễu Nham Tâm ra khỏi thư phòng của Doãn Đình Vĩ, chuyện này coi như dã định.
Hôn lễ ba ngày sau, là hôn lễ của Đào Y Y và Doãn Minh Thần.
Tối đó, nhà họ Doãn họp gia đình.
Doãn Minh Tước vắt chân chéo ngũ ngồi trên sofa, nghe lời Doãn Đình Vĩ nói, bỗng bật cười, hai mắt lạnh lùng: “Ba, con không có hứng thú với việc quản lý công ty, ba biết mà, con ghét nhất mấy thứ này, thế nhưng nếu ba thật sự muốn bù đắp cho con, con nhớ là vị trí tổng thanh tra tài chính của Cố thị vẫn còn trống, hay là ba giao vị trí này cho con, mỗi ngày con đến ngồi vài tiếng, làm quan dần với môi trường của công ty.”
“Được, quyết định như thế đi.” Doãn Đình Vĩ thở dài, ông ta cảm thấy co trai mình thật sự không có chí tiến thủ, sức khỏe ông ta càng ngày càng kém, nhưng Doãn Minh Thần thì sao, làm việc cứ dạ dạ vâng vâng, không có chủ kiến, không có chút phong phạm nào của ông ta năm xưa.
Còn Minh Tước, không hiểu chút nào, lại còn không hứng thú với chuyện ở cong ty.
“Đình Vĩ, vị trí tổng thanh tra tài chính đã có người rồi.” Vị trí tổng thanh tra tài chính là em trai bên nhà Lục Tố Anh, bà ta tự cài cắm người vào.
Soa giờ lại trơ mắt nhường ra được chứ?
Doãn Minh Tước không nhượng bộ chút nào, khuôn mặt đẹp trai mang theo ý cười nhạt: “Vậy con phải học theo chú con một chút, dù sao con cũng phóng túng quen rồi, nói không chừng làm vài ngày cũng không có ý nghĩa gì, những vị trí khác con không có hứng thú chút nào.”
Anh nào có thể không biết ý của Lục Tố Anh.
Doãn Minh Thần đã lấy vài lượt tiền bẩn ở Cố thị, có giấu chuyện này kỹ hơn nữa cũng có thể tra ra được.
Doãn Đình Vĩ trừng Lục Tố Anh, trong lòng ông ta cảm thấy nợ đứa con trai này, đương nhiên là muốn bù đắp, trực tiếp trả lời: “Vậy con học tập cho tốt, cứ quyết định thế đi.”
Buổi họp kết thúc.
Doãn Minh Thần đi vào phòng Lục Tố Anh: “Mẹ, Doãn Minh Tước đến là tổng thanh tra tài chính, nếu bị điều tra ra thì làm thế nào… Đến lúc đó, nhất định ba sẽ thất vọng.”
Lục Tố Anh nhìn dáng vẻ hoảng sợ yếu đuổi vô năng của con trai mình, đã 30 tuổi rồi, nhưng hễ gặp chút chuyện là liền ngồi không yên, bà ta thở dài: “Hoảng hốt cái gì? Một chút chuyện đã thế này, sau này sao con có thể quản lý Cố thị?”
Tiếng gõ cửa cốc cốc vang lên.
Dì Phạm ở bên cạnh Lục Tố Anh đi vào: “Phu nhân, cậu chủ, hôm nay tôi đi xuống xem rồi, An Mịch đã quay lại…”
.