Thấy cô ta rất vui, Doãn Minh Thần cũng rất vui, chỉ cần cô không để tâm chuyện hôm nay là tốt rồi, anh ta gật đầu nói:
“Đúng vậy, một con mèo mẹ anh nuôi nhiều năm rồi, chỉ là…có hơi mập.”
Nói rồi chú mèo mũm mĩm nhảy vào vòng tay quen thuộc của Doãn Minh Thần, Đào Y Y bất giác nhớ tới Bánh Bao và Tiểu Tuyết Hoa, nhưng nghĩ đến bản thân lúc đó không nhìn thấy gì, ngay cả hai tụi nó trông như thế nào, cô ta cũng không biết.
Con mèo trước mặt tôi có vẻ già hơn một chút, đôi mắt hơi dữ tợn, trông có vẻ hơi khó gần.
Đào Y Y chỉ tiến lại gần chứ không hề đưa tay ra chạm vào.
Con mèo xanh giương mắt nhìn cô ta chằm chằm rồi nhe móng cào cô ta một cái.
Hét lên một tiếng, Đào Y Y không ngờ con mèo đó xấu tính như vậy, vậy mà nó vẫn rất ngoan ngoãn nằm trong vòng tay của Doãn Minh Thần.
Một lát sau, trên cánh tay trắng nõn của cô xuất hiện ba vết xước, thậm chí còn chảy máu, cơn đau chợt đến bất giác khiến cô ta chảy nước mắt.
“Em có sao không! Tôi đưa em đến bệnh viện.”
Doãn Minh Thần lập tức gọi cho tài xế, khiển trách con mèo xanh rồi dìu Đào Y Y lên xe.
Bởi vì từ nhà đến thành phố vẫn còn một khoảng, Doãn Minh Thần rất khéo léo giúp Đào Y Y xử lý vết thương, băng bó sạch sẽ, chuyện này đối với anh ta dường như cũng chẳng nhằm nhò gì.
“Con mèo này có cào ai chưa?”
Đào Y Y cố nén đau, sắc mặt của Doãn Minh Thần lúc này rất dịu dàng, giống như lúc trước Cố Thâm đã từng đối xử với cô ta.
Chỉ là hai người có những điểm khác nhau, Cố Thâm là đang diễn, còn Doãn Minh Thần thì?
Đào Y Y lắc đầu, cố gắng để bản thân không nghĩ đến những chuyện hỗn tạp đó.
Doãn Minh Thần cầm dung dịch khử trùng lên, nói trước khi xịt: “Cố chịu một chút, nếu thấy đau thì cứ nói với tôi, nói cũng thật kỳ lạ, lúc nhỏ Minh Tước cũng thường bị nó cào, không biết là tại sao, rõ ràng tính của nó không xấu đến vậy.”
Doãn Minh Thần vừa giúp Đào Y Y làm sạch vết thương vừa nhớ lại những chuyện trong quá khứ, cũng không đau cho lắm.
Chỉ là nói đến những chuyện này, hình như chỉ có Doãn Minh Tước và Đào Y Y là từng bị con mèo đó cào qua, trong lòng cô ta bất giác nhớ đến Bánh Bao.
Mèo đều nhận ra chủ nhân của chúng, liệu có phải cô ta và Doãn Minh Tước đều bị nó ghét rồi?
Đào Y Y cảm thấy kỳ lạ, ngay sau đó xe đã đến bên ngoài bệnh viện.
Khi bước tới cửa, cô ta cảm thấy có hơi sợ sệt một chút, nhớ đến lúc trước khi còn ở trong bệnh viện tư của Cố Thâm, bất luận cô ta có kêu cứu thế nào, thì cũng chẳng có ai chịu ra tay cứu giúp cô.
“Tôi đã có hẹn trước với bác sĩ, chúng ta lên là có thể tiêm phòng được rồi, bị mèo cào không phải chuyện nhỏ, nếu để cổ tay xinh đẹp này để lại sẹo, thì thật là đáng tiếc.”
Sự dịu dàng của Doãn Minh Thần đã kéo Đào Y Y ra khỏi đoạn ký ức kinh hoàng đó, xung quanh vô cùng ồn ào.
Đó là bệnh viện mà người bình thường đều sẽ đến, Đào Y Y yên tâm, để cho Doãn Minh Thần cẩn thận dìu mình vào thang máy, trong lòng đột nhiên có chút ấm áp.
Nếu sau này cô ta và Doãn Minh Thần thật sự có thể mưa dầm thấm lâu, thì việc kết hôn với một người đàn ông lịch lãm như anh ta thực sự không có gì là thiệt thòi cả.
Cùng lắm cô ta chỉ là không được cưới người mình thích như ý nguyện mà thôi.
Mà đó cũng là chuyện không thể nào.
Bởi vì Doãn Minh Thần đã xử lý thỏa đáng, sau khi Đào Y Y đến bệnh viện không phải tiêm thuốc làm giảm đau vết thương, mà đến phòng khám để chuẩn bị tiêm vắc xin.
Cô ta có chút sợ hãi, dẫu sao thì trước đây khi tiêm thuốc lúc nào cũng đều có Đào Gia Thiên bên cạnh cô ta.
Mộ Nam Phương cũng sẽ dịu dàng kiên nhẫn mà dỗ dành cô ta, giúp cô ta che mắt lại.
Nhưng chuyện này, cô ta làm sao có thể chủ động nói ra với Doãn Minh Thần.
Cũng sắp đến lượt Đào Y Y, khi Doãn Minh Thần chuẩn bị dìu cô vào trong để tiêm thước, đột nhiên điện thoại của anh ta đổ chuông, đó là một vị khách hàng quan trọng.
Cô cảm thấy hơi thất vọng, nhưng cũng tỏ ra hiểu cho anh ta.
Dù sao thì giữa cô ta và Doãn Minh Thần cũng không phải là tình yêu, có yêu cầu anh làm gì thì cũng nên có giới hạn.
“Bác sĩ, anh có thể...
nhẹ hơn được không.”
Trong phòng khám trắng tinh chỉ còn một mình Đào Y Y, toàn thân nồng nặc mùi thuốc khử trùng, cô ta không thể nào lâm trận rút lui được, tuy rằng trước đây cô ta thường hay làm những chuyện này.
Nhìn thấy dáng vẻ cô ta tự dùng tay che mắt mình không dám nhìn trông rất đáng yêu.
Bác sĩ nam mỉm cười: “Cô ơi, tôi còn chưa rút kim mà.”
Đào Y Y mở mắt ra, thuốc vẫn còn đang nằm trong mấy chai thủy tinh nhỏ, xem ra sự chuẩn bị vừa rồi của cô là vô ích.
Ra khỏi phòng khám trong lòng vẫn còn sợ hãi, lúc tiêm thuốc Đào Y Y còn bị bác sĩ cười nhạo một phen, nhất thời cảm thấy uất ức.
Cô ta phát hiện từ sau khi bỏ nhà đi trở về, tính tình của cô đã trở nên không giống như mình trước đây nữa.
Trước đây cô ta là người nóng tính và không thích nghe lời, nhưng bây giờ cô ta lại ưu tiên nghĩ cho đại cục hơn.
Ngay cả khi cô ta bước ra và nhìn thấy Doãn Minh Thần vẫn đang nói chuyện điện thoại, cô ta cũng không làm phiền anh ta, chỉ im lặng nghe anh ta nói xong, sau đó đứng dậy đi về nhà cùng anh ta.
Những ngày tháng dài sau này nếu có thể được như hôm nay, dường như cũng không phải là chuyện gì xấu xa.
Sau khi xử lý vết thương trở về cũng đã hơn mười giớ tối, ngay khi vừa về đến nhà Doãn Minh Thần đã vào phòng làm việc không ra ngoài, vì vết thương khá đau khiến Đào Y Y không tài nào ngủ được, đành phải đi lại lung tung trong nhà.
Từ xa, cô nhìn thấy một người đang đứng bên cầu thang vịn ở lầu ba, trên tay cầm một chiếc cốc đế cao ưu nhã, vẻ mặt u sầu.
Trước kia có thể cô ta chỉ cần xoay người rời đi, nhưng hôm nay nhìn thấy cảnh tượng như vậy, cô ta đột nhiên có chút thương cảm cho người phụ nữ trước mặt.
“Mợ năm.”
Trước khi kết hôn Đào Y Y chưa từng tiếp xúc với Liễu Nham Tâm, và thậm chí còn vô cùng ghét con trai bà ta.
Nhưng người phụ nữ đứng trước mặt cô ta lúc này trông thật ảm đạm.
“Là cô Đào, à không...
tôi nên gọi cô là cháu dâu nhỉ, muộn như thế rồi còn chưa ngủ sao, có muốn cùng uống một ly không?”
Mặc dù cuộc hôn nhân đó không thành, nhưng đứa con là vô tội, ấn tượng của Liễu Nham Tâm về Đào Y Y thực sự rất tốt, ít nhất cô ta có thể cảm nhận được bà ta và Lục Tố Anh không giống nhau.
Đào Y Y vô thức che miệng vết thương, mỉm cười lắc đầu.
“Không, dạo này tôi không tiện uống rượu lắm.”
Vốn dĩ không muốn để bà ta nhìn thấy, nhưng Liễu Nham Tâm vẫn chú ý đến miếng băng trên cánh tay cô ta.
“Bị làm sao thế? Có phải là do Mi Mi làm không?”
Liễu Nham Tâm vội vàng đặt ly rượu trong tay xuống, nhìn thấy miếng băng quấn hơi dài, vừa nhìn đã biết là do bị con mèo đó cào rồi.
Nhưng Đào Y Y không biết con mèo xanh đó tên là Mi Mi, vô thức rút tay về.
“Không có, là tôi không cẩn thận, có lẽ là nó không thích tôi.”
“Cô gái ngốc, trên người của nữ nhi làm sao có thể để lại sẹo được chứ.”
Liễu Nham Tâm quay về phòng, lục lọi một hồi mới đi ra, đưa cho Đào Y Y một cái lọ nhỏ trông rất tinh xảo.
“Lúc trước Minh Tước cũng từng bị nó cào, đây là thuốc bôi mà dì tìm rất lâu mới tìm được, vết thương của cháu còn mới, mau bôi đi, tránh để lại sẹo.”
Đây là lần đầu tiên Đào Y Y đến nhà họ Doãn có người quan tâm cô ta chân thành như vậy.
Tuy Lục Tố Anh mới là mẹ chồng của cô ta, nhưng cô ta cảm thấy người này dường như có sức ép vô hình nào đó, khiến cô ta ngạt thở, cho nên hai người rất ít khi giao lưu nói chuyện.
Cho dù mấy khi nói được một hai câu nhưng cũng là vì Doãn Minh Thần, càng huống chi Lục Tố Anh hàng ngày luôn bận bịu.
“Cảm ơn mợ Năm, mợ cứ gọi cháu là Y Y giống như bọn họ là được rồi.”
“Thế cháu cũng đừng gọi tôi là mợ năm nữa, gọi tôi là dì Liễu được rồi.”
Nếu như mọi việc suôn sẻ, thì Đào Y Y đã là con dâu của bà ta rồi.
Lúc trước Liễu Nham Tâm quá liều lĩnh muốn tạo điều kiện cho cuộc hôn nhân này, chỉ nghe nói tính tình Đào Y Y rất kiêu ngạo và độc đoán, bây giờ hòa hợp rồi anh mới cảm thấy những lời đồn đại là không đúng sự thật.
Trời vừa sang đông, thời tiết cũng không phải là quá lạnh.
Bởi vì Đào Y Y không thế uống rượu, Liễu Nham Tâm trở về phòng pha trà cho cô ta, hai người dựa vào lan can nói chuyện phiếm một hồi có vẻ rất là ăn ý.
Nhưng Đào Y Y vẫn luôn nghĩ rằng bà ta là mẹ của Doãn Minh Tước nên không nói chuyện nhiều.
Đa số đều chỉ nghe bà ta luyên thuyên, Đào Y Y chỉ gật đầu.
“Em năm đúng là có nhã hứng ở cùng đám tiểu bối, vẫn là đừng có nhắc tới ân oán giữa những người lớn như chúng ta chứ.”
Không biết Lục Tố Anh đến đây từ lúc nào, Đào Y Y kinh ngạc quay đầu lại và nhìn thấy sự thù địch trong mắt bà ta.
Có điều không phải là với cô ta mà là với Liễu Nham Tâm.
“Mẹ chồng, không phải, dì Liễu chỉ nói với con mấy chuyện lặt vặt trong nhà mà thôi, không có ân oán gì cả.”
Nghe cô ta giải thích như thế, sắc mặt của Lục Tố Anh cuối cùng cũng được cải thiện một chút
“Nghe nói Mi Mi cào con, nên mẹ đặc biệt qua xem thử, nếu không có chuyện gì, thì về phòng nghỉ ngơi sớm đi.”
Liễu Nham Tâm đứng một bên cười nhạt, đây là lần đầu tiên bà ta nhìn thấy Mi Mi cào bị thương người khác, Lục Tố Anh lại chủ động đến quan tâm hỏi han.
Trước đây Doãn Minh Tước cũng từng bị thương, nhưng không ai quan tâm đến nó.
Đào Y Y gật đầu, không quên lấy thuốc mỡ mà Liễu Nham Tâm cho cô, tỏ lòng cảm ơn rồi rời đi.
Nhìn cô ta biến mất ở góc hành lang, sắc mặt của Lục Tố Anh hoàn toàn chùn xuống, nhìn vẻ mặt trong sáng thánh thiện của Liễu Nham Tâm, bà ta chỉ cảm thấy buồn cười.
“Đừng tưởng rằng tôi không biết mẹ con các người đang âm mưu gì.
Nó đã cưới Minh Thần rồi, tôi khuyên cô đừng nên si tâm vọng tưởng nữa, không thì có chuyện gì tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu!”
Trong những năm qua, Liễu Nham Tâm đã nghe rất nhiều lời cảnh cáo của Lục Tố Anh, nhưng chỉ nâng ly lên cụng với bà ta, mỉm cười nói:
“Chị suy nghĩ nhiều rồi, bên ngoài trời gió, sớm hơn về nghỉ ngơi đi.”
Người phụ nữ này mãi mãi cũng chỉ như thế!
Nhìn thấy Liễu Nham Tâm bình tĩnh rời đi, trong mắt không có một tia sợ hãi, Lục Tố Anh tức giận siết chặt tay phải.
Đào Y Y trở về phòng, trong lòng vẫn còn chút nơm nớp lo sợ.
Không ngờ vừa mới ngồi xuống, đã có người đến gõ cửa, cô lập tức đứng dậy mở cửa, không ngờ Lục Tố Anh lại đến phòng cô ta vào giờ này.
Sau khi mở cửa, bà ta dò xét quanh phòng một hồi, không nhìn thấy bóng dáng của Doãn Minh Thần đâu, sắc mặt bà ta bất giác trở nên bí xị.
“Đã muộn như vậy, sao Minh Thần vẫn chưa về?”
“Không phải, Minh Thần nói còn một số việc phải xử lý, cho nên đang ở phòng làm việc rồi.”
Đào Y Y hơi bối rối, vì sợ Lục Tố Anh phát hiện ra cô ta và Doãn Minh Thần không ngủ chung giường.
“Thằng nhóc này đúng thật là.
Cứ bận bịu như thế bọn ta chừng nào mới được ôm cháu đây, thôi bỏ đi, muộn rồi, tay con lại bị thương con đi ngủ trước đi, mẹ đi lôi nó về.”
Khoảng mươi phút sau, Doãn Minh Thần đã được chính Lục Tố Anh kéo về.
Trước mặt Đào Y Y, Lục Tố Anh cũng không quá nổi nóng, chỉ là sắc mặt có hơi khó coi.
“Minh Thần bận nhiều việc, nhưng ngày thường con không có việc gì thì quan tâm nó nhiều hơn, đừng để nó ở mãi trong phòng làm việc như thế.”
Đào Y Y cảm thấy hơi ngượng, bình thường cô ta trốn tránh Doãn Minh Thần còn không kịp, hơn nữa lời này của Lục Tố Anh không phải đang nói cô ta cả ngày không có việc gì làm nên kiếm nhiều cơ hội ở chung với Doãn Minh Thần sao?
Trong lòng cô ta cảm thấy hơi phiền phức, trước đây Tống Thấm Như cũng chưa từng càm ràm cô ta như vậy.
“Mẹ, đừng nói nữa, Y Y đã giúp con rất nhiều rồi.”
Doãn Minh Thần không dám để Lục Tố Anh biết về việc Đào Y Y không muốn ở chung phòng với mình, nhưng cũng không dám tức giận với cô, suy cho cùng thì mọi chuyện của anh ta đều do Lục Tố Anh làm chủ.
“Con đủ lông đủ cánh rồi nhỉ.”
Lục Tố Anh lạnh lùng thốt ra một câu rồi tức giận mở cửa bỏ đi.
Có vẻ như cậu con trai đã lớn, biết cãi lại ý bà ta rồi.
Trong phòng chỉ còn lại hai người, nhất thời có cảm giác ngột ngạt, Đào Y Y bèn nói bản thân muốn đi tắm, rồi mở cửa bước vào phòng tắm, hình như là muốn trốn tránh gì đó.
Đêm nay Đào Y Y ngủ không yên giấc, bởi vì sau khi Lục Tố Anh rời đi, Doãn Minh Thần có lẽ cũng cảm thấy không thoải mái, cầm máy tính trở về phòng, xử lý một số tài liệu rồi mới đi ngủ.
Vì vậy, Đào Y Y bị tiếng gõ bàn phím làm phiền đến không ngủ được.
Sau khi tỉnh dậy cũng chẳng có tinh thần gì mấy, vốn nghĩ Doãn Minh Thần sẽ giống như mọi khi mà rời đi, ai ngờ anh ta mở cửa ra thấy cô đã tỉnh, trên tay còn bưng đồ ăn sáng đến cho cô.
“Lát nữa tôi sẽ đến công ty, tay em bị thương, nếu cảm thấy không thoải mái thì cứ nói với mọi người trong nhà.”
“Ừm.”
Đào Y Y vẫn còn ngái ngủ, chuẩn bị đợi anh ta đi rồi mới xuống giường, ai biết anh bận rộn trong phòng chứa quần áo một lúc, sau đó đi tới đi lui trong phòng, tựa hồ có chuyện muốn nói.
Anh ta không đi, Đào Y Y như ngồi trên kim châm, đứng dậy cũng không được, nằm tiếp cũng không xong.
“Anh còn chuyện gì sao?”
“Y Y, thật ra thì tôi…”
Hai người mở miệng cùng lúc, cuối cùng Doãn Minh Thần nói trước: “Có một dự án ở Tập đoàn Quang Tín, tôi nghĩ nếu như em thấy tiện, có thể đến tham gia buổi nghiên cứu hôm nay được không.”
Tập đoàn Quang Tín vốn dĩ đã hợp tác lâu dài với Đào thị, Doãn Minh Thần đương nhiên có bản lĩnh khai thác khoản đầu tư của họ, nhưng giám đốc dự án của họ cũng rất khó đối phó, trước giờ đều do Đào Gia Thiên ra tay, mới có thể thầu được.
Doãn Minh Thần bây giờ cảm thấy khó xử là điều đương nhiên, nhưng để cô ta tham dự cũng chẳng ích gì.
Thấy cô ta im lặng, Doãn Minh Thần nghĩ cô ta không chịu: “Chỉ cần trở thành nữ cộng sự đi cùng tôi cùng nhau tham dự là được rồi, thật ra, nói là hội thảo luận nghiên cứu, nhưng cũng có rất nhiều các danh viện ở Lạc Thành đến tham dự, cùng các tập đoàn khác, cô không cần quá căng thẳng.”
Nhắc đến nhiều cô gái nổi tiếng ở Lạc Thành, Đào Y Y càng không muốn đến hơn, bình thường cô chẳng thèm giao du với những người này nên cũng chả quen ai.
Tuy nhiên, Doãn Minh Thần không biết chuyện bên trong, trước khi vào để thuyết phục cô, anh ta đã biết kết quả sẽ như thế, vì vậy một mực từ chối rất lâu, nhưng Lục Tố Anh tiếc rèn sắt không thành thép, mắng mỏ anh ta mấy câu, anh ta mới chịu bước vào.
“Nhưng mà có lẽ tôi không giúp được gì.”
Đào Y Y từ chối, cô ta chưa từng nghĩ sau khi kết hôn sẽ tham gia vào những chuyện này, ánh mắt có chút bất lực.
Nói đến mức này, Doãn Minh Thần đã thực sự nao núng.
Nhưng lúc này ngoài cửa vang lên tiếng ho quen thuộc, Đào Y Y biết đó là Lục Tố Anh.
Doãn Minh Thần dường như đột nhiên bị giật mình, tiến lên vài bước.
“Y Y, dự án này thực sự quan trọng đối với tôi, nếu như có thể tôi mong em có thể đến giúp tôi.”
Miễn làm bàn xong được dự án này, bốn trăm năm mươi tỷ đồng vốn lưu động sẽ được bơm vào, đến lúc đó có thể bù đáp ba chỗ bị khuyết một cách hoàn hảo.
Anh ta dường như có vẻ gấp gáp nhìn vào ánh mắt Đào Y Y.
Nhìn thấy Doãn Minh Thần như sắp bước đến bên cạnh giường, Đào Y Y bất giác lùi về sau, nói:
“Tôi hứa với anh, tôi sẽ đi.”
Lúc này Doãn Minh Thần mới dừng lại và gật đầu thở phào nhẹ nhõm.
“Được rồi, cũng không vội, chiều nay tôi sẽ cho người đến đón em, hội thảo nghiên cứu sẽ bắt đầu ở tòa thị chính Stars lúc hai giờ, không cần trang điểm quá kỹ càng, cứ mặc những gì như bình thường em thích là được.”
Thấy cô đồng ý, hai người cũng bắt đầu nghiêm túc bàn việc hơn.
Đào Y Y gật đầu không nói gì, anh ta mở cửa đi ra ngoài.
Đào Y Y cảm thấy hơi đau đầu, không biết có phải là do bên ngoài mưa liên tục không, vết thương trên đầu cô ta mới đau nhức, vết thương mới trên cổ tay cũng có chút khó chịu.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, cô ta mở ngăn kéo và lấy ra loại thuốc mỡ mà Liễu Nham Tâm đã đưa cho cô ta đêm qua.
Ở nhà có một nữ giúp việc đặc biệt giúp cô ta bôi thuốc, nhưng Đào Y Y vẫn có chút không thoải mái.
“Không cần băng nữa, hôm nay tôi có chuyện phải ra ngoài, băng bó trông sẽ không được lịch sự lắm.”
Người giúp việc tỏ vẻ ngượng ngùng: “Mợ cả, vết thương này còn chưa lành, nếu tiếp xúc lâu với bên ngoài sẽ có nguy cơ nhiễm trùng.”
“Không sao, tôi sẽ tự chú ý.”
Nghĩ rằng hội thảo sẽ kết thúc trong khoảng hai giờ, quay về sớm chắc sẽ không có gì nghiêm trọng.
Hơn nữa, tập đoàn Quang Tín mà chúng ta sắp gặp hôm nay không thể coi thường, ngay cả đối tác mà Đào thị phải nhờ Đào Gia Thiên đích thân giải quyết cũng không thể sơ suất.
Vào phòng trang phục, Đào Y Y chọn một hồi lâu, kêu chuyên gia trang điểm đi tới.
Vì buổi hội thảo của Doãn Minh Thần, nên cô ta chuẩn bị khá kỹ lưỡng.
Lục Tố Anh có vẻ rất hài lòng với biểu hiện của cô ta, lúc ra khỏi nhà, gương mặt bà ta luôn mỉm cười nhưng cũng không nói câu nào khiến Đào Y Y cảm thấy áp lực.
Lúc này, Đào Y Y đã đi ra ngoài trước để đợi tài xế do Doãn Minh Thần sắp xếp đến đón, nhưng không ngờ lại gặp phải Doãn Minh Tước cũng định đi ra ngoài.
Trùng hợp như vậy, nhưng là trùng hợp đến mức khiến Đào Y Y bất ngờ không kịp phòng.
Xe cứ như thế mà dừng ngay trước mặt cô ta, Đào Y Y cảm thấy có chút ngượng nghịu, chỉ biết mỉm cười nhường qua một bên, cơ mà sao tài xế bây giờ vẫn chưa đến.
“Lên xe đi.”
Giọng của Doãn Minh Tước phát ra từ ghế lái, Đao Y Y mới phát hiện, An Mịch không có ở trong xe, là do anh ta tự lái xe.
“Không...
không cần, tài xế của tôi sẽ đến ngay.”
Rõ ràng là ở cổng nhà họ Doãn, nhưng tài xế Doãn Minh Thần nói nãy giờ vẫn không xuất hiện, cô có chút buồn bực nhưng cũng không thể hiện rõ nên đành phải lùi lại một bước.
Ai ngờ, Doãn Minh Tước cười tủm tỉm: “Tài xế mà cô đợi sẽ không tới, lên xe đi, ba bảo tôi đến đón cô.”
Không ngờ rằng người tạm thờ thay tài xế lại là anh ta, nhưng anh ta lúc này không phải đang ở công ty rồi sao, lẽ nao Doãn Minh Tước cũng đi tham gia buổi hội thảo hôm nay?
Đào Y Y siết chặt cái túi, cảm thấy không nên quá cố ý giữ khoảng cách, mở cửa ngồi vào.
“Cô đừng xem tôi là tài xế của cô chứ, đến phía trước ngồi.”
Chỉ mất một giây, thái độ của anh ta chuyển từ dịu dàng sang nghiêm túc, cũng chính ngay lúc đó, Đào Y Y nhìn thấy ánh mắt của Doãn Minh Tước qua kính chiếu hậu, cô ta thực sự cảm thấy người này đối với mình rất quen thuộc.
Khuôn mặt của Cố Thâm ngay lập tức hiện ra trước mặt cô ta.
“Sao vậy? Có phải hôm nay tôi quyến rũ hơn bình thường không?”
Anh mỉm cười nhìn vào gương chiếu hậu, với một đôi mắt đào hoa hớp hồn người khác, Đào Y Y Hiên đột nhiên bị đánh thức ngay lúc đó.
Bộ dạng phóng lãng không hề che giấu trong ánh mắt của anh ta khiến Đào Y Y Nhiên sợ tới mức đẩy cửa xe ra.
Đào Y Y có hơi mất tự nhiên, nhưng Doãn Minh Tước không cho cô cơ hội chạy trốn, thay vào đó, anh chủ động xuống xe, lịch lãm mở cửa ở ghế phụ.
“Chờ một lát nữa, buổi đấu thầu của anh cả sẽ bắt đầu, mặc dù tôi không để ý sẽ đến muộn hay không, nhưng còn cô thì?”
Đấu thầu? Nó không phải là một cuộc hội thảo?
Ánh mắt sắc bén của anh khiến Đào Y Y Dao cảm thấy khó chịu, tuy có hơi do dự nhưng cô cũng không còn cách nào khác, chỉ đành phải bước vào, Doãn Minh Tước đưa tay giúp cô ta thắt dây an toàn, nhưng bị Đào Y Y từ chối.
“Không cần đâu, anh lái xe đi.”
Ngồi ngay ngắn xong Đào Y Y không có ý định tiếp tục nói chuyện, Doãn Minh Tước cũng không quan tâm, nhưng tâm trạng anh ta có vẻ tốt, sắc mặt cũng không khó coi như thường lệ.
“Kết hôn với anh trai tôi, cô có vui không?”
Trên đường cao tốc, tất cả cảnh vật đều biến thành một màn mờ ảo, Đào Y Y không muốn nói, nhưng không ngờ anh ta lại đột nhiên hỏi.
“Tất nhiên, tôi rất vui, lẽ nào anh không vui sao?”
“Phải, tôi vốn không vui.”
Câu trả lời của anh ta rất dứt khoát và rất đúng trọng tâm.
Đào Y Y Nhiên đột nhiên cảm thấy không nên trả lời câu hỏi của anh ta, chỉ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cô ta không thích người đàn ông bên cạnh, thậm chí còn có tính xâm chiếm mạnh mẽ.
Cô ta cảm thấy hơi sốt ruột.
Sau đó bên trong xe lại im ắng, Đào Y Y đang nghĩ tới khi nào thì đến nơi, cô ta cảm thấy ngột ngạt như sắp tắt thở đến nơi.
Anh ta nhìn thấy ánh mắt bồn chồn bất an của cô, cũng chỉ cười khẽ một cái, không muốn làm cô thấy khó xử.
Không lâu sau, đến khi xe của Doãn Minh Tước dừng lại trong thành phố, Đào Y Y cảm thấy cuối cùng cô ta cũng đã được tự do.
“Cảm ơn anh, phần còn lại tôi tự đi được rồi.”
“Cô sợ tôi như thế sao?”
Đào Y Y bị lời nói của Doãn Minh Tước làm cho sững sờ, anh ta nhìn khuôn mặt trang điểm thanh tú của cô ta cùng với bộ lễ phục khiến người ta phải trầm trồ nhìn không chớp mắt.
“Tôi biết, cô còn giận chuyện tôi hủy hôn, nhưng mà…”
Đào Y Y còn chưa nói chuyện, đột nhiên bị khuôn mặt ghé sát bên cạnh làm cho sửng sốt.
“Anh định làm gì!”
Cô ta nhất thời quên lùi lại, nhưng không ngờ rằng anh ta lại cởi áo khoác ngoài và khoác nó lên trên bờ vai lộ ra của cô ta.
Sau đó lùi lại nói: “Sau này đừng mặc những bộ quần áo quá hở hang như vậy, chúng không thích hợp với cô.
Ngoài ra, nếu cô bị thương ở tay, nên nhớ quay về sớm.”
Nói xong, anh ta mở khóa xe, giúp cô ta mở cửa.
Tim đập thình thịch, Đào Y Y vô thức đặt tay lên lồng ngực, nhất thời thất thố không kịp che giấu, vội vàng bước xuống xe.
“Cảm ơn anh.”
Dù thế nào đi nữa, cô ta cũng lấy áo khoác của Doãn Minh Tước xuống, đặt lên ghế phụ rồi vội vàng rời khỏi xe của anh ta.
Doãn Minh Thần đang đợi ở cửa, khi nhìn thấy cô bước xuống xe Doãn Minh Tước, anh ta khẽ nhíu mày.
“Cuộc họp hôm nay, cậu cũng tham gia?”
Nhìn thấy thái độ của Doãn Minh Thần cứ như sợ anh sẽ cướp Đào Y Y đi, khóe miệng Doãn Minh Tước bất giác cong lên, không khỏi bật cười.
“Anh nghĩ nhiều rồi, chỉ là thuận đường ra ngoài thôi.”
Nói xong, anh ta đánh vô lăng và nhanh chóng biến mất ở cuối đường.
Khuôn mặt của Doãn Minh Thần rất khó coi, bởi vì vừa rồi anh ta đã nhìn thấy Đào Y Y cởi chiếc áo khoác ngoài của người đàn ông đó xuống từ trên người cô ta.
“Không phải sắp bắt đầu sao, chúng ta vào đi.”
.