CHƯƠNG 673: GIÁM SÁT
“Cô sắp xếp hết rồi chứ?
Rốt cuộc nghe thấy tiếng Doãn Minh Tước, Hứa Mộc lập tức trả lời: “Tất cả đều đã sắp xếp ổn thỏa.”
“Vậy thì làm đi.”
Anh ta đến Paris, chẳng qua cũng chỉ là yên bình trước giông bão mà thôi, mặc dù trải qua một đêm vô cùng tốt đẹp với cô, nhưng cũng không thể ngăn cản anh ta thực hiện tất cả những gì đã tính toán xong.
Bên kia cách một bức tường, sau khi Đào Y Y nhận điện thoại của Doãn Minh Thần xong, cuối cùng vẫn mất ngủ.
Cô phát hiện chỉ cần mình vừa nhắm mắt, trong đầu toàn là khuôn mặt của Doãn Minh Tước, trái tim cũng đập rộn lên.
Rõ ràng đã biết rõ anh ta cũng chỉ coi mình giống như những người phụ nữ tùy tiện kia, muốn chơi bời mà thôi, nhưng nhớ lại cảnh tượng khi hai người trốn trong con ngõ chật hẹp trên phố Paris, trái tim vẫn đập như sấm rền.
“Doãn Minh Tước, rốt cuộc anh muốn làm gì.”
Đào Y Y ngủ rất muộn.
Khi cô tỉnh lại thì sắc trời đã sáng rõ, bỗng nhiên có một dự cảm không tốt, cô lập tức bò dậy khỏi giường, lấy điện thoại di động dưới gối đầu ra liếc nhìn.
Phát hiện cô đã bỏ lỡ hai ba cuộc điện thoại của bên phía ban tổ chức, cộng thêm cả mesenger nữa thì cũng là bảy tám cuộc rồi.
“Tiểu Dung, Tiểu Dung, vì sao không gọi chị?”
Vuốt vuốt mái tóc rối bời, Đào Y Y gọi với ra ngoài cửa hai tiếng, lại vội vàng trả lời tin nhắn của Vương Hữu Đông để anh ta yên tâm, sau đó đi dép lê vào trong phòng tắm rửa mặt súc miệng.
Lúc này Chung Tiểu Dung mới hấp tấp gõ cửa rồi đi từ bên ngoài vào, nhìn thấy phòng tắm sáng đèn, hơi nóng nảy nhưng lại không dám nổi giận.
“Là Giám đốc Doãn không cho em gọi chị, xin lỗi chị Y Y, chưa tới nửa tiếng nữa mọi người đều sẽ đến, chị yên tâm đi, em đã chuẩn bị gần đủ rồi.”
Lại là Doãn Minh Tước!
Đào Y Y nhìn vào trong gương mà tức nổ phổi, còn không cẩn thận chọc bàn chải đánh răng vào lợi mình, cô kêu lên một tiếng, bưng lấy quai hàm đi ra khỏi phòng tắm.
Mới đó mà đã không thấy Chung Tiểu Dung đâu rồi.
Ngoài cửa, Doãn Minh Tước đang nhàn nhã dựa vào nơi đó, nhìn dáng vẻ chật vật, trên khóe miệng còn vương một chút bọt kem đánh răng màu trắng của cô, buồn cười nói.
“Sao vậy, không phải nói hạng mục này rất quan trọng à? Sao lại đến muộn rồi.”
Còn không phải là vì anh!
Trong lòng Đào Y Y thầm mắng, tối qua nếu không phải cứ nghĩ đến việc rốt cuộc người đàn ông này muốn làm cái gì, cô cũng sẽ không ngủ muộn như vậy.
Đồng hồ sinh học bị rối loạn, thậm chí khiến cho cô bị lỡ đồng hồ báo thức đã đặt trước, lần này thì hay rồi.
Chỉ có thể luống cuống tay chân trang điểm chải đầu, nhưng vì hình tượng và thể diện của công ty, Đào Y Y không thể không cẩn thận lựa chọn trang phục.
Mà Doãn Minh Tước đứng ở ngoài cửa nhìn dáng vẻ luống cuống tay chân của cô thì lại rất vui vẻ, định bụng cười nhạo thêm vài câu nữa.
Không ngờ trước khi thay quần áo, Đào Y Y đi đến trước cửa, giơ tay đóng sập một cái rõ mạnh.
Một cơn gió quạt qua trước mặt Doãn Minh Tước, anh ta nhẫn nhịn nở một nụ cười nhàn nhạt, nhịn đã.
Mười phút sau, Đào Y Y đã đoan trang chỉnh tề từ trong phòng đi ra, trên người mang theo một mùi nước hoa nhàn nhạt, khi đi ngang qua Doãn Minh Tước cũng không thèm liếc mắt nhìn anh ta một cái.
“Chị Y Y, nhóm ngôi sao đầu tiên đã đi hết sân khấu T và lần lượt đi vào sảnh lớn khách sạn chúng ta rồi, em đang dẫn đội.”
Bên kia điện thoại là tiếng nói lộn xộn của Chung Tiểu Dung, Đào Y Y cũng biết chắc chắn hoạt động lần này rất lớn.
Cô vừa mới đi xuống tầng đã nhìn thấy rất nhiều rất nhiều người ở trong sảnh lớn khách sạn, nhưng phần lớn đều tụ thành mấy nhóm nhỏ, bao vây xung quanh một người.
Vệ sĩ của bọn họ đều chỉ đưa đến cổng rồi thôi, Vincent cũng đang tự thân vận động dẫn từng ngôi sao nữ đến phòng của mình.
Bởi vì hàng năm đều tiếp đãi, anh ta và các cô cũng khá quen thuộc, do đó quá trình này vô cùng thuận lợi.
Đào Y Y vội vàng đi ra, nhất thời quên mở danh sách nhân viên mà Vương Hữu Đông đưa cho cô, khi đang muốn lấy điện thoại ra tìm kiếm, có một người phụ nữ mặc lễ phục là váy dài đuôi cá đi đến.
Mặc dù gương mặt không phải là rất xinh đẹp, nhưng chỉ nhìn sơ qua thôi đã biết đó là khuôn mặt người mẫu tiêu chuẩn, dáng người cũng là chỗ lồi chỗ lõm có thể khiến cho Đào Y Y tự thấy xấu hổ.
“Cô…” Người mẫu ngoắc ngoắc cằm với Đào Y Y rồi vứt vali hành lý của mình cho cô: “Giúp tôi nhìn xem tôi ở chỗ nào.”
Nói xong, cô ta dựa vào lan can của cầu thang lượn vòng bắt đầu chơi điện thoại di động, nhìn Đào Y Y sửng sốt mà chật vật ôm lấy hành lý của mình, người mẫu đẩy kính râm của mình xuống, lộ ra đôi mắt thâm sâu mà sắc bén.
“Sao vậy? Cô không phải là nhân viên công tác của nơi này sao?”
Đào Y Y nhìn lại mình một chút, mặc dù nhớ rằng mình không phải chỉ phụ trách một người này, nhưng cũng vẫn đảm nhận công việc xách hành lý giúp cô ta.
Trong đầu điểm lại gương mặt này một lúc lâu, khiến cô ta sửng sốt là không tìm thấy khuôn mặt này trong danh sách nhân viên mình đã nhớ kỹ từ lâu.
“Chị Amy! Chị Amy, nhìn em!”
Ngoài sảnh lớn truyền đến tiếng fan hâm mộ sôi nổi kêu gào, Đào Y Y hoảng sợ khi trông thấy người mà những người kia đang gọi chính người phụ nữ bên cạnh mình, mà cô ta chẳng những không trả lời, trái lại còn đeo kính râm cẩn thận, để cho Đào Y Y dẫn đường.
Đào Y Y cũng hiểu, xuống sân khấu rồi còn đuổi đến tận nơi ở, không phải fan cuồng thì là cái gì.
Cô lập tức dùng thân mình chắn trước người Amy, nở một nụ cười chuyên nghiệp.
“Chị Amy, tầng bốn bên tay trái.”
Thấy Đào Y Y đưa mình và vali hành lý đến bên cạnh thang máy, Amy cũng không có ý thả cho cô rời đi.
“Sau khi đi lên thì dọn dẹp giúp tôi một chút, tôi không chịu được đồ rửa mặt của khách sạn, đổi hết cả đi.”
Chẳng lẽ đây không phải là công việc của trợ lý sinh hoạt của cô ta sao?
Đào Y Y liếc nhìn xung quanh, chợt phát hiện bên cạnh người khác đều có nhân viên công tác, còn cô Amy này thì không.
Bất đắc dĩ, nếu đám người Vincent và Tiểu Dung đã bố trí ổn thỏa cho những người khác đến mức gọn gàng ngăn nắp, vậy cô đành đi một chuyến lên trên với siêu mẫu quốc tế này vậy.
Nhìn thấy cô đi vào cùng, Amy gật đầu rồi lại cúi đầu chơi điện thoại di động.
Đào Y Y bất đắc dĩ, chỉ có thể giơ tay ấn nút thang máy giúp cô ta, khi đi ra hành lang Amy bắt đầu ghét bỏ nhìn xung quanh, lại liếc nhìn Đào Y Y chậm chạp, cô ta lập tức lấy thẻ phòng của mình ra mở cửa.
“Cũng tạm được.” Amy liếc nhìn bên trong gian phòng một lượt, sau đó lại vẫy vẫy tay với Đào Y Y vừa mới sắp xếp hành lý cho cô ta xong: “Mở cái vali kia ra, bên trong là đồ trang điểm và rửa mặt của tôi, đặt vào trong phòng tắm giúp tôi.”
“Tôi còn phải phụ trách người khác…”
Không đợi cô nói xong, Amy tháo kính râm xuống, dùng cặp mắt kia nhìn chằm chặp khiến Đào Y Y run sợ.
“Không phải khách sạn các cô vẫn luôn tự xưng là phục vụ 1-1 à, sao vậy, chẳng lẽ cô lại muốn để cho những dì đó đi sắp xếp giúp tôi? Bọn họ ngay cả Chanel và Hermes còn không phân biệt rõ ràng, chứ đừng nhắc đến việc phân loại.”
Nghe thấy cô ta nói như vậy, Đào Y Y coi như đã hiểu rồi.
Cô gặp phải một ngôi sao chơi hàng hiệu, nhưng mà nể mặt cô ta không có ai giúp đỡ, cô cũng không so đo với cô ta làm gì.
Đi đến bên cạnh hành lý của Amy, mở cái vali nặng trịch ra.
“Mật mã là gì?”
“Vậy mới đúng chứ.” Amy vỗ vỗ bả vai cô, đi đến mở khóa mật mã trên hành lý.
Có người giúp đỡ làm việc, tất nhiên cô ta ngả người đi ngủ rồi.
Đây cũng là lần đầu tiên Đào Y Y phục vụ người khác, đồ đạc của người mẫu quốc tế này vừa nhiều lại vừa lộn xộn, cô mất mười phút mới sắp xếp ngăn nắp được, khi đang định đi ra, Amy lại đứng dậy khỏi giường.
“Sao trên giường của các cô lại có mùi khó ngửi vậy?”
Bản thân cũng ở lại đây, Đào Y Y còn từng ngủ một đên, căn bản chưa từng ngửi thấy mùi mà cô ta nói, dù vậy, Đào Y Y vẫn đặt đồ trang điểm trong tay xuống, đi về phía chiếc giường trong phòng ngủ.
Tự mình kiểm tra một lần, khi định hỏi Amy xem rốt cuộc là chỗ nào có mùi khó ngửi, cô ta lại vui vẻ lộ nửa khuôn mặt từ sau cửa phòng tắm ra.
“Nhân viên phục vụ cô cũng không tệ, sắp xếp đồ của tôi rất ngăn nắp, lương một tháng của cô là bao nhiêu, tôi mời cô làm trợ lý cho tôi, được không?”
“Tôi không phải là nhân viên phục vụ nơi này, nếu như không có việc gì, tôi đi ra ngoài trước.”
Nghĩ đến bên ngoài vẫn còn rất nhiều khách khứa đang chờ sắp xếp, Đào Y Y cũng coi như đã phục vụ cô người mẫu này rất tốt rồi, nên cũng lười nói nhiều với cô ta.
Nào ngờ cánh tay dài của Amy duỗi ra, không cho cô đi.
“Làm trợ lý cho tôi chính là may mắn của cô, cô không muốn…”
“Giám đốc Đào, thì ra cô ở chỗ này.”
Giọng nói của người đàn ông cắt ngang lời Amy, Đào Y Y vừa giương mắt đã nhìn thấy Doãn Minh Tước đứng ở ngoài cửa.
“Anh… hai người quen nhau?”
“Đương nhiên, đây là Giám đốc Đào của Doãn Thị, cũng là người phụ trách lần lưu trú này.”
Anh ta luôn bao che khuyết điểm, vừa rồi ở xa đã nhìn thấy Đào Y Y xách vali giúp một người phụ nữ đi vào thang máy, tìm một lúc lâu mới tìm được đến nơi này.
Vừa nghe anh ta nói như vậy, mặc dù Amy tự biết đuối lý, nhưng cũng không thể để mất mặt.
Chỉ có thể cười ngượng ngập: “Còn trẻ đã làm giám đốc, xí nghiệp gia tộc sao?”
“Cô biết là được rồi.”
Cũng không nói nhiều với cô ta, Doãn Minh Tước ôm lấy bả vai Đào Y Y đi ra ngoài.
“Cậu hai Doãn, có thời gian đến phòng tôi ngồi một lát.”
Hai người còn chưa đi quá xa thì đã nghe thấy giọng nói trêu chọc của Amy từ trong cửa truyền ra.
Đào Y Y lập tức thoát khỏi vòng tay anh ta, bước nhanh về phía sảnh lớn.
“Tôi giải vây giúp cô.”
Anh ta bày ra dáng vẻ tranh công, đi theo Đào Y Y vào thang máy, cô tức giận nhìn anh ta, hơi mất kiên nhẫn rồi.
“Vậy thì rất cảm ơn anh, cậu hai Doãn.”
Câu nói này của cô có ý tứ sâu xa, rõ ràng chính là học theo giọng điệu Amy.
Doãn Minh Tước càng theo mãi không dứt, Đào Y Y lại càng có thể xác định, người đàn ông này chỉ coi mình là một trong ngàn vạn con mồi, muốn chơi đùa với cô mà thôi.
Trằn trọc đêm qua thật sự không đáng, ngẫm lại cô muốn nuốt sống người đàn ông trước mặt này.
Thang máy ‘đinh’ một tiếng, không đợi Doãn Minh Tước lên tiếng Đào Y Y đã sải bước đi ra, căn cứ vào thống kê trên danh sách, buổi trưa hôm nay sẽ có hơn ba mươi người tiến vào khách sạn, lúc buổi tối sẽ còn có một show diễn.
Nói cách khác, cô cần phải phụ trách an toàn, riêng tư và theo dõi toàn bộ hành trình năm tiếng sau đó của những người ở trong khách sạn.
Nghĩ đến một Amy đã khiến cho cô chịu đủ rồi, nếu như lại thêm mấy người nữa vậy chẳng phải muốn cô mệt chết sao?
Nhưng mà Đào Y Y còn chưa kịp thở một hơi, Chung Tiểu Dung đã vội vã từ trong một chiếc thang máy khác đi ra, sắc mặt khó coi.
“Chị Y Y, tầng bốn có hai người cãi nhau, bọn họ nói không ưa đối phương, yêu cầu đổi phòng.”
Sao có thể, chưa kể đến Doãn Thị làm là khách sạn cao cấp, quy mô tuy lớn nhưng số lượng phòng có hạn, gian phòng của mỗi người đều là cố định.
Bây giờ bảo Đào Y Y đi đâu tìm phòng khác cho bọn họ chứ?
“Chị đi giải quyết, trước tiên em dẫn những người còn chưa vào phòng đi đi.”
“Không cần em giúp sao, chị Y Y.”
Nghĩ đến hai người cãi nhau không dứt ra được trong hành lang, Chung Tiểu Dung đã cảm thấy đau đầu thay cô rồi, nhưng Đào Y Y lắc đầu từ chối.
Lần nữa bước vào thang máy, khi Đào Y Y ấn xuống số bốn đã loáng thoáng cảm thấy hơi đau đầu, không ngờ còn chưa đến nơi, từ xa xa đã nghe thấy giọng nữ quen thuộc trong hành lang.
“Cũng không tự nhìn lại xem cái dáng vẻ kia của cô, có dính lấy Lâm Luân nhà chúng tôi thì người ta cũng sẽ không cần, còn dám mơ mộng hão huyền bám vào ngài Cố, cô cho rằng cô lộ chút da thịt là có thể làm mợ chủ tập đoàn KE sao? Tự soi gương trước đi!”
“Dù sao như vậy cũng tốt hơn cô ngủ cùng đạo diễn, bình thường không thiếu lần đi gõ cửa nhỉ lúc nửa đêm nhỉ? Cần tôi đếm giúp không?”
Họ Cố này khiến hô hấp của Đào Y Y khẽ ngừng lại, cửa thang máy mở ra, mặc dù cô nghe không được rõ ràng, nhưng cũng đã có thể chắc chắn bọn họ đang nói đến Cố Thâm.
Mặc dù cô cũng quen biết mấy người họ Cố, nhưng chỉ có Cố Thâm là cực kỳ giàu có, đủ để khiến cho bọn họ tranh giành đến mức mặt đỏ tía tai thế này.
“Đến, đến đây, cô đến thật đúng lúc, Giám đốc Đào đúng không, nếu cô đã là người phụ trách hoạt động lần này, vậy tôi xin đổi phòng, ở cạnh phòng một người phụ nữ như này, tôi thật sự sợ xui xẻo.”
Đào Y Y vừa rẽ vào đã nhìn thấy nét mặt khinh thường của Amy, đang khoanh tay liếc nhìn một người phụ nữ trẻ tuổi khác.
Nếu như Đào Y Y nhớ không lầm, cô ta chính là người mẫu trang bìa vừa mới được Bazaar Fashion mời quý này, quả thật nổi tiếng hơn Amy rất nhiều.
Cái nghề này chính là cho dù có là thâm niên thì cũng không sánh bằng người chạm tay có thể bỏng hiện tại.
Vì sao Amy lại không có trợ lý, Đào Y Y lập tức hiểu ra rồi.
Vốn là đến khuyên can, trông thấy hai người cãi nhau túi bụi, bỗng nhiên Đào Y Y không muốn khuyên nữa, mà dứt khoát bước vào gian phòng của Amy, trực tiếp vơ những đồ trang điểm mà vừa rồi cô sắp xếp giúp cô ta vào trong hành lý.
“Cô làm gì vậy? Cô biết tôi mua những thứ này đắt thế nào không?”
Amy đau lòng không thôi đi bảo vệ những đồ trang điểm kia, Đào Y Y lại chẳng thèm ngó ngàng, những thứ cô đang dùng bây giờ là cả sét đầy đủ màu sắc chủng loại mà Đào Gia Thiên mua cho cô vào mùa xuân.
Từ son môi cho đến mỹ phẩm, từ bảo vệ da cho đến chăm sóc da, chỉ cần Mộc Như Phương có thì cô cũng có cả bộ giống hệt vậy.
“Nếu không muốn ở lại chỗ này bị người ta chê cười, vậy đi theo tôi.”
Người phụ nữ này giống như một quả bom hẹn giờ trong hạng mục lần này, Đào Y Y biết, nếu mình không theo dõi cô ta mỗi giây mỗi phút, không chừng lát nữa lại gây ra chuyện gì đó.
Còn không bằng đặt ở bên người.
Nghe thấy Đào Y Y nói muốn đổi phòng giúp mình, Amy vô cùng vui vẻ, lúc này gật đầu, thậm chí còn bắt đầu tự thu dọn đồ đạc.
Lúc ra cửa ngôi sao đang nổi kia vẫn đang ở đó, chỉ là Amy cảm thấy mình thắng lợi hoàn toàn, vênh váo tự đắc đi theo Đào Y Y, cũng không quay đầu.
Tiến vào thang máy, nhìn thấy Đào Y Y ấn vào số chín, Amy không hài lòng cau mày.
“Cô dẫn tôi đi đâu?”
“Đi theo tôi là được.”
Nếu như có thể, đương nhiên Amy muốn rời khỏi khách sạn này, tốt nhất là có thể cách xa người phụ nữ phòng bên ghê tởm vừa rồi một chút, nhưng bây giờ Đào Y Y cũng không phải dễ chọc, cô ta đành phải đi theo.
Chỉ chốc lát cửa thang máy đã mở ra, Đào Y Y thấy cô ta không tình nguyện, quay đầu xách vali của cô ta lên.
“Đi thôi.”
Amy chỉ cảm thấy hình như mình bị lừa rồi, nhưng lại không thể không đi theo cô.
Cuối cùng Đào Y Y mở cửa phòng mình ra, ném hành lý của Amy vào, quay người nhìn cô ta trợn mắt há hốc miệng, Đào Y Y cũng không buồn nói thêm gì.
“Tôi ở nơi này, cô ở nơi nào?”
Amy hoàn toàn không ngờ vậy mà toàn bộ tầng chín là của Đào Y Y, cái này thật sự tốt hơn nhiều so với ngôi sao bọn họ ở, quả thật quá xa xỉ.
“Trong phòng còn có giường khác, dù sao các cô cũng chỉ ở tổng cộng hai đêm thôi đúng không, cùng lắm thì tôi nhịn một chút.”
Amy đã hoàn toàn không nghe thấy sau đó cô nói gì, bước vào phòng rồi lập tức lăn xuống giường lớn ở chính giữa, độ mềm mại tất nhiên là tốt không tưởng nổi.
“Vậy thì cảm ơn Giám đốc Đào rồi.”
Đào Y Y coi như nhìn thấy rõ rồi, Amy này chẳng qua cũng chỉ là một người ăn nói chua ngoa nhưng trong lòng mềm yếu, nếu không phải ngôi sao nổi tiếng kia ức hiếp cô ta không có trợ lý, chỉ sợ cũng sẽ không tự dưng tranh chấp với người ta.
Cuối cùng cũng sắp xếp ổn thỏa cho Amy, Đào Y Y cũng mệt rồi, ngồi trên ghế sofa vừa nhìn báo cáo Chung Tiểu Dung gửi đến, vừa giả vờ tự nhiên hỏi.
“Tôi có thể hỏi một chút, ngài Cố mà cô nói là ai không?”
Thành phố Hải Châu, mặc dù đã trò chuyện với Đào Y Y xong, ngày hôm sau Doãn Minh Tước vẫn không đến công ty.
Nhưng Hứa Mộc lại thay mặt anh ta giải quyết công việc trong công ty, cũng có thể nói, toàn bộ công việc của Doãn Minh Tước ở công ty đều do cô ta làm thay, nếu không đã không chuyển đến phòng tài vụ này rồi.
Mở cuộc họp buổi sáng xong, Doãn Minh Thần dành thời gian đi một chuyến.
Đúng lúc gặp Hứa Mộc đang cầm tài liệu muốn rời khỏi công ty, cô ta vốn không phải là người của Doãn Thị, chỉ là người đại diện của Doãn Minh Tước mà thôi, vì vậy Doãn Minh Thần cũng không can thiệp vào quyền lợi của cô ta trong văn phòng.
“Tổng Giám đốc Doãn, trùng hợp thật, lại gặp ngài rồi.”
Hứa Mộc mỉm cười đúng mực, ám chỉ hành vi đêm khuya hôm đó một mình Doãn Minh Thần lén lén lút lút đi vào phòng tài vụ, anh ta nghe thấy tất nhiên chột dạ, nhưng mà chỉ cần Doãn Minh Tước và Đào Y Y không ai trở về, phòng tài vụ đều do một mình anh ta quản lý.
“Sau này vẫn nên cố gắng làm việc trong văn phòng, tránh tiết lộ bí mật, nếu cô cảm thấy tiền lương không đủ, có thể nói với tôi.”
Anh ta biết rất rõ trợ lý đại diện như Hứa Mộc, nhận công việc của mấy công ty, tương đương với làm nhiều thêm mấy phần công việc mà thôi, còn không phải vì tiền sao?
Nếu như cô ta đồng ý, tất nhiên anh ta sẽ không trả ít hơn Doãn Minh Tước.
Hứa Mộc chỉ mỉm cười: “Được, lần sau nhất định sẽ, nhưng mà hôm nay không được rồi.”
Cô ta quay đầu nhìn đám người Tề Mộc Phong lười biếng trong văn phòng, không đồng ý cũng không từ chối, cứ treo ham muốn của người đàn ông này ở đó.
Anh ta biết người phụ nữ này cũng rất có khả năng, muốn chỉ một lần đã có thể đào được đến bên cạnh mình chắc chắn rất khó, nên cũng không nhiều lời, chỉ mặc kệ cô ta rời đi.
Trong phòng tài vụ, phần lớn đều là nhân viên do một tay Lục Hạo đề bạt khi làm việc ở đó, nói chính xác hơn thì bọn họ đều là người của Lục Tố Anh, nhưng trong khoảng thời gian gần đây, bọn họ trở nên lười nhác không làm việc.
Ngay cả số liệu báo cáo lên cũng là nửa thật nửa giả, xem ra, sau khi Doãn Minh Tước đến nơi này, chắc hẳn đã cho bọn họ không ít lợi ích.
“Tổng giám đốc Doãn.”
Thấy Doãn Minh Thần bước vào văn phòng, Tề Mộc Phong vội vàng ngẩng đầu không chơi điện thoại di động nữa, vẻ mặt lười biếng cũng có sức sống hơn một chút.
Chỉ là liếc mắt nhìn những người trong ô làm việc, bọn họ thi nhau ngồi nghiêm chỉnh lại, ra vẻ nghiêm túc làm việc, Doãn Minh Tước lại khẽ ho một tiếng nói.
“Chắc hẳn mọi người đã được thông báo, hai ngày nay hai vị Tổng thanh tra đều không ở đây, vì vậy bảng biểu và tài liệu đều do tôi phê duyệt.
Sao vậy, đã làm việc được hai tiếng rồi, vậy mà ngay cả một phần tài liệu cũng chưa thấy đưa đến chỗ tôi, rốt cuộc các cô các cậu là không làm việc, hay là không coi tôi là ông chủ nhỏ hả?”
Bỗng nhiên bị mắng, trong lòng mọi người ít nhiều cũng có chút không thoải mái.
Dù sao lúc trước khi làm việc cho Lục Hạo, bọn họ thường xuyên gọi đùa Doãn Minh Thần là ông chủ nhỏ, cũng lấy được nhiều lợi ích từ chỗ của anh ta.
Nhưng hôm nay, so sánh với độ bạo tay của Doãn Minh Tước, tất nhiên kém hơn rất nhiều.
Nếu đã như vậy, ai còn muốn đuổi theo chủ cũ nữa chứ?
Hơn nữa lần này Doãn Minh Tước bị điều động đến phòng tài vụ, không ít người bàn tán xôn xao, có tin đồn nói là ông cụ có ý giao lại công ty cho Doãn Minh Tước, lại có người nói là ông cụ không quen nhìn tập trung quyền lực, đây là đang chia cắt thế lực của cậu cả.
Mỗi người nói một kiểu, nhưng lại không biết đâu là thật đâu là giả.
“Tổng giám đốc Doãn, không có chuyện đó, gần đây Giám đốc Đào cũng từng phê bình chúng tôi, nghiệp vụ trong công ty chúng ta phong phú mà rắc rối, đây không phải là phải từ từ sửa sang lại sao.”
Tề Mộc Phong đứng ra hòa giải, nhưng lập tức đã bị Doãn Minh Thần trừng mắt lườm.
“Đừng tưởng rằng các cậu có cậu hai làm chỗ dựa là có thể lười biếng làm việc, cậu ta…” Dường như Doãn Minh Thần nói đến điều gì không nên nói, lập tức chuyển đề tài: “Được rồi, tự tôi tìm đọc.”
Nói xong, Doãn Minh Thần đi thẳng đến máy tính của Doãn Minh Tước.
Tề Mộc Phong muốn ngăn nhưng lại không dám, dành phải đứng một bên nhìn.
Mấy nhân viên trong phòng tài vụ nhao nhao bàn tán trong nhóm chat riêng, thi nhau đoán xem rốt cuộc những lời này của Doãn Minh Thần là có ý gì, cũng có người suy đoán ý đồ Đào Y Y tiến vào phòng tài vụ.
Chẳng lẽ, đến làm tai mắt cho cậu cả, giám sát cậu hai?
Vốn dĩ Đào Y Y vừa mới đến được mấy ngày đã lập ra không ít quy định, tất cả mọi người cho rằng những ngày tháng Doãn Minh Tước mang theo bọn họ ăn nhậu chơi bời dù không thể dài lâu, nhưng cũng có thể vui sướng một chầu, không ngờ lại kết thúc nhanh như vậy.
Doãn Minh Thần mặt không cảm xúc kiểm tra số liệu trong máy tính xong, nhưng cũng chỉ là xem xét công việc bình thường mà thôi.
Thoáng cái anh ta đã thu thập tài liệu xong rồi đi ra khỏi phòng tài vụ, trước khi đi còn căn dặn dám người Tề Mộc Phong mau chóng đưa tài liệu cần phê duyệt hôm nay đến văn phòng Tổng giám đốc.
Rời khỏi phòng tài vụ, Doãn Minh Tước cũng thở dài một hơn.
Thì ra ngày đó anh ta lén lút đến cũng không để lại dấu vết, hơn nữa trước mắt tất cả sổ sách của công ty đều bình thường, Đào Y Y nói cũng đã đánh đủ số dư của hạng mục kia vào sổ sách công ty.
Hơn hai trăm tỷ không thiếu một xu, thật giống như ánh sáng hi vọng chiếu rọi.
Thấy những ngày này nuốt giận ở bên cạnh cô cũng không phải không nhận được gì, chỉ cần đàm phán thành công, vậy cũng không ai nhìn ra được dấu vết bổ sung của anh ta rồi.
Đến lúc đó lại lặng lẽ không một tiếng động chuyển vào…
Nghĩ đến đây, cuối cùng tâm trạng căng thẳng lâu như vậy của Doãn Minh Tước cũng coi như thả lỏng hơn rất nhiều.
Xem ra Doãn Minh Tước thật sự là một tên ngu ngốc, lâu như vậy cũng không nhìn ra anh ta động tay vào sổ sách, hại anh ta và Lục Tố Anh phí công lo lắng lâu như vậy.
“Mẹ.” Doãn Minh Thần chuẩn bị ra ngoài bàn chuyện hợp tác với thành phố bên cạnh, mới ra khỏi thang máy đã nói chuyện điện thoại với Lục Tố Anh: “Mẹ đừng lo lắng, ban ngày không tiện thao tác, muộn một chút con lại chuyển khoản tiền kia vào, bên phía cậu… mẹ bảo ông ta chờ một chút.”
Lười nghe Lục Tố Anh lải nhải, chỉ khi chuyển tiền đến tay Lục Tố Anh, Doãn Minh Thần mới cảm thấy mình giống như một người đã trưởng thành độc lập.
Mỗi lần bị bà ta răn dạy như khi mười bảy mười tám tuổi, anh ta chỉ hận mình không kiếm được nhiều tiền, nếu không vì sao đã ba mươi mấy tuổi rồi mà mỗi ngày anh ta vẫn phải chịu đựng những điều này.
Huống hồ lần này Doãn Minh Thần cũng không đồng lòng với Lục Tố Anh, anh ta muốn lấp chỗ trống của mình trước, rồi mới để ý đến người cậu giống như con sâu hút máu kia.
Thật ra trong tay Lục Tố Anh cũng không phải là không có tiền giúp đỡ bọn họ, chỉ là lợi dụng chức quyền chuyển tiền của công ty, giảm bớt tổn thất của mình mà thôi.
Những năm gần đây Doãn Minh Thần đã nhìn rõ từ lâu, người nào mà không phải vì chính mình chứ.
Vì lợi ích trước mắt, nhất thời nuốt giận vào bụng cũng không sao cả, chờ đến một ngày anh ta thật sự biến cây rụng tiền Đào Y Y thành của mình, chắc hẳn anh ta cũng có thể thoát khỏi sự khống chế của Lục Tố Anh.
Bỗng nhiên muốn thúc giục sửa sang phòng cưới, trước khi Doãn Minh Thần lái xe đến sân bay, bỗng nhất thời xúc động đảo tay lái, lái xe đến khu biệt thự ở ngoại ô.
Nhà ở nơi này cũng không coi là đắt, nhưng bởi vì liên quan đến lỗ hổng tiền bạc, anh ta trì hoãn khoản tiền công trình trong thời gian dài, đến mức lâu lắm rồi cũng chưa thể hoàn thành.
Đợi buổi tối anh ta chuyển hai trăm tỷ vào tài khoản của mình, chia ba mươi tỷ cho cậu ứng phó nhu cầu cấp thiết trước mắt, sau khi trả hết một trăm năm mươi tỷ, tiền còn thừa lại sẽ đổ hết vào nơi này, đến lúc đó anh ta và Đào Y Y cũng có thể mau chóng chuyển ra ngoài.
“Cháu trai à, cháu trốn cậu cháu, trốn thật khổ nha.”
.