Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào

Tô Cảnh Sâm vốn dĩ đối với anh rất có ý kiến, lần trước Tập Vị Nam cố ý khiêu khích anh, anh đã tức giận mấy ngày, bây giờ lại nghe thấy anh gọi là Cậu, anh không thừa nhận thân phận của anh ta, đối với thái độ tự đến làm thân của anh ta, Tô Cảnh Sâm cảm thấy rất ghét.

“Tôi nói Tập trưởng quan, cậu không nghe hiểu tiếng người sao? Vậy hôm nay tôi nói lại một lần nữa, chị tôi không sinh được đứa con trai lớn như cậu.” Hai tay Tô Cảnh Sâm khoanh lại trước ngực, đáy mắt không mảy may che đậy sự chán ghét, “Đừng không có việc gì lại nhận thân mù quáng, lớn như vậy rồi đôi mắt không phải lấy ra để làm đồ trang trí.”

Diệp Bạc Hâm sững sờ, nghe khẩu khí của Tô Cảnh Sâm, bọn họ hình như quen biết?

Cô lúc nãy còn lưỡng lự phải làm sao giới thiệu anh với Cậu nữa?

Nhưng... Tô Cảnh Sâm và anh hình như không cùng bàn, lời nói khắc nghiệt như vậy.

“Cậu...” Diệp Bạc Hâm kéo kéo tay áo của Tô Cảnh Sâm.

Tô Cảnh Sâm nghiêm khắc trừng mắt liếc nhìn cô “Im lặng, chưa tới lượt cháu nói chuyện, sau khi nghỉ ngơi sẽ tính sổ với cháu.”

Diệp Bạc Hâm nghẹn họng, còn muốn nói gì đó, nhưng mà trước mặt của Tập Vị Nam, tốt xấu gì cũng để cho anh chút mặt mũi, đừng bức xé gương mặt anh, khiến mặt anh không dễ nhìn, ngược lại để anh đối với Tập Vị Nam có ấn tượng không tốt.

Mặc dù cô luôn canh cánh trong lòng đối với chuyện với Tập Vị Nam giấu giếm cô, nhưng phân rõ tính nặng nhẹ cấp bách của sự việc, chuyện giữa hai người, không cần thiết phải liên luỵ đến người ngoài.

“Xem ra ý kiến của Cậu với cháu rất lớn.” So với lần trước, lần này thái độ của Tập Vị Nam bớt phóng túng rất nhiều, đối diện với địch ý của Tô Cảnh Sâm, cũng không để vào trong lòng.

“Thực ra lần này thực sự trách cháu, Cậu không nhận cháu cũng là điều đương nhiên.” Tập Vị Nam nhìn về hướng Diệp Bạc Hâm, nhìn thấy trên mặt cô lộ rõ vẻ lo lắng, cho cô một ánh mắt yên tâm.

“Là cháu không bảo vệ tốt Hâm Nhi, khiến cô ấy bị thương, Cậu muốn la mắng cháu thế nào, cháu cũng không có lời oán giận.” Tập Vị Nam một mặt thẳng thắn thần khẩn.

Tô Cảnh Sâm khăng khăng nhìn anh không thuận mắt, lần trước còn đối đầu với anh, lần này ngoan ngoãn nhận lỗi, chẳng qua ở trước mặt tiểu nha đầu giành được thiện cảm, thật sự xem Tô Cảnh Sâm là dễ lừa gạt sao?

“Tập Vị Nam, cậu ít làm bộ này cùng tôi.” Tô Cảnh Sâm lạnh lùng, bước tới gần anh, “Nếu như cậu biết sai rồi, vậy đừng làm phiền nha đầu nhà tôi nữa.”

Tập Vị Nam liếc nhìn tay bắt bả vai của anh, sắc mặt không có biểu cảm gì.

“Tô Cảnh Sâm!” Diệp Bạc Hâm nghiến răng nghiến lợi, cô không ngờ rằng vừa mở miệng liền kêu Tập Vị Nam đừng quấy rầy cô, anh cho rằng cô là loại bánh bao thơm ngon người người tranh giành sao, nói lời này cũng không không chê xấu hổ.

“Cậu nói cháu khuỷu tay hướng ra ngoài a?” Tô Cảnh Sâm mạnh mẽ quay đầu, ánh mắt kia hung thần ác nghiệt, giống như Diệp Bạc Hâm thiếu tiền của anh vậy “Cháu mới là người thân? Nuôi cháu lớn như vậy, cháu còn giúp người ngoài tới đối phó với Cậu? Có lương tâm không vậy?”

“Cháu...” Diệp Bạc Hâm tức giận đỏ mặt, vốn dĩ là không muốn tranh cãi với anh, không ngờ rằng cô càng đè tư thái xuống thấp, Tô Cảnh Sâm anh lại quá đáng, nhất thời tức giận không nói được lời nào.

“Ai không có lương tâm?Cậu đừng không có chuyện gì lại tìm chuyện.”Hại cô lúc nãy nhìn thấy anh còn cảm động suýt chút nữa rơi lệ, kết quả chưa nói hai câu liền đem cô ra giáo huấn.

Tập Vị Nam giơ tay ra... nắm chặt lấy tay Tô Cảnh Sâm, từ từ tách ra.

“Không sao, anh đem em lừa đi, Cậu nhất định rất tức giận, cậu ấy bây giờ chỉ là đang nói lời tức giận mà thôi.” Tập Vị Nam giải thích với Diệp Bạc Hâm.


Tô Cảnh Sâm nheo mắt, bàn tay anh đang nắm với nhau ngày càng chặt, hai người âm thầm tự so lực...

Diệp Bạc Hâm lo lắng hai người sẽ đánh nhau, mặc dù hai người đều có uy tín danh dự, trường hợp này có vẻ thấp, nhưng vẫn là mở miệng dàm dịu cục diện cứng đờ.

“Cháu hỏi... hai người lúc trước làm sao quen biết được?”

Tô Cảnh Sâm đương nhiên là bởi vì chuyện của cô cố ý nhắm vào Tập Vị Nam, hay là giữa hai người lúc trước đã có xung đột?

Tập Vị Nam không phải là người dễ dàng cùng người khác giao lưu, anh làm việc có một bộ nguyên tắc của mình, sẽ không dễ dàng đắc tội người khác.

Tập Vị Nam nhìn đôi mắt tô tràn đầy nghi hoặc của cô, bất động thanh sắc vùng khỏi bàn tay đang so lực của Tô Cảnh Sâm.

“Có một lần có duyên gặp mặt, lúc trước trong quân đội, anh và Cậu có nói chuyện hai câu, chỉ là... Cậu dường như không làm sao đối xử với anh...” Tập Vị Nam lời ít ý nhiều dẫn dắt qua.

Tô Cảnh Sâm bị anh nhẹ như không thoát ra, đáy mắt xẹt qua kinh ngạc, anh không ngờ rằng Tập Vị Nam còn khó đối phó hơn anh tưởng tượng.

Chẳng trách có thể tiến tới đại đội trưởng của lực lượng đặc nhiệm, quả nhiên không phải ăn chay.

Nghe Tập Vị Nam giải thích, Tô Cảnh Sâm chốc lát cười lạnh, châm biếm nhìn Tập Vị Nam.

“Đâu chỉ là một lần có duyên gặp mặt, tôi thấy Tập quan trưởng tuổi còn trẻ, trí nhớ lại không tốt rồi, tám năm trước chúng ta giao thủ một lần, sau đó trong hội nghị còn gặp nhau vài lần.”

Tập Vị Nam nhíu mày, anh không có ấn tượng gì.

Tô Cảnh Sâm ngừng lại một chút, “Xem ra Tập trưởng quan một chút cũng không ấn tượng rồi, cũng khó trách, người mới, người cũ nhiều như vậy, Tập trưởng quan lại có thể nhớ mấy người chứ?”

Tô Cảnh Sâm rõ ràng là trong lời có ý, sắc mặt Tập Vị Nam hơi cứng lại, lặng lẽ hướng về phía Tô Cảnh Sâm một ánh mắt cảnh cáo.

Diệp Bạc Hâm nghe ra vị ý, lại không truy đến cùng.

“Nếu chúng ta đã từng giao thủ, vậy chắc chắn là Cậu thua rồi.” Đôi mắt Diệp Bạc Hâm lưu chuyển, cố định trên khuôn mặt Tô Cảnh Sâm.

Vô duyên vô cớ bị đoán trúng, sắc mặt Tô Cảnh Sâm không tốt lắm, âm thầm trừng mắt nhìn cô, nhìn bộ dạng nhỏ người đắc ý, lại cảm thấy vừa tức giận vừa buồn cười.

“Cháu ngoan ngoãn ở đây cho cậu, cậu và Tập trưởng quan có chuyện muốn nói.”

Tô Cảnh Sâm quy hướng Tập Vị Nam, ánh mắt cười như không cười.

“Tập quan trưởng, chúng ta ra ngoài nói chuyện?”

Vừa mở miệng là Tập quan trưởng, nói rõ không thừa nhận quan hệ của anh và Diệp Bạc Hâm, Tập Vị Nam làm sao lại không nghe ra ý nghĩa trong lời nói của anh.


“Được.”

Tập Vị Nam nhàn nhạt liếc nhìn Diệp Bạc Hâm.

Diệp Bạc Hâm sợ hãi, lo lắng Tô Cảnh Sâm lại ở sau lưng cô kích động Tập Vị Nam đừng làm phiền cô.

“Cháu nói này Tô Cảnh Sâm, cậu có lời nào không thể nói trước mặt cháu, phải nói sau lưng cháu?” Diệp Bạc Hâm không chút khách khí nói, cùng với loại người Tô Cảnh Sâm này, càng khách khí càng mềm yếu, anh ta càng phồng mũi lên tới mắt.

Mặt Tô Cảnh Sâm đen lại, “Việc công, cháu có muốn nghe không?”

“Muốn.” Diệp Bạc Hâm không chịu tỏ ra yếu thế, anh dám nói cô dám nghe.

“Cháu...” Tô Cảnh Sâm là thật sự không biết làm gì với cô, không thể đánh, mắng cũng mắng không lại, đến cuối tức giận vẫn là bản thân mình.

...

Tô Cảnh Sâm và Tập Vị Nam ra ngoài rất lâu cũng chưa quay lại, trong lòng Diệp Bạc Hâm không tránh khỏi lo lắng.

Tô Cảnh Sâm tính cách nóng nảy, cô lo lắng lỡ như có chuyện gì không thuận, anh sẽ động thủ.

Tập Vị Nam ngại thân phận của anh, sẽ không đánh trả.

Chính là lúc Diệp Bạc Hâm ngồi không yên, suy nghĩ có nên ra ngoài xem thử, thì cửa phòng bệnh bị người ngoài đẩy ra.

Tô Cảnh Sâm đẩy cửa mở ra, quay người đóng cửa lại.

Diệp Bạc Hâm nhìn thấy anh một mình quay lại, vào cửa liền tiện tay khoá lại rồi, ánh mắt lướt qua anh, sau lưng không có bóng người, vô thức gấp gáp lên.

Lần này ngay cả một tiếng Cậu cũng không gọi, trực tiếp gọi thẳng tên của Tô Cảnh Sâm.

“Tô Cảnh Sâm, anh ấy đâu?Cậu không phải đem anh ấy đánh một trận rồi chứ?”

Tô Cảnh Sâm mỉm cười, “Đúng, đánh một trận rồi, coi như câu ta biết điều, bị ta doạ sợ chạy rồi.”

Biết rõ chiếm phần lớn là Tô Cảnh Sâm trêu chọc, nhưng trái tim của Diệp Bạc Hâm vẫn là treo lên, biết từ trong miệng anh không hỏi ra được gì, dứt khoát quay người ngồi xuống giường.

Cô không tin Tập Vị Nam ngu ngốc không đánh trả, bị anh đánh một trận.

“Này, cháu muốn đi đâu?” Tô Cảnh Sâm nhìn hai chân cô đang mang giày, vội vàng bước qua, hai tay ép xuống trên vai cô.


“Tô Cảnh Sâm, cậu buông cháu ra!cậu xa xôi vạn dặm chạy tới tỉnh Y, chính là cố ý tới chán ghét cháu?Hại cháu lúc nhìn thấy cậu, cảm động suýt chút nữa rơi lệ, không ngờ rằng... cậu chính là không nhìn được cháu đang tốt.Cậu nói xem cậu rốt cuộc muốn gì?Cho dù cháu không nói một tiếng đem bản thân bán đi rồi, cậu cũng đem cháu vứt vào lò rèn lực lượng đặc nhiệm hai tháng, cháu cũng gầy đi không ra hình người nữa, bây giờ còn nằm trong bệnh viện, cậu có thể đem chuyện này lật trang đi được rồi chứ?”

Diệp Bạc Hâm tức giận trừng mắt nhìn anh “Câu cũng quá nhà rỗi rồi phải không? có thời gian đi tìm một cô gái nói chuyện yêu đương, giết thời gian, cùng cháu tiêu tốn là vài suy tư?Có gì hứng thú vậy? Bắt nạt cháu bắt nạt đến nghiện rồi sao?Chính là tính khí xấu xa này của cậu, đâu có cô gái nào nhìn trúng cậu a?”

Tô Cảnh Sâm bị cô mắng lơ ngơ rồi, một lúc sau mới hồi thần lại.

Diệp Bạc Hâm nhân lúc anh thất thần, bước đến bên cửa, giơ tay kéo cánh cửa.

Tô Cảnh Sâm “Cạch” một tiếng đóng của lại, túm lấy cánh tay cô, kéo cô vào bên giường.

Diệp Bạc Hâm xoa xoa cánh tay bị anh nắm đau, khuôn mặt lạnh lùng nhìn anh “Tô Cảnh Sâm, náo loạn quá đáng thì sẽ không có ý nghĩa gì nữa đâu.”

Tô Cảnh Sâm từ trên cao xuống nhìn cô, sắc mặt nghiêm túc, không cho kháng cự nói: “Thu dọn đồ đạc, cậu đưa cháu về nhà.”

Diệp Bạc Hâm sững sờ, đôi mắt lộ vẻ nghi hoặc.

“Bây giờ?”

“Đúng.” Tô Cảnh Sâm gật đầu.

Nhìn anh không giống như đang đùa, dường như lần này anh chính là đặc biệt đến đón cô về.

Diệp Bạc Hâm cau mày “Cháu hôm qua mới vào bệnh viện, sáng sớm hôm nay mới tỉnh lại, cậu cảm thấy cháu thích hợp buôn ba đường dài?”

Tô Cảnh Sâm không nhiều lời với cô, quay người đánh giá phòng bệnh một lúc, nhìn thấy trên chỗ sofa có một túi nhựa lớn màu trắng, bên trong hình như có đồ dùng hàng ngày.

“Cậu hỏi bác sĩ rồi, không có vấn đề gì, bệnh của cháu không nghiêm trọng, cơ thể chịu đựng được.”

Anh hoàn toàn lấy tiêu chuẩn của quân nhân tới đánh giá, nguyên văn lời bác sĩ là kiến nghị ở lại bệnh viện nghỉ ngơi vài ngày, để cơ thể hồi phục lại, nhưng anh lại không muốn cô ở dưới mắt Tập Vị Nam dưỡng bệnh, để hai người nuôi dưỡng ra tình cảm.

Anh chỉ xin nghỉ phép một ngày, không có thời gian giám sát bọn họ, bất cứ việc gì chú trọng tốc chiến tốc thắng, lập trường của anh rất kiên định, cô cùng ai yêu nhau cũng được, duy chỉ có Tập Vị Nam.

Người này... anh nhìn không thấu, còn có vết xấu loang lổ của anh trong quá khứ, anh đem tới tổn thương cho Diệp Bạc Hâm, mãi mãi cũng không có cách nào bù đắp được...

Động tác của Tô Cảnh Sâm nhanh chóng bước đến bên sofa, mở ra liếc nhìn vào bên trong, lại chán ghét vứt qua một bên.

“Đi thôi, cậu đã làm xong thủ tục xuất viện cho cháu rồi.” Tô Cảnh Sâm không nhìn kháng nghị của Diệp Bạc Hâm, âm thầm làm xong thủ tục xuất viện rồi, tiền trảm hậu tấu.

“Không phải... cháu nói cậu đây là vó ý gì a? Bác sĩ rõ ràng nói với cháu để cháu nghỉ ngơi vài ngày, bây giờ cậu...” Diệp Bạc Hâm có chút tức giận, hơi thở không gấp.

“Làm sao?mùi thuốc trong bệnh viện rất dễ ngửi, còn ở đến nghiện rồi? Về nhà là không thể nghỉ ngơi sao? Quay về gọi dì Thanh chăm sóc bồi bổ, cậu còn có thể lo lắng cháu không được sao?” Dù sao từ titnh Y tới Kinh Thành, lộ trình chỉ có khoảng ba tiếng đồng hồ, trên đường cũng không cần thay quần áo gì đó, Tô Cảnh Sâm quyết định đem người về là được rồi.

Não Diệp Bạc Hâm còn đang mơ hồ, đã bị Tô Cảnh Sâm ngang tàng cưỡng chế từ phòng bệnh mang ra ngoài.

“Còn Tập Vị Nam?Cậu làm gì với anh ấy rồi?” Diệp Bạc Hâm bị anh lôi đến bước đi không ổn, lại không có khí lực vùng vẫy, nhiều lần suýt chút nữa ngã rồi.

“Đi rồi.” Tô Cảnh Sâm vẫn là câu nói đó.

Diệp Bạc Hâm không tin, Tập Vị Nam muốn đi. Nói gì cũng sẽ không từ mà biệt, cô không biết Tô Cảnh Sâm cuối cùng đã nói với anh nhưng, gì, nhưng cô tin tưởng Tập Vị Nam, anh ấy không phải là người bị người ta nói hai ba lời liền đuổi đi.


Diệp Bạc Hâm tức giận nghiến răng nghiến lợi, Tô Cảnh Sâm lại hờn dỗi, kiên trì đưa cô đi, cô lo lắng Tập Vị Nam bị Tô Cảnh Sâm xúi giục đi rồi, nhân lúc anh không có làm xong thủ tục xuất viện.

Nếu như anh không một tiếng đưa cô đi, vậy lát nữa Tập Vị Nam quay lại không thấy cô thì làm sao?

Tô Cảnh Sâm đem cô nửa đẩy nửa kéo đến thang máy, Diệp Bạc Hâm trừng mắt không ngừng đếm số, trong đầu nghĩ xem làm sao chạy trốn.

Thấy cô đột nhiên im lặng, Tô Cảnh Sâm cũng không bỏ cảnh giác xuống.

“Được rồi, thu lại tâm địa giảo hoạt của cháu đi, lát nữa sẽ cho hai người thời gian tạm biệt.”

Cửa thang máy từ từ mở ra, Diệp Bạc Hâm nhìn qua mặt kính, nhìn thấy trên mặt mình trắng bệch, lông mày nhíu chặt lại.

Ra khỏi thang máy, Tô Cảnh Sâm bước ra trước, chỉ tay về phía bên trái đại sảnh.

“Cậu ta ở bên kia.”

Nói xong, Tô Cảnh Sâm sải bước lớn hướng ra ngoài đại sảnh.

Khu vực nằm viện tầng một, sàn nhà bóng loáng, phản ánh bóng người.

Diệp Bạc Hâm chầm chậm nâng mắt lên, nhìn thấy Tập Vị Nam đứng trước cửa sổ, ánh mắt hờ hững nhìn cô.

Trái tim cô siết chặt, không biết làm sao, chỉ cảm thấy trên người anh toả ra hơi thở lạnh lẽo.

Mặc dù anh tận lực thu lại rồi, nhưng cô vẫn cảm thấy được không bình thường.

Diệp Bạc Hâm hít một hơi sâu, nâng chân bước về phía anh, đứng trước anh vài bước.

Gương mặt anh trầm tĩnh, trong mắt anh đong đưa hời hợt và nhẹ nhàng.

Trên mặt không có thương tổn gì, Diệp Bạc Hâm cẩn thận nhìn xong, mới thở phào một hơi.

Xem ra Tô Cảnh Sâm còn có vài phần ý trí, không động thủ với anh.

“Cậu của em nói gì với anh vậy?” Diệp Bạc Hâm nhẹ giọng hỏi, đôi mắt tha thiết nhìn anh, hy vọng anh có thể nói sự thật.

“Cậu nói, muốn đem em xuất viện...” trong giọng nói trầm đậm của Tập Vị Nam chưa một ý cười nhàn nhạt.

“Còn có?” Cô không tin đi lâu như vậy, chỉ nói vài lời này.

“Còn có...” âm đầu lưỡi của anh nhẹ chuyển, anh bước về phía Diệp Bạc Hâm hai bước, nâng tay vuốt ve nhè nhẹ đường nét khuôn mặt cô, ánh mắt mờ ám, trong sâu xa tình cảm cuồn cuộn.

Hơi thở Diệp Bạc Hâm rối loạn, lại mở to đôi mắt sạch sẽ linh hoạt nhìn cô.

Con ngươi đen sâu của Tập Vị Nam nhìn dáng vẻ gương mặt đẹp của Diệp Bạc Hâm, đáy lòng không nỡ, trên mặt lại cười.

“Còn có... cảnh cáo anh cách xa em một chút, đừng có suy nghĩ không an phận với em, nói anh không xứng với em, còn dám làm phiền em, đừng trách cậu không khách khí...”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận