Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào

“Anh ấy có nhiều tiền như thế, không đến nỗi keo kiệt không mua cho chị một cái nhẫn chứ?” Tuy người đàn ông kia rất ưa nhìn, cũng không giống loại bủn xỉn, nhưng Tô Hòa vẫn đứng về phía Diệp Bạc Hâm: “Nếu một người đàn ông đến cái nhẫn cũng không nỡ mua cho chị, thì chứng tỏ người đàn ông này không xứng để gửi gắm trọn đời. Bạc Hâm, chị thật sự đã kết hôn với anh ta rồi hay chỉ là bạn trai bạn gái thôi?”

Chẳng trách Tô Hòa nghĩ ngợi nhiều, cô luôn cảm giác giữa Diệp Bạc Hâm và người đàn ông đó kì kì. Ở Diệp Bạc Hâm, cô không thấy được vẻ ngọt ngào của người phụ nữ đang yêu, trái lại, với anh ta cứ kiểu cách khách sáo.

Bây giờ có đầy rẫy những gã đàn ông ỷ mình có mặt tiền sáng sủa, thuê xe sang để dụ dỗ lừa đảo con gái. Không ít cô gái bị lừa sắc lừa tiền, sau cùng mất cả chì lẫn chài.

Cô cứ có cảm giác chỗ nào đó sai sai. Diệp Bạc Hâm đến người đó làm gì cũng không hiểu, mới rồi hỏi anh ta làm gì, Diệp Bạc Hâm còn lắc đầu.

Tô Hòa càng nghĩ càng thấy Diệp Bạc Hâm bị lừa mất rồi.

“Em biết anh ta rất đẹp trai, mới rồi thoạt nhìn em cũng thấy mê, nhưng chị không thể vì anh ta sáng sủa, hào phóng, đi xe xịn mà u mê theo anh ta được. Nói không chừng anh ta đang lừa chị đấy. Chị xem, chị thì xinh đẹp như thế này, chắc chắn anh ta muốn nhan sắc của chị đấy. Chị phải cẩn thận vào.”

Diệp Bạc Hâm nghe ù ù cạc cạc, không biết chỉ trong vòng mấy giây ngắn ngủi, mà sắc mặt Tô Hòa đã thay đổi bất thường. Rốt cuộc trong đầu cô bé nghĩ gì, sao lại nói chuyện kì quặc thế.

“Anh ấy không lừa chị đâu, sao em lại nghĩ như thế?” Nhẽ nào Tập Vị Nam lại có một khuôn mặt mất tín nhiện, mới nửa tiếng đã khiến Tô Hòa từ si mê chuyển sang căm phẫn sục sôi?

“Em biết, có thể nhất thời chị cảm thấy khó mà chấp nhận được, nhưng mà, chị đẹp thế này, không lo không tìm được đàn ông tử tế.” Tô Hòa thấy mình có nghĩa vụ phải giải cứu một thiếu nữ bị lừa đảo.

“Tô Hòa, em có sao không?” Diệp Bạc Hâm áp mu bàn tay lên trán Tô Hòa, nghi ngờ cô bé hay là bị sốt, ấm đầu mới nói sảng như thế.

Từ đầu chí cuối cô chưa từng nói câu nào về việc bị lừa, mà Tô Hòa rút cuộc đào đâu ra tự tin thế.

“Ối giời ơi, em không sao, bữa nay mình không ăn nữa, đi thôi.” Tô Hòa kéo Diệp Bạc Hâm đòi về

Cô đã nói mà, ông trời rất công bằng, cuộc đời ở đâu ra mà lắm trai vừa đẹp vừa giàu đến thế, những công tử con nhà giàu cô từng gặp đều có tướng mạo bình thường, có mang cả mớ quần áo hiệu trên người cũng không thấy đẹp hơn là mấy.

“Ấy, Tô Hòa, em hiểu nhầm rồi.” Diệp Bạc Hâm tức thì cảm thấy bất lực, trong công việc Tô Hòa cẩn trọng có trách nhiệm, mà không ngờ trong cuộc sống đầu óc lại suy diễn phong phú thế.

Sau khi biết Tập Vị Nam là người nhà họ Tập, cô cũng u mê như trong mơ, người như thế, sao lại có thể dính líu đến cô?


Nếu lúc đầu. không phải do quen trong nhau quân đội, nhất cự ly nhì khoảng cách, thì có lẽ cuộc đời cô đã chả có dịp quen biết anh. Dù cho gặp mặt thì cũng chỉ thoáng qua, không thể nảy sinh tình duyên đươc.

“Anh ấy không lừa chị, bọn chị kết hôn rồi, thật đấy. Anh ấy là quân nhân, do tính chất công việc phải bảo mật, chị không muốn gây phiền hà cho anh ấy, nên mới không nói với em. Còn nhẫn thì do bận quá, bọn chị chưa có thời gian đi mua. Chị nói do nghèo, không mua nổi là đùa với em thôi. Ai ngờ em lại có trí tưởng tượng phong phú như thế?” Diệp Bạc Hâm cảm thấy mình mà không giải thích thì Tô Hòa sẽ càng suy diễn xa vời nữa, tưởng cô cố tình giấu giếm.

“Quân nhân?” Tô Hòa ngơ ngác nhìn Diệp Bạc Hâm, nhớ lại trên người đó hình như có một cảm giác chính trực khó tả, bước đi vững chãi, phải, rất giống khí khái đặc trưng của người lính. Tô Hòa mới tin chút ít.

“Nhưng mà, lương của bộ đội từ lúc nào lại cao thế?” Tô Hòa vẫn có hoài nghi việc anh ta có nhiều tiền.

Thấy cô bé vẫn nằng nặc muốn về, Diệp Bạc Hâm mới dở khóc dở cười: “Chẳng đã nói với em rồi thây, nhà anh ấy giàu mà.”

Tô Hòa lưỡng lự: “Hay là, mình vẫn về thì hơn?”

Diệp Bạc Hâm thấy lạ, chẳng đã nói rõ đến thế rồi? Sao lại cứ đòi về?

“Tô Hòa, anh ấy không lừa chị đâu, nhẽ nào em không tin chị?” Diệp Bạc Hâm nhíu mày.

Tô Hòa thẹn thùng lắc đầu, liếc nhìn đại sảnh lộng lẫy, thì thào nói với Diệp Bạc Hâm: “Ở đó... Tử Yến đắt lắm. Em không ăn nổi, tối nay chắc phải tiêu tốn mấy tháng lương của em mất. Hay là... mình đổi chỗ khác rẻ hơn một tí?”

Tập Vị Nam dừng xe, từ phía hàng lang bên kia bước tới, chiếc ô trên tay còn nhỏ nước tong tong, ánh sáng mờ mờ rọi trên người anh, đổ thành cái bóng dài phía sau lưng.

Diệp Bạc Hâm lơ đễnh nhìn anh một cái, đoạn nắm tay Tô Hòa, hơi hất cằm: “Không cần đổi, đến cũng đến rồi. Chị chưa ăn ở Tử Yến bao giờ, giờ có đại gia chống lưng, chúng mình việc gì phải ngại? Để anh ấy trả tiền, mình chỉ việc ăn thôi.

Tô Hòa cũng nhìn thấy Tập Vị Nam, mặt đắn đo, nhớ lại mới rồi còn hiểu lầm anh ấy, nhất thời xấu hổ.

“Nhưng mà...”

“Đừng nhưng nhị nữa, chị mới vào công ty, em đã giúp chị nhiều lắm rồi. Hôm nay lại tăng ca cùng chị nữa. Bữa này coi như bọn chị mời, để cảm ơn em.”

“Đang nói gì thế?” Tập Vị Nam bước lại gần, chìa ô về phía cô. Khó khăn lắm mới thấy trên gương mặt Diệp Bạc Hâm xuất hiện nụ cười. Tối nay kể từ lúc anh xuất hiện, cô chưa hề dịu sắc mặt với anh.


“Đi thôi.” Diệp Bạc Hâm không đáp, kéo Tô Hòa theo nhân viên phục vụ vào tòa nhà.

Nhà hàng Tư Yến tọa lạc tại vị trí đắc địa, giữa chốn đô thị phồn hoa, sau lưng là công viên, không khí thanh tịnh.

Cầu thang trải thảm hoa văn tối màu, ánh đèn lung linh, trần nhà treo đèn chùm pha lê, tay vịn cầu thang điêu khắc tinh xảo, màu ngọc càng tôn vẻ tao nhã cách điệu, trên tường treo danh họa, trang trọng xa hoa.

Lúc trên xe, Tập Vị Nam đã gọi điện thoại cho người đặt trước chỗ. Tuy không phải là khách quen của Tử Yến, nhưng vẻ cao quý toát ra từ anh, lại ăn mặc đắt tiền nhưng lịch lãm, khiến người ta không khỏi vị nể.

Phục vụ dẫn cả ba đến chỗ ngồi đã đặt, mỗi bàn đều kê sát cửa sổ, có thể ngắm cảnh đêm bên ngoài.

Giữa các bàn dựng một bức bình phong che chắn. Trên nền bình phong bằng gỗ màu nâu nhạt chạm rỗng là hình thù điêu khắc tinh tế, mang lại cho khách hàng một cảm giác riêng tư vừa đủ.

Bàn có bốn ghế ngồi, Tô Hòa không muốn làm bóng đèn, tự giác chiếm vị trí ngoài cùng, Diệp Bạc Hâm chỉ có thể ngồi xuống chỗ đối diện cửa sổ, Tập Vị Nam dĩ nhiên là ngồi ghế bên cạnh cô.

Có mặt Tập Vị Nam, Tô Hòa thấy chân tay ngượng ngùng, lại len lén chuyển chỗ ngồi đối diện Diệp Bạc Hâm. Diệp Bạc Hâm thầm nghiến răng, giờ thì đã không kịp nữa rồi, Tập Vị Nam chắc chắn không đổi chỗ cho cô.

Phục vụ mang menu lên cho ba người. Diệp Bạc Hâm không có cảm giác buồn ăn, để hai người kia chọn. Tô Hòa khấp khởi mở quyển menu, nhưng vừa nhác trông giá tiền đắt đỏ đằng sau mỗi món ăn, liền nuốt nước bọt, không dám chọn bừa.

Cô cười khì nói mình lần đầu tới đây, không hiểu rõ các món ăn... đâm không biết chọn.

Tập Vị Nam mở menu, tùy hứng chọn mấy món hải sản, đa phần là dựa theo sở thích của Diệp Bạc Hâm, cô thích vị cay nhiều. Tập Vị Nam hỏi Tô Hòa, có ăn được cay không. Tô Hòa mạnh dạn gật đầu.

Tập Vị Nam quay sang hỏi ý kiến Diệp Bạc Hâm, Diệp Bạc Hâm không nể nang, nói tùy ý.

Sắc mặt cô lạnh nhạt, từ đầu chí cuối chưa một lần ngước lên nhìn Tập Vị Nam, đến độ người phục vụ cung kính khom lưng đứng bên nhiều lần liếc nhìn cô.


Bầu không khí gượng gạo, Tô Hòa đứng dậy, xin phép vào nhà vệ sinh.

Thu lại ánh mắt đang trông ra ngoài cửa sổ, Diệp Bạc Hâm gật đầu với cô. Tô Hòa thở phào, xách túi hớt hải rời đi.

Bất chấp thái độ của Diệp Bạc Hâm, Tập Vị Nam vẫn nho nhã cầm khăn ăn lên, trải ra. Giúp cô trải khăn xong, những ngón tay thon dài lại lấy ấm nước nóng, tráng qua một lượt bát đũa.

“Trà hoa ở đây vị đượm, có tác dụng thanh nhiệt giải độc, có thể cải thiện chất lượng giấc ngủ ban đêm.”

Động tác Tập Vị Nam thuần thục, tự nhiên đẩy tách trà đến bên tay Diệp Bạc Hâm. Trong tác phong lịch lãm có những cử chỉ săn sóc Diệp Bạc Hâm vô cùng trơn tru... như thể từ lâu đã hình thành một thói quen.

Diệp Bạc Hâm cúp mắt, đôi mắt đen láy đăm chiêu nhìn xuống bề mặt màu nâu sóng sánh của tách trà hoa.

“Anh không cần phải như thế.”

Cô ghét sự dịu dàng của anh, mỗi lần làm cô buồn, anh lại dùng cách thức này để khiến cô phải mềm lòng, để dỗ dành cô, làm cô không cách nào giận anh được.

“Sức khỏe đỡ hơn chưa?” Một tay Tập Vị Nam để trên mặt bàn, gương mặt cương nghị rắn rỏi được ánh đèn phủ trùm, đôi mắt đen sáng lấp lánh như những vì tinh tú.

Diệp Bạc Hâm không nói không rằng, bực mình né tránh ánh nhìn của anh, trông ra lác đác vài ba các cụ già đang dạo bước ngoài công viên.

“Anh đã xin nghỉ phép kết hôn.” Tập Vị Nam tự nói một mình, ngắm nhìn đường nét gương mặt dịu dàng của cô, trong mắt thoáng nét cười: “Không còn tự nhiên lặn mất hút nữa.”

“Hâm Nhi...” Giọng nói chứa chan âu yếm, anh đưa tay đặt lên mu bàn tay cô, mắt nhìn vết thương ở cổ tay cô đã nhạt màu đi nhiều, nếu không nhìn kĩ sẽ không thể nhận ra.

Ngón tay cái mân mê làn da mềm mại của cô: “Chuyện ở tỉnh Y, anh xin lỗi...”

Diệp Bạc Hâm vốn định rụt tay về, nghe anh chủ động nhắc đến chuyện ở tỉnh Y, bèn để tay cho anh nắm, không ngắt lời anh.

Phục vụ dẫn hai cô gái ăn mặc thời thượng sang trọng bước vào trong, ngang qua bàn của Diệp Bạc Hâm, họ bất ngờ đứng lại. Phục vụ chưa kịp lên tiếng ngăn cản thì cô gái mặc váy dài màu đỏ đã đứng trước bàn, ngạo nghễ nhìn người phụ nữ ngồi trong góc, đôi mắt quyến rũ được vẽ viền tinh tế, ánh lên vẻ mỉa mai.

“Ha! Gì đây? Ban ngày làm việc chưa đủ hao mòn thể lực của cô, tối đến còn có sức đi đong đưa à?” Nói đoạn, ánh mắt chuyển sang Tập Vị Nam, ánh mắt thoáng qua kinh ngạc, chớp mắt đã tan biến.

Cười khảy nói: “Lần này lại là ai thế này? Công tử nhà ai... hay là lôi từ hộp đêm nào đó một gã trai bao để cặp kè?”


Trước mắt bỗng có bóng đen bao trùm, Diệp Bạc Hâm chưa kịp ngước lên xem, đã nghe một giọng nói vô cùng đáng ghét. Diệp Thanh Vũ ngạo mạn đứng trước mặt, ánh mắt ăm ắp sự khinh khỉnh, dường như đang nhìn một thứ gì đó bẩn thỉu ngứa mắt.

Diệp Bạc Hâm không ưa cái dáng vẻ kiêu căng phách lối luôn coi cả thế giới này trừ chị ta ra, những kẻ khác đều hèn kém, lúc nào cũng đứng trên vực cao đạo đức chỉ trỏ phê phán người khác.

“Chẹp, tôi nói khí không phải, chị gái ạ. Uống cho cái mác thục nữ khuê các mà chị vẫn hằng tự nhận, làm sao mở mồm ra là tục tĩu thế nhỉ? Đong đưa là gì, trai bao là gì, từ mồm chị phun ra đúng thật là... khiến người ta phải ngạc nhiên đấy. Người ta không biết lại tưởng nhà họ Diệp không có giáo dục.”

Diệp Bạc Hâm cười híp mắt nói, đoạn thoắt cái đã đanh mặt bảo: “Cũng phải, con gái của kẻ thứ ba đẻ ra thì làm gì có giáo dục nhiều đâu nhỉ?”

Diệp Thanh Vũ bị chạm đúng nỗi đau, sắc mặt tức thì sa sầm.

“Được lắm, Diệp Bạc Hâm, mày thì có giáo dục lắm đấy, mẹ mày có dạy mày bắt cá hai tay không? Không biết đứa nào vừa độc chiếm Hạ Dã Nhuận vừa tằng tịu với đàn ông rơi vãi ở đâu, mới hai tháng đã kết hôn đấy? Chung một huyết thống với mày, tao cũng thấy ghê tởm.”

Tập Vị Nam thư thái dựa vào lưng ghế, tay anh dịu dàng vuốt ve bàn tay nhỏ nhắn hơi lành lạnh của cô. Nghe vậy, mắt anh nheo lại, thoắt cái đã tích tụ lớp băng lạnh giá, bàn tay siết chặt tay cô.

Tập Vị Nam toan lên tiếng, Diệp Bạc Hâm lại đưa tay kéo tay áo anh lại. Tập Vị Nam nghiêng đầu nhìn cô chăm chăm, thấy mắt cô hấp háy phấn khích, liền hiểu cô không hề giận, mà chỉ muốn trả đũa lại.

Anh âm thầm để mặc cô, một mực im lặng.

“Có thời gian lo việc đâu đâu của tôi, chi bằng chị nên nghĩ cách níu kéo chồng chưa cưới của mình đi thì hơn. Ai chả biết Lạc tam thiếu gia đàng điếm ở bên ngoài, nuôi đầy một vườn bông đấy? À tôi quên, Diệp đại tiểu thư xuất thân nhạy cảm, nhà họ Lạc sợ bẽ mặt nên cũng chả thèm tuyên bố hôn sự giữa Diệp đại tiểu thư và Lạc tam thiếu gia với bên ngoài. Đấy chị xem, tôi mải chơi quá đầu óc lú lẫn mất rồi.”

Đối diện Diệp Thanh Vũ, gai góc toàn thân Diệp Bạc Hâm đều dựng đứng cả lên. Cô không bận tâm việc Tập Vị Nam chứng kiến vẻ chanh chua đanh đá của mình, cũng không chùn tay bóc mẽ nhà họ Diệp trước mặt người ngoài.

Lại một lần nữa đấu miệng thua thiệt trước Diệp Bạc Hâm. Diệp Thanh Vũ không cãi được cô, Diệp Bạc Hâm mặt trơ trán bóng, ai chửi gì, cũng đều vơ hết, không thấy nhục mà còn thấy vinh, điểm này thì Diệp Thanh Vũ thua xa ngàn dặm. Diệp Thanh Vũ quá để ý đến ý kiến của người ta, cho nên cuộc đời kiểu gì cũng khổ, cứ đâm đầu sống theo cái mác khuê các do người khác gắn.

Diệp Thanh Vũ không cãi được cô, liền hằm hè quay sang Tập Vị Nam im lặng ở bên.

Không có công tử nhà gia giáo nào sau khi tường tỏ thân phận của Diệp Bạc Hâm, mà vẫn thản nhiên để nó tự tung tự tác. Diệp Thanh Vũ đoan chắc người này không biết Diệp Bạc Hâm là gái đã có chồng, chứng tỏ người này lai lịch không cao sang gì.

Cô ta cũng đoán người này có thể là gã làm đăng ký kết hôn với Diệp Bạc Hâm, nhưng nom vẻ ngông nghênh không cố kị của Diệp Bạc Hâm, cái kiểu không sợ nói ra những điều khó nghe, Diệp Thanh Vũ càng thêm khẳng định chắc nịch, người này tuyệt đối không thể là người đã kết hôn với Diệp Bạc Hâm.

Gã đàn ông có thần sắc vững như bàn thạch này dường như không điều gì có thể ảnh hưởng đến anh ta. Một tư thái tôn quý, vững vàng bẩm sinh, sự quyến rũ nam tính từ nội tại từng trải, ở vị trí cao đã lâu hiển nhiên hình hành một khí khái áp đảo, khiến người ta nhìn mà sợ.

Theo kinh nghiệm quen biết của Diệp Thanh Vũ, mấy năm lăn lộn thương trường từ lâu đã luyện được đôi mắt thuộc hàng nhãn hỏa kim tinh. Bụng bảo dạ người này chắc chắn không hề đơn giản, song lại không muốn thứ gì tốt đẹp cũng thuộc về Diệp Bạc Hâm. Thành thử Diệp Thanh Vũ càng muốn vạch trần lớp vỏ ngụy trang của Diệp Bạc Hâm, để khiến người này cũng phải ghê tởm nó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận