Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào

Diệp Bạc Hâm quẫn bách nói không nên lời, đầu lưỡi như dính lại rồi vậy.

Vậy mà Tập Vị Nam an tâm ôm lấy vô, thuận thế dựa vào ghế sofa, hướng phía cô đá mày nháy mắt, không có ý tứ mở miệng.

Lần trước mẹ anh gọi điện tới, giọng rất nhẹ nhàng, cô dường như căng thẳng tới mức không nói nên lời, lần này vô một chút tâm lý chuẩn bị cũng không có, mẹ anh rõ ràng đang rất tức giận anh, cô bây giờ căng thẳng tới mức lòng bàn tay đều ra mồ hôi.

Trừng mắt nhìn Tập Vị Nam một cái hít một hơi thật sâu, giọng run run nói: “A lô, chào dì...”

Giang Nhan đang vẽ mẫu thiết kế, nghe thấy đầu dây bên kia truyền tới âm thanh ôn nhu của con gái, không phải giọng lạnh lùng của con trai cô cô sững sờ.

Lề mề đứng lên, bản thiết kế trên bàn cùng với bút "Bịch" rơi xuống đất.

Mặt đất lộn xộn, Giang Nhan không có tâm tư nhìn một cái, giữa lông mày tinh tế ẩn nhẫn gấp lại.

Cô lúc nãy la mắng con trai hung dữ như vậy, bị con dâu tương lai nghe hết rồi?

Cô có cảm thấy bà mẹ chồng này rất hung dữ, sau này không dễ sống chung không?

Giang Nhan vì chuyện hôn nhân đại sự của hai đứa con trai mà hao tổn tâm tư, vậy mà không có đứa nào bớt lo.

Cô đối với con trai thứ hai áy náy hổ thẹn, năm đó bà nội đuổi ra khỏi cửa nhà, cô không có ngăn cản, vì vậy mấy năm nay vẫn luôn cẩn thận dè dặt, muốn bù đắp cho anh.

Anh cũng đến tuổi lập gia rồi, Giang Nhan mặc dù lo lắng chuyện hôn nhân đại sự của anh, nhưng lại không dám ép anh, càng không dám giống như đối với con trai cả, cách năm ba ngày lại giới thiệu đối tượng cho anh.

Cô hiểu tính cách của đứa con trai này, đối với cái gì cũng không để ý, nhưng có một nguyên tắc, anh không thích người khác động chạm vài đồ của anh, đặc biệt là loại đồ vật riêng tư như điện thoại, cô gái này có thể thay anh nghe điện thoại, có thể nghĩ ra con trai là đang thật lòng rồi.

Bên tai truyền đến âm thanh phức tạp lùm bùm, Diệp Bạc Hâm một mặt nghi ngờ, lại sợ tự tiện nghe điện thoại của con trai người ta, nghe người ta trách mắng con trai, mặt mũi của mẹ chồng tương lai kéo xuống không được.

Cô vốn dĩ là lo lắng cùng Tập Vị Nam giấu giếm người nhà đăng ký kết hôn, sợ người trong gia đình anh có ý kiến, lúc này trái tim lại dâng lên cao.

“Làm sao đây?”Diệp Bạc Hâm siết chặt tay Tập Vị Nam, nhẹ nhàng hỏi anh.

Giang Nhan một hơi giận mắng, Tập Vị Nam nghe thấy rồi.

“Đừng sợ, mẹ anh sẽ không ăn thịt người.” Giọng Tập Vị Nam khàn đặc vang lên bên tai, an ủi nắm lấy lòng bàn tay cô.

Anh đương nhiên biết rõ mẹ anh vì sao có phản ứng này.

Đúng như dự đoán, sau khi Giang Nhan yên lặng xuống nhanh chóng nghĩ cách bổ cứu.

“Ách... cái đó, Diệp tiểu thư đúng không?” Cô đương nhiên muốn trực tiếp gọi con dâu, nhưng sợ doạ tới người ta.


“Vâng, chào dì, xin hỏi dì tìm Vị Nam có chuyện sao ạ?Anh ấy bây giờ giọng khàn rồi, nói không ra hơi, vì vậy cháu...” Sống lưng Diệp Bạc Hâm rất thẳng, giống như báo cáo công việc nói rõ tình hình với Tập Vị Nam.

Giang Nhan sững sờ, “Giọng nói khàn rồi?Làm sao?Bị bệnh sao?”

Lại làm sao tức giận, rốt cuộc vẫn là quan tâm con trai.

Diệp Bạc Hâm còn chưa kịp trả lời Tập Vị Nam đã lấy đi điện thoại bên tai cô, chỉnh lại giọng nói, nhẹ ho ra tiếng, âm thanh khàn khàn từ môi mỏng thoát ra.

“Không có gì, mẹ, mẹ đừng lo lắng, trong quân đội hô khẩu hiệu, giọng bị khàn đi thôi.”

Đột nhiên đổi người nghe điện thoại, Giang Nhan chau mày, “Đi bệnh viện kiểm tra chưa?Con bây giờ ở đâu, mẹ nấu ít canh đưa đến cho con.”

Giang Nhan muốn nhân cơ hội này qua xem xem con dâu tương lai, đợi con trai mang người về cũng không biết phải đợi đến năm tháng nào.

Tập Vị Nam nhìn thấy mưu đồ của vô, “Không cần đâu, con sẽ chăm sóc tốt bản thân muốn con dâu, mẹ đừng hoà tấu khúc.”

Một câu nói đánh vỡ mưu đồ Giang Nhan, bị con trai nhìn ra âm mưu, sắc mặt có chút không ánh sáng.

“Vậy lúc nào con sắp xếp để chúng ta gặp mặt?”

“Nói sau đi.”

Giang Nhan còn muốn nói gì đó điện thoại bị người ta tắt rồi.

“Tiểu tử thối này.” Giang Nhan đen mặt.

Tập Vị Nam ấn điện thoại, tiện tay quăng trên ghế sofa.

Diệp Bạc Hâm có chút thấp thỏm, đầu gối trên cánh tay anh, nghiêng đầu nhìn anh.

“Vì sao nói dối?”

Rõ ràng là bị bệnh rồi, lại nói hô khẩu hiệu giọng bị khàn đi.

Tập Vị Nam rủ mắt, nâng tay vuốt ve mái tóc buông thả của cô, trong mắt xẹt qua ý cười.

“Em muốn mẹ anh một lát nữa chạy tới đây?”

Diệp Bạc Hâm lắc đầu, cô chưa chuẩn bị tốt tâm lý.

Anh mỉm cười, cằm dựa trên đỉnh đầu cô.


“Vậy là đúng rồi, nếu như nói anh bị bệnh rồi, mẹ anh chắc chắn tìm cớ tới đây, rõ ràng trên mặt là muốn chăm sóc anh, trong lòng lại là muốn gặp con dâu tương lai của bà...”

Một bàn tay anh ôm chặt cô, giống như lời nói nhẹ nhàng ngữ khí nhàn nhạt nói.

Diệp Bạc Hâm rủ mắt xuống, lông mi run nhẹ.

Gan của vô rất lớn, nhưng không có dũng khí đi gặp người nhà anh.

Sợ bị bắt bẻ, cũng sợ biểu hiện không tốt.

...

Lục Tiễn Tây buổi trưa sau khi tan ca bắt xe tới Ngự Cảnh Viên, cô không có gọi điện trước vì vậy lúc Tập Vị Nam nghe tiếng gõ cửa, lông mày khó chịu chau lại.

Người biết anh ở Ngự Cảnh Viên có một căn hộ, ngoài anh trai anh và Sở Lâm, không có ai biết nữa.

Trên màn hình camera nhìn thấy Lục Tiễn Tây một thân áo sơ mi trắng quần tây đen, Tập Vị Nam bỏ tay vào túi quần, kéo mở cửa, lại đứng chắn ở cửa, không có ý cho người vào trong nhà.

Trên vai Lục Tiễn Tây đeo một hộp thuốc, nhìn thấy anh một mặt lạnh lùng, ngây người một lúc, đột nhiên cười lên.

“Làm sao?Tối qua vừa cứu mạng nhỏ của cậu về, hôm nay lại qua cầu rút ván, sập cửa vào mặt tôi à?”

Lúc này, Diệp Bạc Hâm ở trong bếp bận làm cơm trưa cũng nghe thấy tiếng gõ cửa, nghi hoặc hỏi một câu “Vị Nam, ai vậy?”

“Gõ nhầm cửa rồi.”

Tập Vị Nam đáp lại một câu, tiện tay đóng cửa lại.

Lục Tiễn Tây xuỳ một tiếng, “Đến mức như vậy sao?”

Tập Vị Nam không có tâm tư chơi đùa với anh, đứng trước mặt anh nghiêm túc hỏi: “Tối qua cậu nói gì với cô ấy rồi?”

Anh biết Lục Tiễn Tây bởi vì nguyên nhân của anh, vẫn luôn đối với cô có ý kiến.

Lục Tiễn Tây thu lại nụ cười, “Cô ấy nói gì với cậu rồi?”

Tập Vị Nam chau mày, “Không liên quan tới cậu, lão Lục, tôi nói rồi bệnh của tôi không thể trách cô ấy, là bản thân tôi có vấn đề.”


Lục Tiễn Tây cười lạnh, “Vì vậy Tập Vị Nam, cậu đây là cảnh cáo tôi?”

Tay vừa buông, hộp thuốc rơi xuống sàn nhà.

Tập Vị Nam nhìn một cái, một giây sau cổ áo bị Lục Tiễn Tây nắm chặt.

Vùng lông mày ấm áp của Lục Tiễn Tây hiếm thấy xuất hiện một tia sắc lạnh, “Chúng ta anh em nhiều năm như vậy, vì một cô gái, ngay cả anh anh cũng không tin rồi?Trong mắt Tập Vị Nam cậu, có phải chưa bao giờ coi chúng ta là anh em?”

Thần sắc Tập Vị Nam trước sau vẫn lạnh nhạt, lặng lẽ nhìn Lục Tiễn Tây.

Lục Tiễn Tây tức giận đẩy anh một cái, “Vậy tôi cũng nói cho cậu biết, tôi không có bất kham như cậu, chuyện phá hỏng của cậu, tôi mới lười quản.”

“Lão Lục...”

“Được rồi, cậu chính là đức hạnh này, nhiều năm anh em như vậy cũng không phải là uổng công, lúc nãy lời của tôi có chút nặng lời rồi, tôi chính là nhìn không quen cậu đối với cô ấy tốt như vậy.” Lục Tiễn Tây chỉnh lại cổ áo.

Tập Vị Nam anh có đức hạnh gì?

Đánh gãy răng nuốt vào trong bụng, nhìn có vẻ thờ ơ, đối với anh em lại tốt đến mức không có lời nào để nói, năm đó nếu như không phải là anh, như vậy ngồi tù chính là anh em mấy người bọn họ.

Một mình anh ôm lấy tất cả các trừng phạt, tiêu hủy tất cả các bằng chứng, lúc đó, họ chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi, mắt trưng trưng nhìn anh bị cảnh sát bắt đi, cha mẹ bọn họ phá huỷ bọn họ, chọn không quan tâm tới, ngay cả Tập gia cũng đuổi anh ra khỏi nhà, đối với anh không hỏi không quan tâm.

...

“Bác sĩ Lục tới rồi?” Diệp Bạc Hâm từ tường kính nhìn thấy phòng khách nhiều hơn một người, cô tắt lửa, lau lau tay, trên người mặc một tạp dề bước ra.

“Chào chị dâu.”Lục Tiễn Tây gật gật đầu, ánh mắt nhàn nhạt, không có khinh thường của đêm qua, thái độ cũng không xem là nhiệt tình.

Một tiếng chị dâu gọi làm Diệp Bạc Hâm lờ mờ.

Tập Vị Nam đóng cửa lại, bước qua, liếc nhìn Lục Tiễn Tây một cái.

Lục Tiễn Tây nhún vai, thẳng thắn ngồi trên ghế sofa.

Diệp Bạc Hâm thở dài một hơi, xoay người bưng đến một cốc nước nóng.

Tập Vị Nam nhận qua cốc nước trong tay cô, giúl cô vén tóc ra sau tai “Em đi làm tiếp đi.”

Ánh mắt của anh rất ấm áp, Diệp Bạc Hâm gật gật đầu.

...

Trong phòng ngủ.

Lục Tiễn Tây cầm lấy ống nghe bệnh đặt lên trên ngực anh, vừa nghe ống nghe chuyển động, vừa nhìn người đàn ông bình tĩnh nằm trên giường.

Nghe ra tâm tình anh rất tốt, so với khoảng thời gian u ám trước đây, bây giờ giống như hoà tan băng sơn.


“Gần đây thế nào?Mất ngủ tốt hơn không?”

“Ừm, tốt nhiều rồi.” Trên khuôn mặt thanh tú nhàn nhã của Tập Vị Nam không có thần tình gù, trong mắt lại mang ý cười nhàn nhạt.

“Mấy ngày trước xuất hiện ảo giác rồi.” Còn là lúc đi làm nhiệm vụ, vừa cứu con tin ra, anh nửa đêm bị bắt tù binh rồi.

Tuy nhiên, ngữ khí anh bình thản, Lục Tiễn Tây đột nhiên ấn ống nghe xuống trên ngực anh.

“Tập Vị Nam, cậu quên tôi lúc trước nói qua gì không?Kêu cậu đừng nghĩ lung tung, có chuyện gì, cậu cùng cô ấy nói rõ ràng đừng giấu trong lòng, cậu không sợ có một ngày tinh thần thất thường rồi sao?” Lũ Tiễn Tây tức giận sắc mặt đều biến, tháo xuống ống nghe, "Bịch" vứt lên đầu tủ.

“Cậu nhỏ tiếng một chút.” Tập Vị Nam chau mày, đứng dậy đóng cửa phòng ngủ lại.

Lục Tiễn Tây ha một tiếng, lấy tay xoa cổ, “Hết thuốc chữa!”

Người đàn ông này điên rồi, ai có thể tưởng tượng được anh đường đường là Tập nhị thiếu gia Tập gia có thể si tình như vậy, vì một cô gái lăn qua lăn lại tới nỗi này.

Quay về mười lăm năm trước, anh cũng cho rằng người đàn ông này cả đời này cũng không yêu nổi một người con gái.

Đã từng là người điên cuồng như vậy, bi quan chán đời như vậy.

Vẫn tức giận như vậy, Lục Tiễn Tây lại không bỏ mặv anh không quản, coi như người này không phải anh em của anh, cũng là bệnh nhân của anh, anh có nghĩa vụ đi giúp một người bệnh bước ra khỏi khủng hoảng.

Sau đó là đo huyết áp, tâm mạch, tiêm thuốc.

...

Diệp Bạc Hâm làm xong cơm trưa, cởi tạp dề, sau khi rửa tay, lách qua tường thuỷ tinh bước ra.

Lục Tiễn Tây và Tập Vị Nam đúng lúc từ phòng ngủ bước ra, trên vai Lục Tiễn Tây xách hộp thuốc, hai người đang thấp giọng nói gì đó.

Nhìn thấy Diệp Bạc Hâm, thần sắc hai người như thường, nhưng lại đổi chủ đề.

“Bác sĩ Lục, cơm trưa nấu xong rồi, ở lại cùng ăn cơm đi?” Diệp Bạc Hâm bước đến bên cạnh Tập Vị Nam.

Lúc nãy nhìn thấy Lục Tiễn Tây tới cô làm nhiều hơn hai món, buổi sáng lúc đi chợ, thức ăn hai ngày cô cũng mua rồi.

“Được thôi, vừa hay nếm thử tay nghề của chị dâu.”Lục Tiễn Tây cũng không khách sáo.

Diệp Bạc Hâm gật đầu, quay người vào phòng bếp bưng thức ăn lên, Tập Vị Nam cũng đi theo.

“Vất vả rồi.” Tập Vị Nam từ sau lưng ôm lấy cô, ở bên tai cô hôn nhẹ một cái.

Diệp Bạc Hâm sợ bị Lục Tiễn Tây nhìn thấy, vội vàng đẩy anh ra.

“Đừng náo, bác sĩ Lục đang ở đây.”

Tập Vị Nam thấp giọng cười giúp cô bưng thức ăn lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận