Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào

Chiều tan làm, chiếc xe Range Rover màu đen của Tập Vị Nam lặng lẽ đỗ ở góc rẽ của tòa nhà.

Diệp Bạc Hâm thả chậm bước chân, lòng không nén được xốn xang, thậm chí khóe miệng cũng hơi hếch lên.

“Đợi lâu rồi à?” Ngồi lên xe, Diệp Bạc Hâm thắt dây an toàn, nghiêng đầu, ánh mắt sáng rỡ nhìn gương mặt anh.

Tập Vị Nam lùi xe, ánh mắt nhuốm nét cười mê hoặc.

“Vừa mới tới thôi.”

Xe nổ máy, Tập Vị Nam mở nhac, giai điệu du dương như nước chảy, bay bổng trong không gian kín.

Diệp Bạc Hâm nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, dọc bên cổ hiện nét mềm mại mịn màng.

“Tối nay em muốn ăn gì?” Tập Vị Nam bình thản nhìn cô, bờ môi mím nhẹ nụ cười.

Bầu trời lãng đáng ánh kim lẫn trong ráng chiều chạng vạng, một cơn gió nổi lên, cây cối hai bên đường không ngừng nhảy nhót.

Diệp Bạc Hâm quay đầu lại: “Mình về nhà ăn nhé.”

Đồ ăn bên ngoài có đẹp và ngon mấy, cũng không bằng bữa tối cả hai xuống bếp nấu.

Nhân lúc anh vẫn đang nghỉ phép, cô muốn cả hai có thời gian riêng bên nhau, gây dựng khoảng hồi ức đẹp. Sau này khi anh quay về quân đội, lúc lại bận rộn, những hồi ức ấy cũng đủ để bù đắp sự trống trải trong tim cô.

...

Xe chạy thẳng về Ngự Cảnh Viên.

Trời đã sụp tối.

Ban ngày Tập Vị Nam đi siêu thị mua thức ăn.

“Em vào tắm trước, tối nay anh nấu cơm.”

Diệp Bạc Hâm bị Tập Vị Nam đẩy vào nhà tắm.

Thấy cánh cửa đóng lại, Diệp Bạc Hâm dở khóc dở cười.

Quần áo còn chưa kịp lấy.


Tắm táp xong, Diệp Bạc Hâm quấn khăn tắm ra ngoài, tóc vẫn ướt rượt, cô vừa lau vừa đi lên gác.

Phòng thay đồ ở gác hai, cô định lên thay bộ đồ mặc ở nhà.

Khăn tắm chỉ che ngang ngực, chạy xuống trên đầu gối. Bờ vai tròn lẳn trắng ngần dưới ánh đèn, tản mác vẻ đẹp mê hoặc.

Gương mặt thanh thoát xinh xắn, từ phòng tắm bước ra, hệt như đóa phù dung thuần khiết.

Phòng bếp và phòng khách chỉ ngăn bởi một bức tường, mà còn là tường kính.

Nghe tiếng động, Tập Vị Nam hơi ngó nghiêng nhìn ra. Qua lớp kính nhám sần, bóng hình thướt tha ấy đập vào mắt anh, con tim anh bỗng chốc chộn rộn.

Làn da cô vốn trắng trẻo, mịn màng như ngọc, đôi chân thon dài thẳng tắp. Tấm khăn gắng gượng che đi cảnh xuân quang, nửa kín nửa hở, khiêu gợi mà lại bí ẩn.

Thị giác được kích thích mạnh mẽ, cả người Tập Vị Nam cũng nóng bừng lên.

Anh là một người đàn ông cả tâm lý lẫn sinh lý hoàn toàn khỏe mạnh. Trước khi gặp cô, anh hoàn toàn dồn tâm trí cho công việc, chưa hề có sự kích thích với bất kì người phụ nữ nào, nhưng lại để cô đi vào tâm khảm, dù cho chỉ nhìn thấy cô thôi, anh cũng nảy sinh cảm giác thúc giục mãnh liệt, muốn chiếm hữu cô, muốn để cô nở rộ dưới thân mình.

...

Diệp Bạc Hâm chẳng hề hay biết, có một người đứng sau bức tường, ngắm trọn vẹn cảnh xuân của mình.

Thay xong bộ đồ ở nhà màu trắng, tóc vẫn chưa lau khô.

Cô quay lại vào nhà tắm, sấy tóc xong, tóc xõa đi ra ngoài. Cô như thế này, lại thêm vài nét đằm thắm của người phụ nữ.

Trong phòng bếp, Tập Vị Nam đang điều chỉnh lửa, trên người đeo tạp dề màu xám nhạt, một tay cầm muôi, một tay giữ chảo, động tác đảo thành thục.

Diệp Bạc Hâm đứng ngoài cửa, bị nửa bên gương mặt tuấn tú của anh làm cho mê mẩn.

Người đàn ông này, lên được phòng khách, xuống được nhà bếp, còn gì mà anh không biết.

Có phải mình vớ được vàng rồi không?

Lúc cảm nhận được ánh mắt của cô, Tập Vị Nam liền hướng cái nhìn về phía cô, bắt được ánh mắt có vẻ giống như si mê, bất giác mỉm cười.

Đôi mắt đen dưới ánh đèn lung linh lắc lư, như phủ một lớp khói. Cổ áo sơ mi màu tàn để ngỏ hai cúc, hơi he hé. Tay áo xắn ngang khuỷu tay. Vóc dáng cao ráo dưới ánh đèn đổ một cái bóng lướt thướt, trên đá hoa sàn nhà.

Vầng trán sáng sủa toát lên sự khoan khoái dịu nhẹ, dù ở dưới bếp, thì vẻ nho nhã, chín chắn của anh vẫn vô cùng bắt mắt.


Nhìn trộm bị phát hiện, Diệp Bạc Hâm hơi thẹn.

Cô sải chân bước vào, tay chắp sau lưng, cười bẽn lẽn, thẹn thùng.

“Cần em giúp không?”

Tập Vị Nam nhoẻn cười, động tác tay không hề chậm lại, chất giọng trầm từ bờ môi mảnh cất lên.

Anh hất cằm: “Thôi đừng, một lát là xong ngay. Em cứ ra ngoài đợi, trong này dầu mỡ khói bếp nhiều lắm, em vừa tắm xong, đừng để ám mùi.”

Ánh mắt trầm lặng dường như muốn xuyên thấu lớp mặt nạ lý trí bình tĩnh của cô, để chạm đến thứ sâu trong tâm khảm cô vẫn hằng mong muốn tìm kiếm. Khoảnh khắc này, Diệp Bạc Hâm đã trầm luân mất rồi. Cô cho phép mình đắm chịu trong sự dịu dàng của người ấy.

Trước nay, cô không ngừng nhắc nhở bản thân, không được ỷ lại vào bất cứ ai, càng không được ham mê những thứ đẹp đẽ, nó chỉ càng hạ thấp tuyến phòng ngự tâm lý của cô, khiến cô sảy chân ngã xuống vực sâu không đáy.

Nhưng người đàn ông này, lại dễ dàng xông vào thế giới của cô, phá tan lớp ngụy trang của cô.

Cô bị hạ gục, nhưng nếu nói bị hạ gục bởi anh, chi bằng thành thật thú nhận bị hạ gục bởi trái tim mình.

Diệp Bạc Hâm nhìn xuống, né tránh đôi mắt đen như tích tụ ngàn sao khiến người ta không dám nhìn trực diện ấy.

Cô rời nhà bếp mà như chạy trốn.

Vẻ bối rối, nhưng lại ngọt như nuốt mật.

Đứng ở phía bên kia tường, cô ôm lồng ngực, con tim đang nhảy nhót tưng bừng, như muốn vùng thoát khỏi ràng buộc, vọt lên cổ họng.

...

Trong bữa cơm, Diệp Bạc Hâm luôn cúi gằm đầu, anh gắp gì, cô ăn nấy.

“Em cứ ăn từ từ.” Giọng nói của anh nhẹ tênh, hiền hòa, có sức hấp dẫn mê hoặc con tim người ta. Nếu không phải từng nhiền lần chứng kiến anh nói chuyện với người khác bằng ngữ điệu lạnh lùng, xa cách, và cả lúc giận dữ quát lên với cô, thì e là cô vẫn luôn cho rằng, chất giọng của người này sinh ra đã dịu nhẹ, giàu cảm xúc.

Người đàn ông như Tập Vị Nam, giống như một chất độc. Không cần lời thề hẹn sông cạn đá mòn, không cần lời hứa han bền lâu, chỉ một ánh mắt đau đáu, một câu thì thầm êm dịu như nước, đã khiến hàng phòng ngự trái tim của nhiều cô gái tan nát.

Ánh mắt Tập Vị Nam như đăm chiêu nhìn gương mặt điềm tĩnh của cô. Dưới ánh đèn nước da trắng ngần chừng như trong suốt, bờ mi cong cong vểnh lên đổ hai hàng bóng mờ ảo dưới mí mắt.

...


Lúc Tập Vị Nam đi tắm, Diệp Bạc Hâm khoanh chân ngồi trên sô-pha, máy tính đặt lên một chiếc bàn nhỏ. Hai mắt cô đăm đăm dán trên màn hình, ngón tay thoăn thoắt gõ bàn phím.

Dù tiếng nước ào ào từ phòng tắm vọng ra, rõ ràng rất ồn, nhưng cô lại cảm thấy an yên.

Tập Vị Nam mặc áo choàng màu đen bước ra, vừa đi vừa thắt đai lưng.

Diệp Bạc Hâm ngước mắt, thấy vòm ngực săn chắc lộ sau vạt áo choàng he hé.

Mặt mũi cô đỏ bừng, liền cúi xuống, hí hoáy gõ phím làm như không có gì.

“Không còn sớm nữa, đi ngủ thôi.” Tập Vị Nam ấn tay cô, đôi mắt đen từ trên cao nhìn xuống, bờ môi ưu nhã hơi cong cong.

Vừa từ phòng tắm có nhiệt độ cao bước ra, trên người anh vẫn tỏa hơi nóng sực, chất giọng được hun đúc lại thêm khàn khàn gợi cảm.

Bỗng chốc Diệp Bạc Hâm như bị điện giật, đôi mắt trong trẻo ánh lên lúng túng.

Ánh đèn neon trong thành phố lấp loáng chiếu lên thinh không.

Thi thoảng len qua cửa sổ, rọi vào căn phòng.

Diệp Bạc Hâm được anh bể bống lên, cô giật mình, hốt hoảng ôm chầm lắm cổ anh.

Gương mặt khôi ngô tuấn tú của anh, dưới ánh đèn rạng lên nụ cười toại nguyện.

Ánh mắt cô hoảng loạn đan xen bối rối, khêu gợi thứ tình dục ẩn chứa sâu trong anh.

Ánh mắt mỗi lúc một sậm, mỗi lúc một nóng bỏng, như thể muốn nuốt chửng cô vào bụng.

Nếu màn kích thích thị giác trước đó giày vò khiến anh khó kiềm nén, thì lúc này cơ thể mềm mại trong lòng lại đẩy anh đến bên bờ vực bùng nổ.

Cho nên, chỉ trong một cái chớp mắt, cánh tay đã bất giác ghì chặt eo cô, máu huyết toàn thân sục sôi, chạy rần rần.

Sống lưng rịn mồ hôi lấm tấm, thậm chí từ lạnh chuyển sang nóng.

Diệp Bạc Hâm cảm nhận được, nhất là cơ thể anh đang gồng lên, cảm giác rắn đanh như thép.

Cơ thể chạm đến chiếc giường mềm mại, Diệp Bạc Hâm bất giác muốn lẩn trốn.

Tập Vị Nam như thế này, ánh mắt sáng rực hoang dại, cô sợ, sợ mình không chịu được.

Tập Vị Nam nào để cô trốn chạy, anh bắt lấy hai tay cô dễ như bỡn.

“Đừng sợ...” Anh cúi người, hôn lên thùy tai cô, vỗ về.

Do kiềm nén, mà giọng nói khẽ run run, cơ thể gồng lên như hình chiếc cung.


Anh không muốn làm cô sợ, nhất là từng trải qua một lần không vui vẻ.

Lần đầu tiên sau khi trùng phùng, anh không đè nén được cảm xúc của bản thân, đã gượng ép cô. Lần ấy quả nhiên thảm bại, anh không muốn cô nhớ lại hồi ức không tốt đẹp ấy.

Bờ mi dài của Diệp Bạc Hâm run rẩy, ánh đèn tường trải màu cam mờ mờ lên gương mặt trắng trẻo của cô, cô dần dà lỏng người ra.

“Cửa sổ... anh đóng cửa sổ đã...” Cô cắn môi, giọng lí nhí như muỗi đốt.

Tập Vị Nam rộn rạo cùng cực, hận không thể khảm cô vào cơ thể mình. Nghe giọng nói dịu nhỉu của cô, anh tưởng chừng không thể kìm nén được nữa.

“Được rồi.” Tập Vị Nam vật vã đứng dậy, kéo rèm cửa.

Diệp Bạc Hâm thở phào, đưa tay vỗ lên gò má nóng ran như lửa, nóng đến độ con tim cô cũng lẩy bẩy run lên.

Có với anh không biết bao nhiêu lần, nhưng lần nào cũng căng thẳng.

Thấy anh quay lại, đứng bên giường, Diệp Bạc Hâm hoảng loạn cúi gằm đầu.

Áo ngủ đen tuột xuống đất, cô giật mình, vùi đầu xuống thấp hơn, ngón tay bấu chặt vào chăn, gá lên người.

Tình chạm đến nơi sâu, anh khẽ rên thành tiếng, một tay chống bên người cô, một tay giữ lấy cằm cô, đôi mắt đen sâu thăm thẳm, cuộn trào âu yếu đậm sâu.

Một đêm hoang hoải.

Quấn quít đến tận rạng sáng, Diệp Bạc Hâm mới thiêm thiếp ngủ.

Tập Vị Nam toại nguyện, ôm người phụ nữ vào lòng, thương yêu dụi lên bờ môi sưng mọng của cô.

Cứ tưởng sẽ lại là một đêm thức trắng, không ngờ, ngửi mùi hương dịu ngọt trên người cô, anh cũng chìm sâu vào giấc ngủ.

Thuốc an thần uống lâu dài, cơ thể sẽ nảy sinh tính lệ thuộc, dần dà, các bộ phận trong cơ thể cũng bắt đầu suy yếu.

Trước kia, anh không sợ chết, nhưng kể từ sau khi gặp cô, anh không nỡ chết.

Sáng sớm, Diệp Bạc Hâm uể oải mở mắt.

“Dậy rồi à?” Tập Vị Nam nhoẻn cười, đôi mắt đen láy lướt qua dịu dàng.

Nhớ lại sự điên cuồng đêm qua, gương mặt Diệp Bạc Hâm quầng lên đỏ lựng, gật đầu bừa phứa, thậm chí không đủ dũng khí để đón nhận ánh mắt anh.

Cô ngồi dậy, mới sực để ý mình không manh áo trên người.

Tập Vị Nam nằm trên giường, nhìn bờ lưng mịn màng đẹp đẽ của cô, liền cất tiếng cười khe khẽ.

“Anh đừng cười nữa.” Diệp Bạc Hâm đỏ ửng mặt mày, quấn chăn rồi lao khỏi phòng ngủ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận