Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào

Diệp Thiên Dịch từ trường học quay lại, trên người mặc áo quần thể thao màu trắng, cậu lớn lên đẹp trai như ánh nắng mặt trời, đối với người khác cười lên, hai mắt cong lên, đã dễ thương lại linh động.

Ngoài hành lang khu vực nằm viện, cậu đi qua bàn trực ban, cười chào hỏi với y tá trực ban, hai cô y tá trẻ mặc áo quần y tá màu hồng kích động vẫy tay với anh.

Con gái bây giờ, đều thích tiểu thịt tươi bụ bẫm...

Trước hành lang có cửa sổ tới đất, một thân ảnh dài cao thẳng bên ngoài bắt mắt người khác, anh quay lưng với phòng bệnh, ánh sáng chiếu lên mẹt bên anh một màu vàng kim, đường nét hấp dẫn mê người, ánh mắt từ vai anh xẹt qua, che phủ anh trong một màn sương.

"Anh rể?" Diệp Thiên Dịch bước qua, thăm dò hô một câu.

Mặc dù chỉ thấy anh một lần, khuôn mặt đó lại khiến người khác không thể quên, toàn thân tỏa ra khí chất cao sâu và thâm sâu trầm tĩnh khô g có mấy người có thể đạt được...

Tập Vị Nam nghiêng đầu qua, ánh mắt anh sắc bén như dao, đáy mắt sâu xa phản chiếu ánh sáng, giống như lưu quang rực rỡ của đá thạch đen.

Nhìn thấy Diệp Thiên Dịch, Tập Vị Nam không có kinh ngạc, nhàn nhạt cúi đầu, "Tới rồi?"

Diệp Thiên Dịch sững sờ nhìn anh, ở trước mặt người này, hai tay hai chân của cậu đều không biết nên đặt ở đâu, giống như cậu bé làm sai chuyện gì, lúng túng đợi người lớn phê bình.

“Anh rể, anh tới tìm mẹ em?" Diệp Thiên Dịch đè thấp giọng, nhìn vào trong phòng bệnh một cái.

Cậu đương nhiên biết mẹ đối với anh rể có ý kiến, không gặp được mẹ liền muốn gặp cậu.

Tập Vị Nam nhàn nhạt nhìn cậu một cái, anh cho rằng Diệp Thiên Dịch là cậu bé chưa trưởng thành, không ngờ rằng cũng là Mai Nhân Tinh, hiểu được quan sát sắc mặt và lời nói.

"Không phải..."

"Ồ, vậy thì tốt..." Diệp Thiên Dịch thở phào một hơi, lại thấy sắc mặt anh dường như căng chặt một chút, nhanh chóng sửa lại, "Không phải... ý của em là, mẹ em tính khí không tốt, chị em hai ngày hôm nay chịu không ít uất ức, anh bây giờ tới thăm bệnh, nhất định đụng phải đầu súng, mẹ em chắc chắn không tốt với anh, nói không chừng sẽ đuổi anh ra ngoài, vậy thì có bao nhiêu khó coi a, anh rể, anh nói đúng không? Em cũng là muốn tốt cho anh, đúng không?"

Tập Vị Nam nhãn lại cười nhẹ lên tiếng, tiểu tử này cũng biết lắc lư người khác.

Diệp Thiên Dịch cũng cười ha ha với anh, nhãn cầu vừa chuyển, "Vậy... anh rể, anh đợi một lát, em đi gọi chị em ra..."


Tự hôm qua thấy Tô Uyển vừa tỉnh liền vội vàng đi xử lý việc công ty, trong lòng Diệp Bạc Hâm áy náy, hai ngày nay cùng Tô Uyển tùm hiểu nội bộ hoạt động kinh doanh, Tô Uyển gọi người tìm hạng mục dự án, tài liệu khách hàng cho cô xem...

Sau khi ăn trưa, cô bắt đầu ngồi trên sofa, lật tài liệu đọc, vừa nhìn vừa ghi chép lại, gặp cái gì không hiểu liền hỏi Tô Uyển.

Diệp Thiên Dịch nhìn Tô Uyển một cái, thấy cô ngồi trên giường, lướt trang web trên máy tính, liền nhẹ nhàng bước về phía Diệp Bạc Hâm.

"Tới rồi?" Diệp Bạc Hâm đầu cũng không ngẩng lên, tự nhiên lật qua một trang giấy.

Diệp Thiên Dịch nhìn tư liệu trong tay cô, nghiêng bên tai cô nhẹ nói,: "Chị, anh rể đang ở bên ngoài."

Diệp Bạc Hâm hơi sững, ngón tay chậm chạp gập lại, vô nhàn nhạt ừm một tiếng, lại coi như không có gì rủ mắt xuống.

Đây là phản ứng gì? Diệp Thiên Dịch hoài nghi chị cậu không nghe thấy, định muốn nói lại làn nữa, Tô Uyển lại trừng cậu một cái, "Đừng làm phiền chị con, đi ra một bên ngồi."

Khóe miệng Diệp Thiên Dịch co rút, nghi hoặc nhìn gương mặt không biểu cảm của Diệp Bạc Hâm, nhưng mf Tô Uyển vẫn luôn trừng cậu, chỉ có thể bước tới cạnh giường bệnh, cầm một quả táo lên gọt vỏ, cười ha ha nói: "Mẹ, con gọt cho mẹ quả táo..."

Hai phút sau, Diệp Bạc Hâm xoa xoa bụng khó chịu, đặt tài liệu xuống bàn, đứng dậy.

"Mẹ, con ra ngoài hít thở không khí."

"Ừm." Tô Uyển không có hoài nghi, nhàn nhạt gật đầu.

Diệp Thiên Dịch lại quay lưng với Tô Uyển, lét lút hướng Diệp Bạc Hâm bật ngón tay cái, quả nhiên vẫn là lão chị cao minh.

...

Diệp Bạc Hâm đứng bên ngoài phòng bệnh, nâng mắt, liền nhìn thấy anh quay lưng với cửa sổ, đôi mứt đen kịt sâu xa nhìn không thấy đáy, giống như một giếng cổ không có sóng.

Diệp Bạc Hâm hít một hơi sâu, mới nâng chân bước qua hướng anh.

"Anh tìm em?" Diệp Bạc Hâm dừng lại trước mặt anh, hai mắt nhìn cây cỏ xanh tươi dưới lầu.


Sắc mặt cô có chút tái nhợt, lồng ngực Diệp Bạc Hâm hơi đau, nghĩ tới hai ngày nay cô trực trong bệnh viện, còn anh vậy mà không biết mẹ cô nằm viện rồi, nếu như không phải mẹ anh nhắc anh, anh chỉ sợ tới bây giờ cũng không biết.

Tập Vị Nam giơ tay lên, rất muốn vuốt ve khuôn mặt gầy gò của cô, nhưng nhìn thấy đôi mắt trong suốt của cô, cuối cùng vẫn là không có dũng khí, tay khựng lại trên không trung, rất lau, lại buông thõng xuống.

" Mẹ anh tìm em rồi?"

"Ừm."

"Bà ấy nói gì với em rồi?" Tập Vị Nam chau mày.

" Tùy tiện nói chuyện." Nói gì, nói Tập Vị Nam anh đối với cô rất thâm tình, mẹ anh thay anh tới làm thuyết khách, ngụ ý nói đối với cô vừa nuông chiều vừa uy nghiêm, cô có thể nói sao?

Tập Vị Nam yên lặng nhìn mặt bên của cô bị ánh sáng che phủ, sống mũi cao lập thể, lông mi cong một bóng nhạt trên dưới mí mắt, làn da mịn màng mờ nhạt, nhuộm một chút màu hồng nhạt.

Đối với cô, anh không mảy may biện pháp, cho dù anh ở trong quân đội bày mưu tính kế, xoay chuyển trời đất, nhưng cô cuối cùng vẫn không phải lính của anh, anh không biết làm thế nào để cô không tức giận.

"Xin lỗi..." Hai từ vô dụng nhất, nhưng sự việc tới đầu, cũng duy chỉ có ha từ này để biểu đạt cảm xúc trong lòng.

Mí mắt Diệp Bạc Hâm hơi run, nâng mắt nhìn anh.

"Ngày hôm đó là tức giận mê muội đầu óc rồi, có thể... đừng tức giận nữa?" Trong ngữ khi củ Tập Vị Nam mang thăm dò, có chút cẩn thận dè dặt.

Diệp Bạc Hâm cắn môi dưới, một câu xin lỗi của anh liền muốn xong chuyện? Ngày hôm đó cô cầu xin anh như thế nào, anh để cô lăn lộn trong cái chết, không nghĩ tới cô sẽ sợ sao?

Huống hồ Đặng Thụy Tây và Hạ Dã Nhuận đều ở bên ngoài, anh liền...

Mặt mũi của cô đều mất sạch rồi!

...


Hai ngày sau, Tô Uyển xuất viện rồi.

Ngày hôm đó Lạc Diêm Thành lái xe tới, không nói một lời lấy đồ trong tay Diệp Bạc Hâm cho vào cốp xe, Tô Uyển tức giận mặt đều xanh rồi, lại không thể mắng người trên đường.

"Lên xe đi." Lạc Diêm Thành dựa vào bên xe, một tay nắm lấy cửa xe, ý tứ để bọn họ lên xe, anh nhếch mày cười nhạt, "Đừng trách tôi không nhắc nhở hai người trước, một lát nữa tôi bị nhận ra, tìm đến một đám chó săn, đến lúc đó liên lụy đến hai người, hai người cũng đừng đổ trách nhiệm lên người tôi. Dù sao tôi cũng không quan tâm, lên báo truyền tin đồn cái gì đó, đối với tôi mà nói đã bình thường như cơm bữa rồi, chính là không biết có tạo thành quây nhiễu cho hai người không, bị người ta lùng tìm gì đó, ra khỏi nhà còn phải đeo khẩu trang, ài, loại hương vị này..."

Lạc Diêm Thành giật mình một cái, ngón tay tư thế muốn tháo khẩu trang xuống.

Tô Uyển tức giận đến toàn thân phát run, lên xe...

Diệp Bạc Hâm nhìn Lạc Diêm Thành một cái, hứng thú trong mắt anh càng ngày càng sâu, trải qua hai ngày quan sát cảm nhận, cô coi như cũng nhìn ra, Lạc Diêm Thành theo đuổi mẹ cô, nhưng mà mẹ cô đối với ông ta trốn tránh khủng bố không kịp...

Sau khi lên xe, Diệp Bạc Hâm như không có chuyện gì nhìn Lạc Diêm Thành làm tài xế, anh theo khẩu trang xuống, sự trầm tĩnh tẻo qua năm tháng, dòng ma mị trên người không có tan đi, ngược lại càng diễn càng kịch liệt, từ ngoại hình và tuổi tác nhìn ra, anh và mẹ cô rất cúng đôi, nhưng mà Lạc Diêm Thành tai tiếng tình dục quá nhiều rồi, theo như nói thì ngôi sao điện ảnh này vẫn còn độc thân...

Diệp Bạc Hâm bắt chẹt.

Lắc đầu, cảm thấy có chút không đáng tin cậy, chẳng lẽ mẹ cô không thích anh, giống loại người hoa tâm, khó bảo đảm sẽ không ghioongs Diệp Viễn Đông đi sai đường, cô mặc dù muốn để Tô Uyển tìm một người sống nửa đời còn lại, nhưng tuyệt đối không hy vọng cô kết hôn một lần nữa thất bại.

...

"Bạc Hâm, phòng khách có người tìm." một đồng nghiệp gõ gõ bàn của Diệp Bạc Hâm.

Diệp Bạc Hâm hơi khựng lại, dừng lại tay đang đánh máy, mở mắt nhìn anh một cái, "Ai vậy?"

Cô vừa tới công ty chưa lâu, làm sao có người đến phòng khách tìm cô chứ?

"Không rõ, một người đàn ông, rất tàn khốc ò." Người đồng nghiệp hướng phía cô nháy mắt, cười tới rất mập mờ, cô nhìn bốn phía một cái, thấy không có ai chú ý, mới gập eo xuống, thấp giọng hỏi, "Người kia có phải bạn trai cô không?"

Rất tàn khốc?

Có thể là Tập Vị Nam?

Nhưng anh vì sao tới công ty tìm cô?

Diệp Bạc Hâm thu lại mặt bàn một chút, nghi hoặc bước tới phòng khách.


Phòng khách ở cùng một tàng lầu, đầu khu vực phòng làm việc, từ dưới đất, Diệp Bạc Hâm nhìn thấy một đôi giày da màu đen quần tay màu đen, người đó dường như đứng ở trước cửa sổ sát đất, xuyên qua lớp thủy tinh ma cát, mơ hồ nhìn thấy một bóng người màu đen.

Diệp Bạc Hâm đẩy vừa bước vào trong.

Người kia nghe thấy động tĩnh, quay người lại.

"Là anh?" Diệp Bạc Hâm một mặt vô vùng nghi ngờ.

...

Một tiếng đồng hồ sau, chiếc Jaguar chống đạn màu bạc rẽ vào một con đường nhỏ ở ngoại ô thành phố, lại chậm chạp chạy về trước khoảng mười phút, chiếc xe tắt đèn.

Bên bờ hồ, một số biệt thự nằm rải rác, ngôi nhà được bao quanh bởi những ngọn đồi xanh và cây xanh, có hai căn biệt thự màu trắng sang trọng ở phía trước. Có một tòa nhà bằng kính hiện đại được bao quanh ở trung tâm, kính trên mái nhà phản chiếu ánh sáng rực rỡ.

Ở phía trước nhóm biệt thự, có hai trạm bảo vệ, người đàn ông mặc áo quần tác chiến màu đen tay cầm súng, đứng thẳng.

Ở trước hàng rào đen bằng sắt, liên tục có những đội tuần tra bước qua, những khẩu súng giữa eo, hơi thở trên người bọn họ rất nguy hiểm, giống như mùi vị quanh năm sống trong đêm tối mới có thể tỏa ra, máu tanh, âm u lạnh lẽo, ác nghiệt...

Hai người đàn ông mặt không biểu cảm chiếu đèn kiểm tra, Cố Nhĩ Tư hạ vừa xe xuống, vừa thấy khuôn mặt của anh, hai người thần sắc nghiêm túc, hướng về anh gật gật đầu, biểu ý bên phía trạm gác mở cổng sắt lớn..

Diệp Bạc Hâm bị bịt mắt, cô biết chiếc xe này từ khu thành phố đi vào vùng ngoại ô, phía trước trên đường còn nghe tiếng còi xe, sau lưng chỉ nghe thấy tiếng gió thổi rít rít bên tai...

Cố Nhĩ Tư không lập tức lái xe vào trong, mà mở cửa xe bước xuống, kéo mở cửa xe phía bên kia.

" Diệp tiểu thư, tới rồi." Cố Nhĩ Tư vừa nói, vừa lấy ngón tay mở ra dụng cụ bịt mắt màu đen trên mắt Diệp Bạc Hâm.

Vân tay vừa cho vào, "Lách cách " một tiếng, thiết bị màu đen mở ra, anh cầm lấy, đặt lên bàn điều khiển.

Đây là loại thiết bị bịt mắt mới nhất, vừa đeo lên liền cái gì cũng nhìn không thấy, vân tay ấn vào mới có thể mở ra.

Ánh sáng rực rỡ đột nhiên chiếu vào mắt, Diệp Bạc Hâm không quen được nghiêng đầu, ngón tay giơ lên che trước mắt, mơi hơi mở mắt ra, đợi thích ứng được rồi, mới buông tay xuống,

Trước xe, đang đứng hai người đàn ông sắc mặt lạnh lùng, trong tai ôm khẩu súng trường, một bộ tác luyện màu đen, mũ bối lôi...

Sắc mặt Diệp Bạc Hâm hơi biến đổi, đây là sào huyệt của Giang Diệc Đình sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận