Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào

Thấy cô sững sờ, Cố Nhĩ Tư nhàn nhạt một tiếng,: "Diệp tiểu thư, mời xuống xe."

Diệp Bạc Hâm chậm rãi bước xuống, nhân viên bên ngoài tuần tra rất nhiều. Dường như quen với việc thường có người lạ xuất hiện, mắt không dư thừa đi qua.

Tuy nhiên... súng lục trong tay bọn họ vẫn làm cô kinh ngạc, trong nước quản lý vũ khí rất nghiêm ngặt, nhưng mấy người bọn họ ở đây lại đeo súng sáng loáng, Giang Diệc Đình bây giờ là thân phận gì, vậy mà ngay cả phía cảnh sát cũng bó tay vô sách với anh, để mặc anh có bao nhiêu vũ khí.

Nhìn những người này, Diệp Bạc Hâm không ý thức mà nhớ đến cảnh trong rừng sâu trước đó, cô suýt chút nữa bị làm nhục, còn đám người kia chính là thuộc hạ của Giang Diệc Đình...

Sắc mặt Diệp Bạc Hâm trắng bệch, vô thức lùi lại sau, mặc dù ánh mắt bọn họ không có dục vọng vẩn đục, nhưng bọn họ đều cùng một loại người, bên phía pheo luật ngoài giới hạn.

Cố Nhĩ Tư ánh mắt chỉ thị, một người đàn ông cầm thiết bị quét hình bước lên

"Diệp tiểu thư, mời cô đem thiết bị điện tử lấy xuống."

Diệp Bạc Hâm chau mày, "Anh có ý gì?"

Nếu đã phòng bị cô, vì sao còn muốn đưa cô tới đây?

Ánh mắt cô cẩn thận nhìn vào trong mắt Cố Nhĩ Tư, Cố Nhĩ Tư chỉ là lấy máy quét rà nhận lấy, không mảy may nhìn cô.

" Diệp tiểu thư đừng quá căng thẳng, đây chỉ là hình thức kiểm tra, mỗi một người vào trong biệt thự trên người không được mang thiết bị liên lạc nào."

Diệp Bạc Hâm mặc dù không can tâm, nhưng người cũng đã tới đây rồi, cô muốn quay người rời đi, bọn họ chắc gì đã thả cô đi.

Giang Diệc Đình lại có thể chơi trò gì?

Trên người cô ngoài điện thoại và đồ trang sức, không có thứ gì dư thừa, túi xách còn để trên xe.

Cố Nhĩ Tư cầm điện thoại cô đi.

"Đợi một lát, trong điện thoại tôi có văn kiện cơ mật, các người không thể tự động mở ra. "Diệp Bạc Hâm thấy anh kiểm tra điện thoại một lượt, không phát hiện ra có thiết bị theo dõi. Lúc này mới giao điện thoại cho người đàn ông đứng sau lưng anh.

"Diệp tiểu thư, cô yên tâm đi, nếu cô đã là khách mà đại ca mời tới, chúng tôi tự nhiên sẽ không động vào đồ của cô." Cố Nhĩ Tư biểu thị cho người kia lui ra.


Diệp Bạc Hâm toàn thân trên dưới bị soát một lần, không có vấn đề gì, Cố Nhĩ Tư mới đưa cô vào trong.

"Diệp tiểu thư, đại ca còn đang bận, cô đợi một lat."

Diệp Bạc Hâm được mang tới tầng ba trong căn biệt thự nhỏ, người làm bưng trà lên, Cố Nhĩ Tư gọi người canh ở cửa biệt thự.

Đây là không cho cô tự ý đi lại a.

Cố Nhĩ Tư nói xong, đợi Diệp Bạc Hâm ở trong biệt thự quay một vòng, quay người anh liền không có bóng người.

Diệp Bạc Hâm nhìn người đàn ông đang ngơ ngác như hung thần ở cửa biệt thự, nhận mệnh bắt đầu chờ đợi một thời gian dài.

Không biết đợi bao lâu, Diệp Bạc Hâm nhàm chán dựa vào trước cửa sổ, một mặt đánh giá môi trường bên ngoài, đoán xem đây là nơi nào, nột bên suy nghĩ, Giang Diệc Đình rốt cuộc tìm cô có chuyện gì.

Ánh sáng ban đầu còn chiếu vào người cô, dần dần di chuyển vị trí.

Đột nhiên, ánh mắt hơi dừng lại, phía trước kiến trúc vật lý thủy tinh hiện đại, một cánh cửa lớn vàng kim mở ra, vài người đàn ông bước ra.

Sau đó, Giang Diệc Đình nâng mắt, bắt được ánh mắt của Diệp Bạc Hâm, Diệp Bạc Hâm rét lạnh, vội vàng nghiêng người qua, lưng dính lên trên tường.

Nơi này giấu kính như vậy, Cố Nhĩ Tư mang cô tới căn biệt thự này, trang trí đơn giản, nhưng đâu đâu âm thầm giấu cơ quan, không nói đến kiến trúc vật thủy tinh thể tích to lớn ở trung tâm, bên trong còn chứa bao nhiêu cơ quan nguy hiểm.

"Giang gia." ở cửa truyền lị âm thanh cung kính.

Diệp Bạc Hâm từ bên phòng khách bước ra, liền nhìn tháu Giang Diệc Đình vẫy tay kêu bọn họ rời đi.

" Gan của cô cũng không nhỏ, rõ ràng biết tôi và đàn ông của cô là đối đầu sống chết, vẫn còn dám tới nơi hẹn, không sợ tôi lấy cô làm con tin, tới uy hiếp người đàn ông của cô làm những việc vị phạm pháp luật sao?"

Giang Diệc Đình chứa ý cười nhàn nhạt nhìn cô một cái, anh buông lỏng cổ áo, ngón ray vừa giương lên, cà vạt liền bị anh vứt trên sofa.

" Anh có thể không?" Diệp Bạc Hâm cũng không nghĩ nhiều như vậy, cho dù chính tà không cho phép cùng tồn tại, cô cũng chưa từng phòng bị Giang Diệc Đình, có lẽ là bởi vì quen biết với Giang Diệc Đình ngày xưa, trong ý thức căn bản không nghĩ tới Giang Diệc Đình sẽ có thể làm hại cô.


Bộ dạng tự tin của cô khiến Giang Diệc Đình cười to lên, "Lúc trước là không vó loại suy nghĩ này, nhưng mà bây giờ... diện mạo này cũng là lựa chọn không tệ, cô là không biết, tôi và người đàn ông của cô có thù, thù kinh thiên động địa đó..."

Diệp Bạc Hâm không xem lời nói trêu đùa của Giang Diệc Đình là thật, nếu như anh muốn lấy cô ra uy hiếp Tập Vị Nam, hà cớ gì phải phí công sức lớn như vậy đem cô tới đây, còn để hang ổ của bản thân bày ra trước mắt Diệp Bạc Hâm.

Giang Diệc Đình ngồi trên sofa, hai chân vắt chéo, ngón tay châm một điếu thuốc tay trái chơi đùa bật lửa.

Diệp Bạc Hâm không hiểu nhìn động tác của anh, ngồi xuống đối diện, "Anh tìm tôi là vì Tư Á?"

Ngoài Thẩm Tư Á ra, cô nghĩ không ra giữa cô và anh còn có gì để giao kèo.

Giang Diệc Đình hơi dừng lại, liếc nhìn cô một cái, nhẹ cười lên tiếng.

Diệp Bạc Hâm chỉ xem là anh âm thầm thừa nhận.

"Nếu tám năm trước anh đã rời đi, bây giờ vì sao còn cùng cô ấy dây dưa không rõ?" Ngữ khí Diệp Bạc Hâm có chút cứng nhắc, vừa nghĩ tới Thẩm Tư Á lúc đầu chịu bao nhiêu khổ, cô liền không có cách nào bình tĩnh đối diện với anh.

Giang Diệc Đình hít một hơi, nhả ra khói thuốc mơ hồ đường nét của anh, giọng xa xôi như có như không.

" Lúc trước cô không phải như vậy, cô chưa từng vì tôi là một tên lưu manh nhỏ mà nhìn không nổi tôi, cũng chưa từng nhúng tay vào tình cảm của tôi và cô ấy, bắt đầu từ lúc nào cô mang cái nhìn phiến diện nhìn người rồi?"

Giang Diệc Đình thấp giọng cười, gãy gãy tàn thuốc đầu ngón tay, đôi đồng tử màu nâu khóa chặt trên khuôn mặt cô, hơi hơi nheo mắt lại, "Là người đàn ông của cô dạy cô? Anh ta dám nói anh ta nhất định là người tốt, còn tôi là kẻ cặn bã từ trong xương cốt không?"

Mắt Diệp Bạc Hâm lạnh lùng nhìn anh, "Trước đây là trước đây, anh trước đây làm gì, anh bây giờ lại làm gì? Anh có năng lực mang lại hạnh phúc cho cô ấy không? Đừng quên, anh vứt bỏ cô ấy tám năm rồi, anh dựa vào cái gì cho rằng anh bây giờ có tư cách ở cùng cô ấy?"

Giang Diệc Đình bỗng nhiên cười lên, lời cay độc của Diệp Bạc Hâm không thể dâm tới anh, những năm nay lời ác ý gì anh chưa nghe qua.

" Trong tình cảm chưa từng có hợp lý thuyết phục, yêu chính là yêu, điểm này, vô không phải trải qua sâu đậm rồi sao? Nếu như có thể nhẹ nhàng buông bỏ, trên thế giới lấy đâu ra nhiều nam nữ si tình như vậy?"

Diệp Bạc Hâm im lặng, đây chính là nguyên nhân cô chưa từng động tay vào tình cảm người khác, người ngoài cuộc mãi mãi không hiểu được tình cảm người trong cuộc, lại dựa vào cái gì đi chỉ trách người khác?


" Không nói thân phận của anh, nhưng mà Giang Diệc Đình, anh xem Tư Á thành cái gì rồi? Anh chơi trò một chân đặt hai thuyền, nếu đã muốn cùng tình cảm xưa cũ tốt, lại không nỡ người mới, đây chính cái gọi là yêu của anh? Anh nghĩ tới cảm nhận của Tư Á không?

" Cô có ý gì? Cô đừng vu oan tôi!" Giang Diệc Đình dụi tắt tàn thuốc, hai mắt nheo lại, lạnh lùng nhìn cô. Anh lúc nào có người mới? Anh lại lúc nào một chân giẫm hai thuyền rồi?

Nhìn thần sắc của anh, không giống đang đùa, anh cũng không cần nói dối.

"Lần trước ở đường Thương Nghiệp trung tâm thành phố, anh ở trên đường cùng một cô gái hôn nhau, tôi và Tư Á đều nhìn thấy hết rồi..."

"Đó là cô ta cưỡng hôn tôi." Giang Diệc Đình ha một tiếng, chỉnh lại cổ tay áo, đứng lên, rủ mắt nhìn cô một cái, "Hôm nay tôi tìm cô tới, không phải nói về cô ấy, tôi đưa cô đi tới một nơi?"

Diệp Bạc Hâm hơi sững "Đi đâu?"

"Đi rồi sẽ biết." Giang Diệc Đình quay đầu, thể hiện cô đi theo.

Cố Nhĩ Tư đợi bên ngoài cửa, hai người một trước một sau bước ra, hương về Giang Diệc Đình hơi hơi cúi đầu.

"Chuẩn bị xong hết chưa?" Giang Diệc Đình nâng tay, nhìn đồng hồ một cái.

"Vâng, đều chuản bị xong hết rồi?"

...

Đi vòng quanh tòa nhà bằng kính, băng qua con đường hoa, đi bộ khoảng năm phút đến một tòa nhà đại dương nhỏ tạo hình kỳ lạ.

Xem ra các biệt thự khu vực này đều là của Giang Diệc Đình, nếu không hang ổ của anh xây dựng ở đây người vào trong kiểm tra nghêm ngặt như vậy, anh làm sao có thể để người lạ tiếp sát với bản thân?

Ngoài cửa có người canh gác, nhìn thấy Giang Diệc Đình, cung kính hô một tiếng Giang gia.

Cố Nhĩ Tư bước lên trước, nhập vân tay, cánh cửa chống đạn màu trắng dần dần mở ra hai bên.

Diệp Bạc Hâm cùng bước vào, bây giờ không nói căng thẳng là giả, con người Giang Diệc Đình tâm tư không thể đoán trước được, lúc nãy cô còn cho rằng anh đang đùa, nhưng bây giờ bản thân cô đã đưa tới cửa rồi, nếu như anh thật sự đem vô uy hiếp Tập Vị Nam làm một số chuyện phi pháp, vậy phải làm sao?

Trong tòa nhà rất rộng, đại sảnh gần như không có gì trang trí, duy nhất bắt mắt là thang máy ở góc tường.

Tòa nhà hai tầng, vì sao thiết lập một thang máy?


Sau đó, nghi hoặc của Diệp Bạc Hâm được giải đáp.

Thang máy này là thông xuống dưới đất.

Dưới đất là một phòng thực nghiệm to như vậy, toàn bộ chỉ có một màu trắng, các thiết bị máy móc tiên tiến, nghiêm túc trang trọng...

Trong phòng thực nghiệm dường như bị xóa sạch rồi, chỉ có một người đàn ông mặc áo choàng trắng đứng chào họ.

Giang Diệc Đình thấy sắc mặt cô tái nhợt, ngón tay cuộn chặt, nhếch mày cười lên tiếng, "Bây giờ biết sợ rồi?"

" Đây là nơi nào?" Diệp Bạc Hâm cố gắng để bản thân bình tĩnh lại, giọng run run vẫn lộ ra cảm xúc của cô.

Ánh mắt quét một cái, cô nhìn thấy trong chai thủy tinh ở góc tường ngâm trong dung dịch Formalin có phần còn lại của chân ta bị cụt, nội tạng... còn có đầu người...

Cô bịt chặt miệng, suýt chút nữa nôn ra.

Giang Diệc Đình rốt cuộc muốn làm gì?

Diệp Bạc Hâm càng nghĩ càng sợ, anh sẽ không muốn lấy cô làm thí nghiệm sống chứ?

Cô muốn quay người bỏ chạy, nhưng ở đây tầng tầng phòng thủ, bên ngoài nhiều người tuần tra như vậy, cô căn bản là dễ vào khó ra.

Giang Diệc Đình nhàn nhạt liếc cô một cái, trong đôi mắt nâu phủ đầy tự hào, giọng nói vang vọng trong phòng thí nghiệm, "Đây là trung tâm nghiên cứu ra các vị thuốc."

Diệp Bạc Hâm trắng bệch lùi ra sau, cảnh cáo nhìn anh, Giang Diệc Đình ngoài buôn bán vũ khí, vậy mà còn động tay tới giới y dược...

Giang Diệc Đình quay người, bước đến trên trung tâm bàn thí nghiệm, người đàn ông mặc áo choàng trắng đưa cho anh đôi bao tay y tế, Giang Diệc Đình đeo vào, quay người, cười nhìn Diệp Bạc Hâm.

Diệp Bạc Hâm nuốt nước bọt, trong đầu một mảnh hỗn độn.

Cô lùi ra sau, lại giẫm lên ngón chân của Cố Nhĩ Tư.

Cô kinh ngạc, vội vàng tránh ra một bên.

"Cô có phải mất trí rồi?" Giang Diệc Đình cười hỏi, dường như tất cả đều trong kiểm soát của anh.

Diệp Bạc Hâm hít sâu nột hơi, "Anh rốt cuộc muốn làm gì?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận