Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào

Đang nói thì bà cụ vận kì bào màu tím sậm từ trên gác đi xuống.

Hơn chục con người trong phòng khách, duy có thằng cháu nghịch tử là không thấy đâu, sắc mặt bà cụ tức thì chuyển sang mây đen vần vũ.

“A Nam đâu?” Tiếng nói đanh lạnh át hẳn mọi tiếng ồn ào, xôn xao bàn tán.

Mọi người tập trung, đứng dậy.

“Mẹ ạ...”

“Bà...”

Bà cụ làm sao thế nhỉ? A Nam có bao giờ về tham gia cuộc họp gia đình đâu?

Mọi người cùng nhau phỏng đoán, nhẽ nào hôm nay triệu tập mọi người lại, khiến tất cả phải gác hết công vụ sang một bên để về nhà, lại là vì A Nam? Chẳng trách, chỉ có thằng bé là dám cãi lại, khiến bà khó giữ được thể diện.

“Giang Nhan!” Bà cụ xẵng giọng, vầng trán quần tụ băng giá, thoắt cái đã chĩa mũi dùi vào Giang Nhan: “Xem thằng con chị dạy đấy, giáo dục để đâu mà bắt người lớn trong nhà phải đợi nó, thể diện lớn quá nhỉ?”

Sắc mặt Giang Nhan cứng đờ, cắn chặt răng, dằn nỗi tủi thân nuốt xuống.

Bà cụ chẳng cần biết phải trái đúng sai, trước mặt từng ấy đứa cháu mà cứ thế quở thẳng mặt, nếu Giang Nhan không xuất thân danh giá, gia giáo nề nếp, thì từ lâu đã vùng dậy cãi rồi.

Con Cả, Tập Hoa Minh thầm nhíu mày, ánh mắt lướt qua Giang Nhan, lại nhìn bà cụ: “Mẹ, thằng bé tính thế nào, mẹ cũng hiểu mà, cái này không liên quan đến A Nhan...”

“Bà!” Vừa xuống thì nghe vợ mắng con dâu cả, Tập Thừa Hoắc tức thì nhăn mày, giọng nhỏ nhẹ nói: “Đừng làm căng quá, trẻ con nó còn ở đây, bà cũng phải giữ thể diện cho con dâu chứ.”


“A Nhan, em gọi điện cho A Nam, bảo nó về ngay đây.” Tập Hoa Minh giúp Giang Nhan giải vây.

Giang Nhan bước đến bên cạnh ông, khẽ lắc đầu, lực bất tòng tâm nói: “Gọi rồi, không liên lạc được.”

Bày ra chuyện tày đình thế này, mà nó lại lặn mất tăm mất dạng.

“Mẹ, A Nam lại làm gì, để mẹ phải giận thế này?” Cô Năm, Tập Thư Đơn thấy không khí nặng nề, bèn dìu bà cụ ngồi xuống ghế chính giữa.

“Thôi được rồi, đừng đứng nữa, ngồi xuống cả đi.” Tập Thừa Hoắc bước xuống theo sau đó, ngồi xuống ghế cạnh bà, ra hiệu cho mọi người cùng ngồi xuống.

Những người kia cũng lần lượt vào chỗ, già trẻ theo thứ tự.

“Sao?” Bà cụ cười gằn, lại chĩa mũi giáo vào Giang Nhan: “Giang Nhan! Chị nói đi!”

Ngoài xã hội, Giang Nhan cũng là nhân vật tiếng tăm, nhà thiết kế hàng đầu của giới thời trang, nhưng ở nhà lại bị mẹ chồng xét nét đủ điều. Vì hòa thuận gia đình, bà cũng đành nín nhịn.

“A Nhan?” Tập Hoa Minh nhìn vợ, thấy sắc mặt bà khó khăn. Vợ chồng bao nhiêu năm, ông liền hiểu sự việc này không đơn giản chút nào.

Giang Nhan sững người, mắt nhìn quanh một vòng, chưa kịp lên tiếng thì một giọng nói bình thản chen ngang.

“A Nam lấy vợ rồi!”

Tin tức này không khác nào quả bom ngàn cân, khiến tất cả cùng vỡ òa, đồng loạt ngoái đầu nhìn theo hướng phát ra giọng nói.


Tập Vị Cận bình thản ngồi trên ghế, như thể chuyện này không phải do anh công bố.

“Sao... sao có thể?” Cô Tư, Tập Thư Nhã phun trà khỏi miệng: “Cái tính của A Nam không gần gũi con gái, xung quanh cũng chẳng có cô nào, làm sao đã lấy vợ rồi? Có nhầm không?”

Những người còn lại mỗi người một vẻ mặt, âm thầm trao nhau ánh mắt, rõ ràng không thể tin được, nhưng nếu không phải thật thì đúng là không gì có thể khiến bà cụ phải triệu tập toàn thể mọi người, và tức tối đến mức này.

Chú Hai, Tập Hoa Thịnh bất giác cười khảy, ánh mắt lạnh nhạt nhìn người mẹ đang sôi gan ứa máu.

A Nam đúng là khắc tinh của bà cụ. Cả nhà tuyệt nhiên không ai dám trái ý bà, duy chỉ có A Nam là chẳng hề kiêng nể, nên cuộc sống tự do tự tại. Còn ông? Đến người mình yêu cũng không đủ sức che chở, con trai thì lưu lạc bên ngoài. Đến nay cũng là quan chức chính phủ, mà vẫn không đủ bạo gan để công khai sai người đi tìm tung tích đứa con trai.

A Nam đi nước cờ này hay lắm, thẳng tay tiền trảm hậu tấu, cho bà cụ phải ứa gan.

Chú Hai Tập Hoa Thịnh tức thì cảm thấy hả hê. Bản thân mình yếu hèn, thấy cháu trai có tài cán, khiến bà cụ phải ngứa ngáy, thì cơn giận nén trong lòng ông bấy lâu cũng như được trút bỏ.

“A Cận! Con dám chịu trách nhiệm về lời nói của mình không?” Tập Hoa Minh nghiêm mặt, nhìn bà vợ ngồi cạnh bên sắc mặt nhợt nhạt đi hẳn, lòng lập tức có đáp án.

Tập Vị Cận đăm chiêu ngước nhìn lên: “Vâng!”

Tập Khởi Nhu cúi gằm đầu, vần vò ngón tay.

Lần này anh Hai gây tai vạ, hóa ra anh Cả cũng biết.

“Thôi được rồi, chuyện này tôi cũng biết.” Bấy giờ Tập Thừa Hoắc lên tiếng, mọi người liền ồ lên. Sắc mặt ông không đổi, mang dáng vẻ trụ cột gia đình, ông nói: “Tôi là người đầu tiên biết.”


Tập Thừa Hoắc nhìn bà vợ ở bên cạnh, thở dài sườn sượt: “A Nam ba mươi tuổi, không phải mười ba tuổi. Năm xưa những chuyện nó gây ra tuy có hơi hư hỏng, nhưng bây giờ nó cũng là sĩ quan xuất sắc nhất trong quân đội, nó hành xử có tính toán, phàm chuyện gì cũng cân nhắc kỹ càng. Đây là chuyện chung thân đại sự của nó, sau này hạnh phúc hay không cũng là việc của riêng bản thân nó. Đã làm, thì nó phải tự mình chịu trách nhiệm. Mình là người ngoài cuộc, bận tâm làm gì.”

“Bà ạ, con cháu có phúc của con cháu, bà hà tất phải can thiệp vào từng chuyện một?”

Hầu như việc nào Tập Thừa Hoắc cũng nhất nhất nghe lời vợ, lúc này tự nhiên lại để bà bẽ bàng trước mặt toàn thể con cháu, thể diện của bà cụ không biết để vào đâu, liền xẵng giọng quát lên: “Tôi can thiệp vào từng chuyện một? Tập Thừa Hoắc, ông nói thì phải có lương tâm, lấy nhau từng ấy năm trời, thời trẻ ông ở rịt trong quân doanh, một năm về nhà được mấy ngày? Giơ mười ngón tay lên đếm xem có đủ không? Khi còn trẻ, tôi vì dòng họ nhà ông mà lo mất ăn mất ngủ. Có bao giờ ông quan tâm đến cái nhà này? Những đứa trẻ ở đây, có đứa nào không phải do một tay tôi nuôi dạy? Nếu không phải do tôi can thiệp vào từng chuyện một, thì hôm nay không biết còn mọc ra mấy đứa cháu trời đánh nữa?”

“Đến già, ông được thuyên chuyển về, thời gian ở nhà nhiều hơn, nhưng ông ngoại trừ quan tâm chuyện trong quân đội, cứ dăm hôm nửa bửa lại tụ họp hội đồng đội cũ, thì đã bao giờ ông ngó ngàng chuyện trong nhà? Giờ con cháu lớn cả rồi, giỏi lắm rồi, ông quay ra trách tôi quản lý linh tinh?”

Buổi họp phê bình, vì lý do vắng mặt nhân vật chính, nên mũi giáo hướng sang trụ cột gia đình là Tập Thừa Hoắc, mâu thuẫn mỗi lúc một gay gắt.

Tập Thừa Hoắc là người cầm trịch trong giới quân sự, bao nhiêu năm trời không một ai dám chỉ thẳng mũi ông mà to tiếng, lúc này mặt mũi khó tránh khỏi sa sầm hẳn đi.

Cũng bởi ông thấy vợ mình thiệt thòi, bà theo ông nên mới khổ, thành thử bao nhiêu năm nay một mực chiều chuộng bà ấy, không ngờ tính cách càng chiều lại càng gàn.

Thấy sự tình không hay, những người khác lập tức đứng lên, nói khan cả cổ họng mới hạ được nhiệt của hai cụ.

“A Nhan, rốt cuộc chuyện là sao?” Tập Hoa Minh nhân lúc mọi người đang dỗ dành các cụ, liền thì thào hỏi Giang Nhan, sắc mặt bà lạnh nhạt.

Giang Nhan nhìn ông một thoáng, đầu đau nhói, bèn xoa hai bên thái dương: “Em cũng không biết, mới rồi mới được nghe.”

“Mẹ, A Nam lấy thiên kim tiểu thư nhà nào, mà mẹ lại giận đến nông nỗi này?” Người con thứ Ba, Tập Hoa Dương nêu ra câu hỏi mà tất cả đều đang tò mò muốn biết. Họ cảm thấy chuyện cũng chẳng phải to tát gì, chỉ e bà cụ không hài lòng với cô gái mà A Nam lấy làm vợ, tính cách A Nam lại vốn bất kham, nên bà cụ mới phản ứng dữ dội đến thế.

Hay là thiên kim nhà họ Đặng? Đấy là cô cháu dâu mà bà đã ưng, nhưng A Nam chưa từng đồng ý, làm sao lấy được? Nếu đúng là lấy con gái nhà họ Đặng, bà cụ lại chẳng cười không khép được miệng, chuyện tối nay cũng chẳng xảy ra.

“Thiên kim nhà nào? Nó mà cũng là thiên kim danh giá đấy à? Một đứa con gái bần hàn, mắt A Nam đui mù rồi chắc? Mà lại ngắm đúng cái thứ đàn bà lố lăng ấy...” Bà cụ vừa bình tĩnh chưa được bao lâu, nhắc đến chuyện này, lại tức ứa gan: “Thằng mất dạy muốn làm tôi tức chết đây mà, chuyên trò trêu ngươi tôi...”

Thấy Diệp Bạc Hâm bị bà nói không ra gì, Giang Nhan không nhịn được, bèn phản biện: “Mẹ, Bạc Hâm làm gì tệ như mẹ nói. Con từng tiếp xúc với con bé, nó có đôi mắt trong trẻo, sạch sẽ, tính cách nền nã nhỏ nhẹ, người cũng tốt. A Nam lại sẵn khó tính, bao nhiêu năm nay chưa từng qua lại với những đứa con gái lố lăng nào, người tầm thường là nó không ưng đâu. Lần này nó quyết tâm lấy một cô gái về làm vợ, con tin vào mắt nhìn của nó...”


“Giang Nhan! Ý chị là tôi thiển cận? Mắt tôi có vấn đề, không nhìn được con bé tốt ở chỗ nào chứ gì!” Bà cụ cười gằn.

Giang Nhan toan nói thêm, nhưng bị chồng ngăn lại: “Mẹ, mẹ bớt giận, A Nhan không có ý đó đâu...”

Tập Vị Cận từ đầu chí cuối đều mang vẻ mặt bình thản, biểu cảm hầu như không thay đổi, nhưng mỗi lần bà cụ mắng Giang Nhan, anh bất giác nhíu mày.

“Mẹ ơi, hay có gì nhầm ạ?” Cô Tư, Tập Thư Nha để ý thấy, ngoại trừ bà cụ là nổi giận đùng đùng, thì có vẻ như phản ứng của toàn bộ người trong nhà đối với việc này, chỉ bao gồm kinh ngạc, thêm cả tò mò, nhưng không hề có phản đối kịch liệt như bà cụ. Tức là, chuyện hôn sự của A Nam, bố mẹ thằng bé không hề có ý kiến, theo cách nói của chị dâu thì vợ của A Nam cũng hợp ý chị ấy, thậm chí cũng lên tiếng bênh con dâu rồi, còn anh Cả thì vẫn chưa biết gì.

“Nhầm?” Bà cụ lại cười khảy, bất chấp gương mặt thoắt cứng đờ của Giang Nhan: “Khởi Nhu! Kể những chuyện mà cháu nghe được ra đây, để bác Cả cháu biết đứa con gái mà con trai chị ta lấy về làm vợ, có cuộc sống bê tha thế nào?”

“Kìa bà!” Tập Khởi Nhu không ngờ ngọn lửa lại lan sang mình, bất ngờ trợn tròn mắt. Bao nhiêu người lớn đều có mặt ở đây, làm gì đến lượt cô lên tiếng, thế mà... đây rõ ràng là đẩy cô vào chỗ khó rồi còn gì? Bao nhiêu ánh mắt đang nhìn, cô mà dám bêu xấu chị dâu, đến lúc ấy anh Hai không giận mởi lạ!

“Nói!” Bà cụ lườm cô, cảnh cáo.

Tập Khởi Nhu mếu máo, liếc nhìn bác Cả, lại bặm môi, không dám mở miệng.

“Khởi Nhu, bà bảo con nói, thì con cứ nói đi!” Mẹ cô nhăn mày, không ngờ con gái mình cũng bị lôi vào.

“Chuyện này...” Tập Khởi Nhu đá chân anh Năm, toan nhờ anh giải cứu. Anh Năm lại vờ như không thấy, chán sống mới dám nói xấu sau lưng anh Hai.

Tập Khởi Nhu tức điên lên, lại sợ bà sẽ ép cô đi lấy chồng, đành thành thực kể lại chuyện mình đã nghe được.

Lần này, mặt Giang Nhan biến sắc liên tục, thậm chí vẻ mặt của Tập Thừa Hoắc cũng trĩu xuống.

“Mẹ! Chuyện Diệp Bạc Hâm có vị hôn phu, con cũng biết. Nhưng chỉ cần A Nam thích, thì có sao đâu? Những chuyện linh tinh ngoài lề, cũng chỉ là truyền miệng mà nghe, chưa chắc đã là thật. Con nghĩ A Nam cũng biết rõ gốc gác lai lịch của con bé. Nếu A Nam đã không bận tâm, thì mình là người ngoài, nói phỏng có ích gì?”

“Hóa ra chỉ cần con trai chị thích, thì thể diện nhà họ Tập cũng mặc xác à? Loại con gái như thế rước về, truyền ra người ngoài lại cười nhà họ Tập cướp vợ nhà người khác?” Bà cụ giận tím mặt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận