Sau khi mổ, sức khỏe Diệp Bạc Hâm rất yếu, ở trong bệnh viện nằm một tháng mới được cho phép xuất viện.
Như nguyện vọng của Diệp Bạc Hâm, lần này sinh được một bé trai.
Cũng không phải trọng sắc nam khinh nữ, chỉ là cảm thấy đầu lòng là bé trai, thứ hai là bé gái, có anh trai bảo vệ, dưỡng ra một cô gái yêu kiều, đời người như vậy là vẹn tròn rồi.
Sự việc lần này, Tập Vị Nam bị dọa không nhẹ, sau chuyện này nghĩ lại toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
Lúc cô mang thai, ốm nghén nghiêm trọng, anh gần như không có thời gian ở bên cạnh cô, kỳ sinh dự tính tới gần, anh còn ra ngoài làm sặc luyện, suýt chút nữa bỏ lỡ thời khắc khó khăn nhất trong cuộc đời cô.
Chuyện khó sinh này để lại bóng ảnh rất sâu trong lòng anh, nửa đêm thường gặp ác mộng tỉnh lại, toàn thân đổ mồ hôi hột.
Anh không thể tưởng tượng, nếu như anh không về kịp, cô xảy ra chuyện rồi, anh phải làm sao đi đối mặt?
Diệp Bạc Hâm biết anh bị dọa không nhẹ, ngoài lúc trong đêm anh bị kinh tỉnh yên lặng ôm lấy anh, nhẹ nhàng thì thầm nói an ủi anh, không còn cách nào khác.
"Em ở đây, sẽ mãi mãi ở cùng anh." Cô cười mềm mại, trong lòng chỉ dung nạp một mình anh.
Đôi mắt Tập Vị Nam chớp cũng không chớp rơi trên người cô, ánh mắt nóng bỏng của anh, khiến hơi thở của cô có loại ảo giác bị đình trệ lại.
Cô sợ loại ánh mắt này của anh, dường như muốn đem người ta nuốt xuống, làm cho người ta run rẩy.
Cô gần như sợ hãi gọi một tiếng: "Chồng à."
Kết hôn lâu như vậy, cô rất ít khi gọi anh như vậy, cảm thấy xấu hổ đỏ mặt.
Phần nhu tình và kiều diễm này, khiến Tập Vị Nam nhất thời quên đi bi thương, trái tim mặc danh run rẩy, ngón tay thon dài nâng cằm cô lên, chậm rãi cười, "Gọi lần nữa."
Thời khắc đó, nụ cười của anh, như ngôi sao rực rỡ, Diệp Bạc Hâm rõ ràng là không uống một ngụm rượu, lại có loại cảm giác say rượu choáng váng.
"Chồng à. "Anh thích nghe, cô liền gọi nhiều hơn vài tiếng.
Đèn trong phòng ngủ bị tắt, trong ánh sáng xa xa mơ hồ, trên khuôn mặt anh là ấm áp dịu dàng, từ góc nhìn của Diệp Bạc Hâm nhìn qua, có thể nhìn thấy rõ ràng làn da lúa mì và lồng ngực nhấp nhô của anh, hơi thở nhẹ nhàng phả lên mặt cô, trái tim anh đập mang sức mạnh nóng bỏng như lửa va chạm vào trái tim cô, anh giơ tay ra, cùng với mười ngón tay của cô đan xen.
Thế giới chìm trong im lặng, chỉ nghe thấy hơi thở nhẹ nhàng của bọn họ biến thành nặng nề, trái tim đập từ bình tĩnh đến gấp vội, cho đến khi hoàn toàn sụp đổ trong nhu tình của căn phòng.
"Chồng à, em yêu anh." Giọng nói mềm mại uyển chuyển.
Có người nói tình yêu là một trường mạo hiểm, nhưng Diệp Bạc Hâm cảm thấy, tình yêu là một lần buông thả, cho dù thời cơ đúng hay sai, gặp nhau sớm hay muộn, cũng cho dù kết cục như thế nào, tương lai ra sao, đều phóng túng bản thân, với trái tim chân thật nhất bà dũng khí quyết tâm nhất, mang tất cả đi yêu.
Diệp Bạc Hâm của mười tám tuổi làm được rồi.
Yêu đến mức không chịu lùi bước, dốc hết tất cả.
Tính tình Tập Vị Nam lạnh nhạt, đối với con trai vừa mới sinh, anh không nói được là thích, vừa nghĩ tới Diệp Bạc Hâm vì đứa con trai này suýt chút nữa liều mạng, sắc mặt anh liền trầm xuống.
Con trai thích dính lấy mẹ, không giống đứa trẻ vừa sinh ra vừ khóc vừa náo, mặt nhỏ trắng nõn mềm mại, đôi mắt vừa to tròn vừa trong veo, vô cùng đáng yêu.
Tập Vị Nam không thường xuyên ở nhà, anh lại không giống người bố khác ôm con trai, vì vậy mỗi lần anh quay lại, con trai đều trừng to mắt chớp cũng không chớp nhìn anh, dường như rất hiếu kỳ.
Về thái độ lạnh nhạt của Tập Vị Nam đối với con trai, Diệp Bạc Hâm cũng rất đau đầu, đâu có bố như vậy chứ, bây giờ con còn nhỏ, không hiểu cái gì, tương lai con hiểu chuyện rồi, hỏi bố có phải không thích con, nếu không vì sao chưa từng cười với von, không quan tâm con, đến lúc đó cô làm sao giải thích?
Diệp Bạc Hâm có lòng xoa dịu, nhét con trai vào lòng của anh, kết quả một lớn một nhỏ trừng mắt nhìn, con trai không khóc náo, người đàn ông cũng không nói chuyện, nhìn tới người bị ung thư cũng tái phát rồi.
Gần đây, Tập Vị Nam đang suy nghĩ chuyện từ căn cứ chuyển qua chính trị.
Anh nghĩ rất lâu rồi, mọi phương diện đều suy nghĩ rồi.
Sau khi chuyển ngành chính trị, có thể mỗi ngày đều về nhà, không cần phải phòng thủ trong doanh trại, giống như bây giờ nửa tháng nay, gặp phải tình huống đặc biệt ba tháng cũng không về nhà một lần.
Tự thân dẫn binh dù là sự nghiệp nhiệt huyết của anh, anh ở tiền tuyến mười mấy năm, tình cảm này không thể nói buông bỏ là buông bỏ được, anh ở trên mặt quân sự năng lực xuất chúng, gần như là trời sinh làm việc này, cho dù mấy năm nữa đối mặt với tử vong, anh cũng chưa từng lay động quyết tâm của bản thân.
Tuy nhiên, bây giờ những ngày tụ họp ít ly biệt nhiều, anh phiền chán rồi.
Người phụ nữ của mình không ở trước mắt, cô xảy ra chuyện rồi anh cũng không có cách nào trong thời gian ngắn nhất biết được, càng đừng nói giúp cô giải quyết.
Những năm nay, cô gần như đều đang vì anh mà trả giá, chèo chống công việc của anh, chưa từng oán trách một câu.
Cô như vậy, anh làm sao nỡ để cô lo lắng hãi hùng?
Vì cô, buông bỏ lần này thì làm sao!
Công việc hành chính đối với tiền tuyến cũng quan trọng, Tập Vị Nam cố gắng thuyết phục bản thân, gửi đơn xin chuyển hành chính.
Việc này cuối cùng cũng bị Tập lão gia biết được, phát một trận lôi đình, cũng không thể thay đổi quyết định của Tập Vị Nam.
Lão gia biết rõ tâm tư của cháu trai, nhưng cháu trai ở trên quân sự là thiên phú kinh người, buông bỏ căn cứ chuyển làm việc hành chính quả thực đáng tiếc, thế là tìm Diệp Bạc Hâm làm thuyết khách.
Vấn đề quấn trong đó, Diệp Bạc Hâm nghĩ qua một chút cũng hiểu rồi, nói không cảm động là giả.
Cô cũng muốn nhìn thấy anh mỗi ngày, rời khỏi căn cứ, làn công việc hành chính, nguy hiểm bên cạnh anh sẽ giảm xuống rất nhiều, cô từ đây cũng không cần lo lắng ngày nào đó nhận được tin tức anh xảy ra chuyện.
Tuy nhiên cô cũng hiểu rõ, con người anh trời sinh là người có tài dẫn quân, chuyển tới hành chính lãng phí thiên bẩm, anh cũng không vui.
Ngày hôm đó, cô nói chuyện với anh rất lâu.
Cô không muốn anh vì cô mà buông bỏ mơ ước, ngoài gia đình và tình yêu, đời đời còn có rất nhiều chuyện phải đi làm, anh không cần ép dạ cầu toàn.
Tập Vị Nam lại làm sao không hiểu tâm tư của cô?
Anh giấu cô chính là không muốn có gánh nặng tâm lý, sự việc hôm nay bại lộ, anh vẫn kiên trì chuyển hành chính, chỉ sợ hai người đều không vui.
Sự việc chuyển hành chính nhất thời bị gác lại.
Tập Vị Nam ôm người con gái trong lòng nói: "Đợi anh vài năm, đợi sau khi anh thăng hàm, chúng ta chuyển tới cơ quan đại viện, như vậy anh liền có thể mỗi ngày quay về với em rồi."
Quân hàm của anh thăng lên rất nhanh, tuổi anh bây giờ thăng tới cấp bậc này, đã là khác lệ rồi, tiếp sau đó nghĩ tới thăng cấp lần trước, bắt buộc phải lấy ra thành tích, nếu không kinh nghiệm không đủ, anh còn cố gắng mười năm.
Năm năm sau, Diệp Bạc Hâm sinh được một gái, nam nữ song toàn.
Năm này, Tập Vị Nam thăng cấp quân hàm rồi, cả nhà chuyển tới cơ quan lục quân đại viện.
Sau khi con gái ra đời, cùng với anh rất thân, anh cũng buông xuống cái mác ông bố nghiêm, thường cùng con gái ha ha cười to.
Diệp Bạc Hâm nhìn vào trong mắt, rất vui vẻ yên tâm.
Lúc trước cô còn lo lắng anh không thích trẻ con.
...
Lại là một năm, lúc Tập Vị Nam đang thực thi nhiệm vụ, mất liên lạc, sống chết không rõ.
Lúc này, địa vị ở trong quân giới đã là không có người nào có thể lay động.
Trong hai tháng ngắn ngủi, Diệp Bạc Hâm hốc hác tới gần như không ra hình người rồi, giống như một con chim sợ hãi, còn sợ nghe thấy bất cứ tin tức không may nào.
Từ sụp đổ, tuyệt vọng ban đầu, đến hôm nay lừa mình dối người, cô rốt cuộc vẫn là không thể nào đi nghĩ ra được, mất liên lạc hai tháng này, anh đã trải qua cái gì, hoặc là anh đã...
Không, trải qua mấy năm ngày tháng an bình, cô không cách nào tiếp nhận kết cục như vậy.
Ở trong lòng cô, anh là sự tồn tại của thần, mãi mãi sẽ không bỏ rơi cô.
Ngày anh quay lại, cô sống chết ôm chặt lấy anh, khóc tới gần như ngất đi, một đấm một đấm đánh lên người anh, trút hết bất an trong lòng, "Em ghét anh, đồ lừa đảo, anh rõ ràng nói sẽ không nguy hiểm, anh làm sao có thể ức hiếp em như vậy? Anh xảy ra chuyện rồi, em phải làm sao?"
"Có em ở đây, anh làm sao nỡ chết?"Mặt anh tràn đầy thương xót, vỗ về an ủi cô mấy câu.
Thời gian gấp rút, tiếp sau đó còn có việc quan trọng hơn đợi anh đi làm, sau lưng còn có đội viên chờ anh.
Trực thăng lượn vòng trong không trung, âm thanh ồn ào, gió rất lớn.
Vốn dĩ là gọi một cuộc điện thoại tới kêu vô yên tâm là được rồi, nhưng anh biết cô hơn hai tháng này lo lắng quá rồi, không quan tâm mệnh lệnh cấp trên, chạy tới gặp cô một cái.
Bây giờ, anh phải đi rồi.
"Em yêu, anh phải đi rồi." Tập Vị Nam đỏ mắt hôn lên trán cô, anh thực sự nhẫn không được bộ dạng vô khóc tới cạn khí lực như vậy, cô vốn dĩ rất kiên cường, lần này là thật sự bị dọa sợ rồi.
Thần sắc Diệp Bạc Hâm hoảng loạn, đứng sững sờ nhìn bóng lưng của anh kiên quyết quay người.
Đúng rồi, anh còn phải đi.
Không biết lần này quay người, có phải là lần cuối gặp mặt không.
Nhưng cô không thể giữ lại, bởi vì đó là chức trách của anh, cô nghĩ ích kỷ một lần này, kêu anh đừng đi nộp mạng nữa.
Nhưng mà không thể, mảnh đất này cần anh tới bảo vệ, cần ngàn vạn quân nhân như anh tới bảo vệ, việc bọn họ làm, hoặc là cả đời này cũng không ai biết, nhưng không có bọn họ, đất nước này lấy đâu ra an ninh?
Diệp Bạc Hâm chạy tới ôm lấy eo anh, "Nhất định bình an quay lại, em đợi anh!"
Ai kêu cô chọn người đàn ông này, cô nhận rồi.
Tập Vị Nam dứt khoát nhắm mắt lại, nghẹn ngào nói: "Xin lỗi, em yêu."
Không cho em được cuộc sống an tĩnh, vẫn luôn để em lo lắng sợ hãi.
Một anh lính đặc nhiệm mặc quần áo ngụy trang đứng len hối thúc: "Đội trưởng, thời gian đến rồi."
"Được. "Tập Vị Nam vẫy tay.
Nhìn thấy một màn này, những nam nhi máu huyết cũng không nhẫn tâm, từ từ di chuyển đầu.
Thân là binh đặc nhiệm, sống chết ly biệt, bọn họ ai không trải qua? Chính bởi vì đã trải qua, vì vậy cảm xúc càng sâu.
Đội trưởng đã rời khỏi lực lượng đặc nhiệm rất nhiều năm rồi, việc này vốn dĩ không cần anh nhúng tay vào, tuy nhiên sự việc nan giải, lực lượng đặc nhiệm bọn họ tổn thất rất nhiều tinh anh, tổn thất vô cùng nặng nề, cấp trên mới phái đội trưởng tới dẫn binh, kiên quyết tập kích phần tử khủng bố nguy hại an toàn quốc thổ.
Diệp Bạc Hâm không nghĩ nhiều như vậy, cô muốn cười tiễn anh đi, để anh không có lo lắng hậu phương, tuy nhiên lại không thể nào buông tay.
Cô sợ rồi, treo qua sống chết không rõ, cô không dễ gì mới mong chờ anh về, còn chưa vui mừng vài phút, anh lại phải đi.
"Rất nguy hiểm sao?"Diệp Bạc Hâm khóc như mưa, mặt dính sau lưng của người đàn ông, bộ quần áo ngụy trang đầy mùi hương của anh, cô tham lam hít thở, trái tim tĩnh mịch mới dần dần phục hồi độ ấm.
Tập Vị Nam không muốn lừa cô, "Ừm."
"Tập Vị Nam, em hận anh." Giọng của cô nghẹn ngào vỡ vụn, lại vô cùng có lực.
Trước đây cô chưa từng oán trách công việc của anh, nhưng lúc này cô oán anh, trách anh vì sao là một quân nhân, vì sao cuộc dời người khác cả đời đều an bình trấn tĩnh, anh lại bất cứ lúc nào cũng có thể đối mặt với nguy hiểm.
Vĩ đại sao?
Không, cô thà rằng anh là một người bình thường.
Tập Vị Nam cứng đờ, quay người ôm chặt người con gái của mình, đầu đặt lên trán cô, thấp giọng nói: "Đừng như vậy."
Diệp Bạc Hâm bỗng nhiên ngẩng đầu, thấp giọng cười, lau đi nước mắt, cắn răng đẩy anh đi, "Anh đi đi!"
Trong lúc Tập Vị Nam còn trầm mặc ngạc nhiên, cô nhanh chóng quay người, bước chân đi về phía trước vài bước.
Con người này, mạng của anh là của quốc gia.
Cô sợ chạy tiếp, cô sẽ không nỡ để anh đi.
Cô lo lắng bản thân khóc lóc om sòm, vô lý náo loạn, cô không muốn biến thành loại phụ nữ bản thân mình chán ghét.
"Mỗi một lần đều là anh quay người, em nhìn bóng lưng của anh, lần này đổi thành em đi trước!" Diệp Bạc Hâm dừng lại bước chân, quay lưng với anh, mỉm cười một tiếng, "Tập Vị Nam, anh nuông chiều em thành hư rồi, cả đời này em đều không có cách nào yêu người khác, trái tim này, một chút vị trí cũng không có nữa rồi."
Cô dứt khoát ôm lấy lồng ngực, dường như như vậy, cảm giác kéo trái tim phanh ra sẽ dễ chịu một chút
"Nếu như anh cảm thấy có lỗi với em, anh có chút lương tâm, thì giữ lại mạng của anh, lần này là anh nợ em."
"Được." Tập Vị Nam tận lực khống chế bản thân không lên trước kéo cô vào trong lòng.
Thật sự quá khiến người khác đau lòng rồi.
Nhìn chiếc trực thăng bay xa, Diệp Bạc Hâm biết đây không phải là lần cuối cùng, chỉ cần anh còn ở trong quân đội, chỉ cần đất nước còn cần anh, anh liền sẽ không thể không quan tâm.
Cô duy chỉ có thể làm là để anh không lo lắng hậu phương, anh bảo vệ tổ quốc, vậy cô sẽ bảo vệ gia đình bọn họ, để anh mãi mãi có bến tàu tránh gió.
Tập Vị Nam năm mươi tám tuổi trèo tới đỉnh núi quyền lực, trở thành người lãnh đạo cao nhất quân giới, hai năm sau anh từ chức, anh nói đời này anh không phải là một người chồng tốt, để vợ của mình lo lắng hãi hùng nhừ đời rồi, dùng đời còn lại ở cùng cô, ban ngày ban đêm đều không để cô lo lắng nữa.
Diệp Bạc Hâm đời này, sinh được một nam một nữ, von trai không thừa kế sự nghiệp của bố, trên thương nghiệp phát triển tài năng thiên bẩm, cùng với bác cả Tập Vị Cận học làm ăn, mười tám tuổi bắt đầu sáng nghiệp, sau này thành tựu phi phàm. Con gái từ nhỏ thích âm nhạc, sau này trở thành nhà piano xuất sắc.
Tô Cảnh Sâm cả đời này ở trong quân đội, con trai anh kế thừa tập đoàn Tô Thị.
Diệp Bạc Hâm gỡ một gánh nặng, coi như không phụ lòng ủy thác của Tô Uyển, đem Tô Thị thuận lợi giao trả cho con trai Tô Cảnh Sâm.
Diệp Bạc Hâm đã từng nói với Tập Vị Nam, "Em không muốn một mình sống trên đời này, anh hứa với em, để em ra đi trước anh, xem như em ích kỷ."
Anh chiều ý cô cả đời rồi, thương cô cả đời rồi.
Nguyện vọng nhỏ nhoi này, lại sao có thể không cho phép?
Anh cười, "Được!"
Năm đó Diệp Bạc Hâm chín mươi mốt tuổi, không có ốm đau giày vò, sống thọ chết tại nhà.
Tập Vị Nam dường như không bi thương, lúc mọi người thở phào một hơi, nhưng ở một tháng sau cùng rời đi.
Cả đời này, bọn họ làm được rồi, bên nhau hạnh phúc tới già, ân ái không thay đổi!
Hết!