Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào

Diệp Bạc Hâm nghi ngờ Diệp Thiên Dịch không phải không có lý, mặc dù nói Diệp Thiên Dịch nghe lời Diệp Bạc Hâm nhất, nhưng trong lòng tiểu tử này không giữ được bí mật, miệng cậu để lộ tin tức nghiêm trọng.

Cô không nghĩ một chuyện lớn như vậy, tên tiểu tử thối này cũng dám vạch trần ra, hại cô lọt vào không có lối thoát.

“Chị, em không có, chị đừng đổ oan cho em.” Diệp Thiên Dịch sửng sốt nhìn cô, âm lượng kéo lên cao, đôi lông mày rậm giật giật.

Miệng lưỡi nhanh nhẹn gì đó, trước mặt Diệp Bạc Hâm đều như anh tài gặp phải binh lính, có lý lại không nói rõ được.

Diệp Thiên Dịch sốt ruột quay sang Tô Uyển, “Mẹ, mẹ phải chứng minh trong sạch cho con, trời đất làm chứng, con cáo trạng với mẹ lúc nào?”

Rơi vào việc lớn như vậy, nếu như không nói rõ ràng, chị cậu sẽ không buông tha cho cậu, ánh mắt âm trầm lạnh lẽo giống như tên băng vù vù bay tới, chỉ nghĩ thôi sống lưng cửa anh đã phát lạnh.

Ai biết được Tô Uyển vẫn lạnh mặt như cũ, không tán thành trừng mắt với cậu, “Con trai, nam nhi đại trượng phu, dám làm dám nhận, con đang học pháp luật, chẳng lẽ không biết nguỵ tạo chứng cứ giả là phạm pháp sao?nếu đã dám nói, sao phải sợ hãi rụt đầu vào trong trứng?”

Diệp Thiên Dịch trợn tròn mắt, cậu biết tính cách luôn lật ngược tình thế đổi trắng thay đen của chị cậu từ đâu mà có rồi.

Cậu trong hai ngày cuối tuần không kể ngày đêm ở trường thu thập tài liệu, để chuẩn bị cho cuộc biện luận khu vực tỉnh vào cuối tuần sau, cậu bận rộn đến đầu óc choáng váng, căn bản đều quên luôn việc của chị cậu, nếu không phải quên cuốn sổ ghi nhớ của cậu ở nhà, giây phút nguy cấp cậu làm sao có thể về nhà tản bộ chứ, không ngờ rằng bị Tô nữ sĩ hãm hại.

Mà Tô Uyển lại nói trịnh trọng như vậy, trước kia sự tín nhiệm của Diệp Thiên Dịch lại không đủ, Diệp Bạc Hâm liền tin, oán hận buông xuống những lời cay nghiệt, “Diệp Thiên Dịch, ngươi con sói kiêu ngạo kia, sau này ta còn giúp ngươi xử lý những chuyện phá phách kia, ta sẽ cùng họ với ngươi.”

Diệp Thiên Dịch sáng lên, biết có hi vọng, lẩm bẩm nói, “Chúng ta không phải cùng họ sao?”

“Được rồi, con đừng đứng đây chướng mắt nữa, đi lên.” Tô Uyển nhanh chóng đuổi Diệp Thiên Dịch đi, lửa giận tích tụ trong lòng vẫn chưa tan đi, nhưng đánh cũng đánh rồi, thật sự thì cũng không thể đánh chết được.

Diệp Bạc Hâm quét dầu lòng bàn chân muốn chuồn mất, nhưng chợt nghĩ lại, sự việc đã bị lộ ra hết rồi, trốn tránh cũng chẳng giải quyết được vấn đề, vẫn nên đi nhận lỗi, Tô Uyển mềm lòng, vuốt ve bộ lông của cô, chuyện này coi như cho qua.

Nếu không chuyện này kéo dài càng lâu, nói dối một lần nhận một lần, chuyện này đến cuối cùng ngược lại không dễ kết thúc.

Diệp Bạc Hâm nghĩ thông suốt, di chuyển sát đến bên cạnh Tô Uyển, cẩn thận từng li từng tí lấy đi chổi lông gà trong tay cô.

Vừa nhìn thấy thứ này, toàn thân cô nổi hết da gà, chủ yếu là do đối với thứ này cô có ám ảnh tâm lý, làm chuyện gì có một chút sai, Tô Uyển liền lấy cây chổi hướng đến người cô chào hỏi.

Ánh mắt Tô Uyển như dao, nói cho cùng thì cô mang thai mười tháng sinh ra, đánh trên người cô làm sao không đau được, bây giờ chân tay toàn thân vẫn còn run rẩy.

Diệp Bạc Hâm ngồi xổm bên cạnh sofa, làm vỡ tách trà, làn hơi nóng mờ mịt của nước trà từ miệng ấm lọc trà toả ra, cuộn thành khói trắng, làm mờ nhạt tầm nhìn của Tô Uyển.

Tô Uyển oán hận nghiến răng, mắng một câu nha đầu chết tiệt.

Diệp Bạc Hâm nịnh hót bưng ly trà tới trước mặt Tô Uyển, “Mẹ đừng tức giận nữa, mẹ xem mẹ suốt ngày bận rộn như vậy, mỗi tuần còn phải chạy tới thẩm mỹ viện bảo dưỡng, một lần tiêu tốn hết rất nhiều tiền, còn tức giận nếp nhăn sẽ lộ ra, spa không phải uổng công làm rồi sao?”

“Ài, Con ---” Tô Uyển có vẻ lại muốn tức giận, Diệp Bạc Hâm nhanh chóng chuyển chủ đề, “Hai hôm trước con gặp lão nữ nhân Hạ Băng kia, bà ta không so được với mẹ, khoé mắt rất nhiều nếp nhăn, làn da đều dựa vào lớp trang điểm mà ra, ai biết được lột bỏ lớp trang điểm này ra sẽ biến thành bộ dạng ma quỷ gì nữa. Mẹ chưa nhìn thấy bộ dạng của bà ta, đặc biệt rất thích tức giận, con tuỳ tiện nói một câu liền chọc bà ta giận tới sôi máu.”

“Con nhắc bà ta làm gì?” Tô Uyển không vui cau mày, cả đời này chuyện làm cô nhục nhã nhất là chồng mình đi nuôi nhân tình, cô còn ngây thơ ở trong bóng tối suốt mười năm, sau cùng trở thành trò cười của danh môn Kinh Thành.

Nhiều năm như vậy nói không tức giận là giả, nhưng không đáng để cô tính toán với đôi cẩu nam nữa đó, người hèn hạ tự có trời thu thập, cô hà cớ gì phải hạ thấp thân phận của mình đi chuốc lấy phiền muộn.

Diệp Bạc Hâm ngồi xổm bên chân của Tô Uyển, mười ngón tay linh động xoa bóp đôi chân mảnh của Tô Uyển, sắc mặt Tô Uyển dần dần hoà hoãn một chút, lực bàn tay của Diệp Bạc Hâm nắn bóp đều đặn, Tô Uyển mệt mỏi cả một ngày dần dần thư giãn.

Ánh mắt Diệp Bạc Hâm lộ tinh quang, nhanh chóng lợi dụng cơ hội lấy lòng, “Mẹ, đánh cũng đánh rồi, bây giờ nên cho con cơ hội khiếu nại chứ?”

Tô Uyển khép hờ mắt cảm nhận sự săn sóc của con gái, nghe thấy lời của cô trong lòng lại nhói lên, khí giận trong lòng hừ lên một tiếng.

Gương mặt thanh tú mang chút mệt mỏi, trên khoé mặt có một lớp xanh đen, ngực Diệp Bạc Hâm thấy hơi chát, ánh mắt nhìn chằm chằm Tô Uyển, nhất thời cảm thấy bản thân thật không ra gì, Tô Uyển mỗi ngày đều ở bên ngoài bận rộn, cô không giúp được gì thì thôi đi, còn tận lực làm ra chuyện khiến cô uất trong lòng.

Tô Uyển là người phụ nữ mạnh mẽ, trên thương trường mạnh mẽ vang dội, nhưng suy cho cùng cô cũng chỉ là người phụ nữ, cũng sẽ có những lúc yếu đuối, những lúc này không có ai quan tâm cô, cho cô chỗ dựa, cô chỉ có thể khiến bản thân trở nên mạnh mẽ vững chắc.

Diệp Bạc Hâm chợt nghĩ tới lúc còn bé ở trường bị người ta ức hiếp, khóc bù lu bù loa chạy về nhà mách mẹ, mỗi lần ở trong trường có bạn học bị bắt nạt, cô nhìn cha mẹ người ta tự mình đến trường thảo luận với giáo viên, cô cho rằng Tô Uyển cũng sẽ đưa cô tới trường giúp cô lập uy, ai biết được Tô Uyển nhìn cô ghét bỏ, nói bị bắt nạt thì liền đánh trả lại, xảy ra chuyện bà thay cô chịu trách nhiệm, không có việc gì khóc bù lu bù loa quả thật rất hèn nhát, nắm đấm mạnh quan trọng hơn những thứ khác, bà lại không thể bảo vệ cô cả ngày.

Diệp Bạc Hâm ngốc ngếch nhìn cô, đến khóc cũng quên luôn, Tô Uyển lại hỏi, lần sau bị bắt nạt phải làm sao?

Diệp Bạc Hâm khóc nức nở, hít mũi nói, đánh trả.

Trẻ nhỏ dễ dạy, Diệp Bạc Hâm từ nhỏ liền bị Tô Uyển truyền thụ những tư tưởng kìa quái, vì vậy cô tuổi còn nhỏ nhưng trưởng thành hơn những bạn cùng tuổi, hơn nữa đặc biệt còn biết ăn mặc, bởi vì cô biết người lớn rất thích người có hình thức như vậy, nguời lớn mãi mãi sẽ không nghi ngờ rằng đằng sau khuôn mặt vô hại trẻ con ẩn chưa trái tim ác của quỷ.

Diệp Bạc Hâm là loại trộn lẫn giữa gió và nước, tính cách như ngựa hoang tuột dây cương, toàn bộn đều là kết quả của sự buông lỏng của Tô Uyển.

Tô Uyển khép mắt như đang ngủ say, hơi thở nhẹ nhàng đều đặn, Diệp Bạc Hâm nhất thời nắm không chắc chủ ý, đánh thức cô lại cảm thấy không thích đáng, chỉ có thể nhận mệnh thay cô đấm bóp chân.

Không biết qua bao lâu, Tô Uyển mới ung dung mở mắt ra, Diệp Bạc Hâm lanh trí gục đầu xuống, trên tai trau chuốt xinh xắn treo một đôi khuyên tai tua màu bạc, trên có có gắn kim cương trắng sáng rực rỡ.

Làn da dưới lớp áo voan màu be ẩn hiện, những vết hằn đỏ trên cánh tay vẫn chưa phai mờ.

Ánh mắt Tô Uyển dao động, như vậy mới khiến cô ngồi bên cạnh bà, trên mặt phủ một tia xem thường, “Đau chết đáng đời.”

Khoé miệng Tô Uyển nói lời độc ác, Diệp Bạc Hâm đuối lý, ngoán tay xoa xoa cánh tay, trong đáy lòng lại dâng lên ấm áp, Tô Uyển chính là cứng miệng mềm lòng.

Lúc Tô Uyển ngủ quên, Diệp Bạc Hâm chuẩn bị ấp ủ lý do thoái thác trong bụng, nghĩ xem nói thế nào mới có thể khiến bà bớt giận, phải biết Tô Uyển đối với Hạ Dã Nhuận khen ngợi không ít, cô phải để cho Tập Vị Nam một ấn tượng tốt.

Nhưng mà điểm này có chút khó, suy cho cùng hai người họ lén lút làm giấy chứng nhận, Tô Uyển xác định sẽ không có cảm tình với Tập Vị Nam.

Lúc này cô không thể đem mọi chuyện đổ lên đầu Tập Vị Nam, chỉ có thể chịu uỷ khuất nói bản thân đã kết hôn, tuyệt đối không thể vạch trần sau mọi chuyện cô cũng mới biết bản thân đã gả đi rồi.

Tập Vị Nam đào cái hố này quá quá lớn, cô có thể sống chết cố gắng lấp đầy nó.

Diệp Bạc Hâm miễn trừ tất cả, kết quả điện thoại của Tô Uyển vang lên, Tô Uyển hướng qua cô dùng tay ra hiệu, liền bước đến bên cửa sổ nhận điện thoại.

Mùa hè ngoài cửa sổ đều là bóng cây xanh tươi, thỉnh thoảng có tiếng chim hót truyền tới, Diệp Bạc Hâm lẽo đẽo đi sau lưng Tô Uyển, nghe thấy Tô Uyển nói gì đó tạm gác lại, đợi cô quay về lại mở cuộc họp, các phòng ban khác báo cáo dữ liệu, đánh giá cụ thể rồi mới đưa ra quyết định.

Tắt điện thoại đi, Tô Uyển đối diện cửa sổ hít một hơi thật sâu, sắc mặt ảm đạm, vang chửi một tiếng, một đám phế vật, chân trước ta vừa đi phía sau liền làm loạn, công ty nuôi các người đều ăn không công sao?

Toàn thân Diệp Bạc Hâm run rẩy, Tô Uyển liếc mắt nhìn cô, nhíu mày từ bên cạnh cô bước qua.

Tô Uyển bước qua sảnh chính đi ra ngoài, bên ngoài ngôi nhà là một khu vườn, vào giữa mùa hè, trong vườn hoa tán lá tươi tốt, con đường sỏi nhỏ từ ngoài cửa dẫn dẫn thẳng đến nhà kính trồng hoa.

Thời gian thư giãn của Tô Uyển luôn thích trồng hoa cỏ, trong vườn hoa có không ít loại hoa do đích thân cô trồng, cô còn đặc biệt đi trang viên về trồng hoa, cùng người khác học nghệ thuật vun trồng.

Diệp Bạc Hâm hoàn toàn ngược lại, cô không nhẫn nại trồng những thứ kia, cảm thấy lãng phí sinh mệnh.

Tô Uyển không dễ mới nhàn rỗi, cô hôm nay cũng không định đi tới công ty, từ trong nhà kính lấy nước ra, bước đi nhẹ nhàng đi tới vườn hoa, gập người xuống tưới nước.

Tô Uyển thích hoa cát cánh, hoa cát cánh trong vườn hoa nở rộ rực rỡ, đều từ nước Mỹ vận chuyển qua, lúc đầu sợ trồng không sống, cô đặc biệt mời một sư phụ về trồng hoa đến chăm sóc cây cát cánh.

Năm nay vừa vào hạ, những nụ hoa cát kính đợi nở, cành lá rất phức tạp rối rắm, Tô Uyển nói sẽ ảnh hưởng tới màu hoa và hình trạng, tay cầm tay dạy Diệp Bạc Hâm cắt tỉa cành lá.

Trước kia Diệp Bạc Hâm ở nhà cũng thường thay cô chăm sóc hoa cỏ, mặc dù không thích, nhưng rất nhanh liền bắt đầu.

Buổi sáng mặt trời đã có chút nắng to rồi, hai mẹ con đều đội mũ lụa, trên tay mang đôi găng tay cao su màu trắng, bỗng nhiên có gió mát lướt qua.

Tô Uyển nhẫn nại cùng Diệp Bạc Hâm bắt đầu chỉ cách chăm sóc hoa, còn nói tiểu thư trong danh môn phải học được sắp xếp hoa, nếu không sau này nhà chồng sẽ gây khó dễ.

Ngữ khí Tô Uyển bình thản, giới thiệu cây cát cánh trong vườn, cây cát cánh phân thành rất nhiều chủng loại, chẳng hạn như mỹ nhân ngư 、Eddie 、Florida 、Lisa 、Sapphire...

Tô Uyển xem như là phụ nữ tương đối tài năng, cô không chỉ có tiếng ở trên thương trường, lời lẽ ăn nói mang đậm khí chất dòng dõi nho học, Diệp Bạc Hâm cũng coi như là được cô doạ tới sững sờ.

Mặt trời càng gay gắt, cành lá cắt sửa rơi xuống một vùng, trên người Diệp Bạc Hâm xuầ hiện một lớp mồ hôi mỏng, đuôi mắt Tô Uyển quét qua cô, mới bảo cô nói rõ ngọn nguồn sự việc.

Diệp Bạc Hâm không dám che giấu, lợi dụng cắt sửa cách Tô Uyển xa một chút, như vậy mới dễ dàng nói chuyện.

Nói đến cuối cùng, cô giấu giếm chuyện khốn nạn mà anh làm, vẫn luôn nói tốt cho anh.

Sắc mặt Tô Uyển phiền muộn, “Còn tiểu tử Hạ gia phải làm sao?”

Tô Uyển nghĩ Hạ Dã Nhuận không phải hai ba lời có thể nói rõ ràng, năm đó cô mắt cao như đỉnh, sau lưng Hạ Dã Nhuận mặc dù có một gia tộc to lớn, nhưng Tô Uyển cô sẽ không vì thế mà bán con gái cầu vinh, hơn nữa trải qua một cuộc hôn nhân thất bại, đối với những con cháu nhà giàu cô càng không có thiện cảm.

Hạ Dã Nhuận cũng đã trải qua bao nhiêu tầng thử thách của cô mới mới lọt vào pháp nhãn của cô.

Diệp Bạc Hâm không biết làm sao nhìn Tô Uyển, “Có thể làm sao, mẹ không phải cũng khuyên con ly hôn chứ?”

Diệp Bạc Hâm sầu não, Hạ Dã Nhuận rốt cuộc đã cho những người xung quanh cô uống thuốc mê gì, anh thường xuyên cùng người phụ nữ khác lên đầu mặt báo, bọn họ còn nói tốt cho anh ta.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui