Cố Viễn Tranh híp mắt lại nhìn hắn, thăm dò từ trên xuống dưới.
Cái tên này xét về mọi thứ đều kém anh, không biết hắn lấy tự tin đâu ra để thách thức anh.
“Sao nào? Được chứ?”
Hắn đưa tay sờ lọn tóc mềm trên vai Dung Tiêu Hoan, cười ngả ngớn.
Trước giờ đàn bà đều gục dưới thân hắn, cô gái này chắc chắn không ngoại lệ.
Nghĩ rồi hắn cười phá lên.
Dung Tiêu Hoan cố gắng điều khí nén giận, tác phẩm của cô bị chê xấu thì còn tâm trạng đâu mà bán hàng.
Cô hất tay hắn ra:
“Anh không mua tranh thì đi cho.”
“Ai nói anh không mua tranh, anh sẽ mua hết, với điều kiện em đi chơi với anh thôi mà.
Yên tâm, đừng sợ, anh sẽ cố nhẹ nhàng hơn, chắc hắn hơn người nào đó ở đây.”
Ánh mắt hắn như có như không liếc qua Cố Viễn Tranh đầy khinh thường.
Thấy cô né tránh, hắn còn cô bắt lấy tay cô ép sát vào người hắn, không chú ý được một vật đen cứng đang tiến dần đến thái dương của hắn.
“Thử nói lại câu vừa nãy xem?”
Độ lạnh của họng súng khiến cơ thể hắn run rẩy, nhưng ngoài mặt vẫn cứng miệng, chê cười:
“Trò đùa trẻ con… tưởng tao tin chắc!”
Đoàng!
Cách mũi giày hắn 1cm là vết cháy đen của viên đạn đồng cùng mùi khét lợm của khói súng.
Lần đầu tiên hắn gặp súng thật, còn là loại Glock 17.
Chân tay hắn run lên cầm cập, ánh mắt láo liên nhìn quanh, phía dưới đũng quần chảy ra dòng nước vàng ngai ngái tởm lợm.
Cố Viễn Tranh lại dí súng vào đầu hắn, lạnh lùng nói:
“Đồ chơi trẻ con cũng khiến mày tè ra quần như vậy sao? Hừ, đúng là thỏ đế.”
Dung Tiêu Hoan bị một màn trước mắt dọa sợ, cô đứng chắn trước mặt người đàn ông nọ,
“M… mau cất nó đi, đ… đừng đề người khác nhìn thấy.”
Hừ, rõ ràng sợ như vậy mà cũng dám đứng ra bảo vệ cho hắn.
Rốt cuộc là cô đang giả vờ thiện lương hay là đóng kịch quá đạt?
Anh hạ súng xuống, hất mặt về phía hắn ta:
“Còn không mau đi?”
Hắn ta như con chó cong đuôi bỏ chạy thật nhanh.
Những người xung quanh vì kinh hãi mà dần tản ra rồi đi khuất, để lại một năm một nữ trơ trọi với đống tranh dù đã xế chiều.
Dung Tiêu Hoan rất hối hận vì cho anh đi cùng, hôm nay chắc chắn đội của cô sẽ thua mất.
“Chúng ta về thôi.”- Cố Viễn Tranh mất kiên nhẫn nói.
“Nhưng… ít nhất cũng nên bán được một bức chứ!”
Cố Viễn Tranh chán chường nhìn đống tranh còn đang đặt ngổn ngang, lười biếng rút điện thoại ra gọi đi, sau đó anh kéo tay cô vào xe.
“Còn tranh của chúng ta thì sao?”
Đưa cô và xe, anh lấy ví tiền, rút ra một sấp tiền mặt có giá trị lớn đưa ra trước mặt cô.
“Nhiêu đây đủ thắng rồi chứ?”
“Kh… không nhiều thế đâu.
Với lại đống tranh đó anh định làm gì?”
“Tôi chưa biết nhưng bây giờ chúng ta phải đi về.”- Anh lạnh lùng nói.
Cho dù đội của Dung Tiêu Hoan giành được giải nhất nhưng cô lại không thấy vui một chút nào.
Có lẽ anh chỉ nghĩ tiền có thể làm mọi thứ, dùng nó để đánh đổi với nỗ lực của cô, gian lận trong cuộc thi.
Dựa vào đâu mà anh ngông cuồng thế chứ?
Thế là trên cả đoạn đường về nhà, Dung Tiêu Hoan lựa chọn im lặng, lờ đi mọi câu hỏi của Cố Viễn Tranh.
Cho đến lúc anh quát lên:
“Tôi đã giúp em có được giải nhất đó.”
Cô siết chiếc khăn do chính bọn trẻ làm để trao thưởng cho người về nhất trong tay, mím chặt môi, ấm ức sắp khóc.
“Dung Tiêu Hoan! Đừng có giở trò mèo với tôi? Nói xem, em bất mãn ở đâu?”
“Không… hức có.”
Anh đập mạnh vô lăng, dừng xe lại, ánh mắt tựa hồ như muốn ăn tươi nuốt sống cô:
“Vậy cái thái độ như này là thế nào? Không phải tôi đã giúp em sao? Khóc cái gì kia chứ?”
Dung Tiêu Hoan cố ngăn nước mắt chảy ra nhưng tiếng nấc thì càng ngày càng lớn, nó khiến thái độ tức giận của Cố Viễn Tranh dần dần hoà hoãn lại, thay vào đó là bối rối.
“Được rồi, tôi sai tôi sai.
Đừng khóc nữa.”
Tiếng khóc của cô nhỏ hơn.
Nhưng tên nào đó không biết điều, dỗ chưa xong đã thêm dầu vào lửa.
“Đau đầu chết đi được!”
Kết quả Dung Tiêu Hoan không chú ý tới anh nữa, âm thầm khóc lên cho đến khi về nhà.
Hừ, khóc lóc cái gì kia chứ? Được nước lấn tới.
Dung Tiêu Hoan, em càng ngày càng tâm cơ rồi!
Khi hai người về tới biệt thự thì trông thấy Jennifer đang hậm hực kêu gào gì đó ở trước cổng.
Trông thấy chiếc siêu xe của Cố Viễn Tranh, cô ta mới ngừng la hét, thay vào đó là khuôn mặt ủy khuất như vừa bị ức hiếp.
Cố Viễn Tranh để Dung Tiêu Hoan lại trong xe, một mình đi tới bên Jennifer.
“Em đang làm cái quái gì ở đây vậy, Jen? Chẳng phải anh cấm em lui tới biệt thự này sao?”
Dựa vào cái gì anh cấm cô ta chứ? Nếu không phải vì cô con gái họ Dung chết tiệt kia thì thiếu phu nhân của biệt thự này sớm đã là cô ta rồi.
Thu ánh mắt như dao nhọn nhìn vào Dung Tiêu Hoan lại, Jennifer bắt đầu đeo bám anh, cô ta cọ cọ bộ ngực nảy lửa sau lớp áo hai dây trực trào muốn rơi ra ngoài vào bắp tay của anh, nũng nịu nói.
“Viễn Tranh, nhà của anh em lui tới là sai sao? Huống hồ em có việc cần tìm anh mà liên lạc cho anh không được.
Anh đáng ghét quá đi!”
Cô ta còn bồi thêm cú đánh nhẹ vào ngực anh.
Điều đó khiến Dung Tiêu Hoan trong xe nhìn ra không khỏi nóng mắt.
Vì thế cô quyết định nhắm mắt lại, nhưng lời nói của họ cô lại nghe rõ mồn một.
“Sau có việc gì thì nhắn tin cho anh, đừng tới đây nữa.”
Dù gì đây cùng là biệt thự Cố Dịch cho anh, ông ta từ lâu đã không vừa mắt những việc anh làm.
Chỉ sợ việc Jennifer tới đây sẽ mau chóng truyền đến tai ông ấy, phận làm con riêng như anh không tránh khỏi sự khiển trách từ nhiều phía, nhất là mẹ anh.
Bà ấy đã nhắm mắt cho qua nhiều lần, Dung Tiêu Hoan còn là người bà rất quý mến, chỉ sợ mẹ anh nóng giận mà ảnh hưởng không tốt đến sức khỏe.
“Viễn Tranh, anh không thương em sao?”.