Quần áo trên người Dung Tiêu Hoan bị Tần Liên Bách cưỡng chế xé bỏ, chỉ còn lại bộ đồ lót bên trong.
Cô ngồi khuỵu xuống dùng tay che người, run rẩy nói:
“ Liên Bách anh định làm gì?”
Mắt anh ta đỏ ngầu, yết hầu trượt lên xuống liên tục, ghé sát vào người cô khàn giọng nói:
“Hoan Hoan, cho anh.”
“Không, không, em không muốn.”
Mặc cho cô có ra sức chống cự thì Tần Liên Bách vẫn như một con hổ lao vào cổ cô, hôn hết bên phải rồi lại sang trái.
Anh ta còn muốn hôn môi cô nhưng cô mím chặt không thể cạy ra nên đành di chuyển xuống dưới.
Dung Tiêu Hoan một mặt ra sức đẩy anh ta ra, mặt khác cố với lấy điện thoại cách đó không xa để gọi người cầu cứu.
Tần Liên Bách đầu óc mụ mị, chỉ nghĩ trong đầu việc đè cô ra dưới thân nên không nhận ra bất thường.
Dung Tiêu Hoan với được chiếc điện thoại, lại không biết gọi cho ai.
Danh bạ của cô đa phần đều là bạn bè ở nước ngoài, Phương Tiểu Dao thì gần đây rất bận.
Mắt thấy Tần Liên Bách đã tỉnh táo hơn, cô vội bấm vào dãy số gọi điện gần nhất.
Đầu dây bên kia rất nhanh chóng đã nghe máy.
“Gọi cho tôi? Không phải là em…”
“Mẹ kiếp! Em dám gọi cho hắn ta!”
Tần Liên Bách nghe được giọng nói có phần giễu cợt của Cố Viễn Tranh liền nổi trận lôi đình, gằn giọng nói lớn:
“Đến nước này thì có trời cũng không cứu được em đâu, Hoan Hoan ạ.”
Anh ta tấn công tới như điên, cởi khoá quần, ép cô đứng dậy để anh ta có thể đưa vật nam tính vào.
“Liên Bách, xin anh… xin anh tỉnh táo lại, em không muốn…”
“Chỉ cần em có con với anh thì tên đó cô như hết cơ hội.
Hoan Hoan của anh, ngoan, để anh vào, được không?”
“Không, em xin anh…”
Mọi lời nói và tiếng động cưỡng ép đều thu lại trong chiếc điện thoại, Cố Viễn Tranh bên kia sau khi tra được vị trí, liền một mình lái xe với tốc độ nhanh nhất tới đây.
“Tần Liên Bách, nếu để tao biết mày làm gì cô ấy thì đời mày coi như xong rồi.”
Tần Liên Bách cười hắt:
“Đến lúc mày đến đây chỉ e là xong chuyện rồi.”
Vừa dứt lời, cánh cửa bị một lực mạnh làm mở toang.
Sau đó là một tràng của đấm rơi trên người Tần Liên Bách.
Hai mắt Cố Viễn Tranh hiện lên tơ máu, khi anh thấy Dung Tiêu Hoan của anh đang bị hắn đè dưới thân định làm chuyện đồi bại, hận không thể cầm thêm vũ khí để giết hắn ta.
Âm thanh của những cú đánh vang vọng trong căn phòng.
Tần Liên Bách muốn phản kháng cũng không được vì lực đạo của Cố Viễn Tranh quá mạnh, đánh phát nào làm anh ta xây xẩm mặt mày đến đó.
Từ khoé miệng của anh ta cũng bắt đầu rỉ máu, mặt mũi bị đánh bầm dập đến biến dạng.
Dung Tiêu Hoan vừa hoàn hồn lại thì phải vội chạy tới ngăn những cú đấm xuống của Cố Viễn Tranh.
“Mau dừng tay, anh ấy ngất rồi.”
Anh như chẳng nghe thấy gì, bên tai toàn là lời thúc giục đánh chết tên cặn bã trước mặt.
Tay anh đấm xuống cũng rướm máu, nhưng lại chẳng thể ngừng lại được.
Dung Tiêu Hoan không thử dùng sức cùng lời nói ngăn anh lại, vì thế vội nhào tới ôm anh, nước mắt thoáng chốc đã thấm đầy chiếc áo sơ mi trắng.
“Dừng lại đi mà, đánh nữa anh ấy sẽ chết mất.
Đi… em về cùng anh, đừng đánh nữa, không xứng đâu.”
Cố Viễn Tranh không đánh nữa vì sợ đánh trúng cô, anh ôm chặt cô, muốn ghim cả da thịt cô vào bản thân để cô không thể chạy thoát được nữa.
Hai vai anh run lên, vùi mặt vào bờ vai trắng nõn của cô.
“Nếu anh muộn một chút nữa thì em phải làm sao đây?”
Cảm thấy vai hơi ươn ướt, cô nâng mặt anh lên, thấy anh đang khóc.
Cô nhoẻn miệng cười lau đi nước mắt cho anh rồi đặt một nụ hôn nhẹ lên môi anh:
“Anh vẫn đến kịp đó thôi.”
Sau đó cô khoác lên mình chiếc áo sơ mi của anh rồi được anh bế ra ngoài xe.
Trước khi đi khỏi, cô có gọi người lên đưa Tần Liên Bách đi bệnh viện, nếu có mệnh hệ gì xảy ra thì Cố Viễn Tranh phải chịu tội, cô không nỡ.
Về đến biệt thự, mấy người làm cùng quản gia Diệu xoa xoa mắt nhìn lại, thật sự là thiếu phu nhân của họ rồi.
Nhìn thấy thiếu gia quan tâm thiếu phu nhân như vậy, quản gia Diệu thầm vui vẻ trong lòng, cuối cùng thiếu gia cũng biết trân trọng người phụ nữ của mình.
Lên trên phòng, Cố Viễn Tranh không cho Dung Tiêu Hoan đi đau hết, anh cứ nằm ôm cô rồi bắt cô đi ngủ.
“Này Viễn Tranh, em chưa có tắm.”
Từ trên đỉnh đầu của cô anh hít hít vài hơi, rồi trả lời:
“Vẫn thơm lắm, không cần tắm.”
Dung Tiêu Hoan cảm thấy người mình rít rít rất khó chịu, hẳn là rất hôi rồi.
Vậy mà anh còn nói dối là thơm được.
Không được, cô phải đi tắm, người như thế này thì cả đêm cô cũng không ngủ được.
“Viễn Tranh, vừa rồi… người đàn ông khác chạm vào em, anh không thấy bẩn ư?”
Nghĩ tới làm Cố Viễn Tranh đen mặt đi, vội ngồi dậy, tự thân bế cô vào trong nhà tắm.
“Viễn Tranh, để em tự tắm đi.”
“Không được, em tự tắm không sạch được.
Anh phải nhìn xem chỗ nào còn bẩn thì phải cọ hết bằng được.”.