Cố Viễn Tranh thừa biết người tung tin này là ai.
Tần Liên Bách, khả năng cao là anh ta dàn dựng một màn kịch trộm cắp để đổ tội lên đầu anh.
Anh đứng giữa đám đông phóng viên, khuôn mặt không có một tia lo lắng, ngược lại lạnh lùng chất vấn:
“Các người nhận được thông tin tìm thấy sợi dây chuyền ở chỗ tôi, vậy thì người tạo tin đó là ai? Có đáng tin không?”
Đám phóng viên nháo nhào thỏa luận, ai cũng muốn là phía đưa tin đầu tin, liên tục chĩa mic hỏi:
“Thế thì chắc là bên Aurora tung tin rồi.
Nhưng họ có bằng chứng.
Cố tổng, nếu là sự thật thì mục đích đằng sau việc lấy cắp trang sức chủ đề có phải là để Aurora không thể tiến sâu được vào nội địa không?”
Cố Viễn Tranh quét ánh mặt sắc lạnh lên kẻ lắm lời vừa hỏi:
“Được trả bao nhiêu?”
Kẻ đó e dè lùi về phía sau, song cũng không bỏ đi mà vẫn ở lại.
“Tôi sẽ sớm tìm ra câu trả lời thích đáng cho mọi người.”
Trở lại văn phòng, Cố Viễn Tranh sau khi cho người đi trích xuất camera thì lại vùi đầu vào nghiên cứu phần mềm mới.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, anh không nhận.
Thêm nhiều cuộc nữa gọi đến, anh thẳng tay cho người đó vào danh sách đen.
……
Jennifer đầu dây bên kia tức tối định vứt chiếc điện thoại trong tay thì nghĩ lại bây giờ cô ta đang túng thiếu nên không dám.
Kể từ lúc Cố Viễn Tranh không quan tâm cô ta nữa, sự nghiệp diễn xuất tuột dốc không phanh, cô ta chỉ có thể đóng vai phụ thậm chí là diễn viên quần chúng để kiếm tiền mua sắm.
Ba của cô ta ở Pháp cũng gọi cô ta trở về vì không thể chu cấp nổi.
Cuộc sống của cô ta trở nên khó khăn, thế mà Dung Tiêu Hoan lại được sung sướng, cô ta không cam tâm.
“Viễn Tranh à, em mới là người mà anh cần nhất, chứ không phải con nhỏ kia.
Đến một cuộc điện thoại anh cũng không nhận của em là sao hả?”
Jennifer nghiến răng ken két, vò đầu bứt tóc nghĩ cách tiếp cận Cố Viễn Tranh.
“Này này cô kia, cô tới quán tôi mà không gọi món lại ngồi lì ra đấy hả?”
Jennifer tuỳ tiện gọi một món ăn, quán ăn bắt phải thanh toán trước, cô ta thử lục lọi trong túi, chỉ có vài đồng tiền lẻ không đủ chi trả.
Không có tiền mặt, cô ta toan chuyển khoản thì số dư không đủ.
Quá mất mặt nên cô ta phải giả vờ tự nhiên đứng dậy, tìm một cái vở rồi chuồn nhanh.
Không có tiền, đời cô ta quá thảm hại, nhưng cô ta không hề nghĩ đến việc về nước, trong đầu chỉ toàn là Cố Viễn Tranh.
Dường như mọi thứ dồn cô ta vào đường cùng, giữa hai người vốn chẳng có gì lại sinh thù hận.
“Dung Tiêu Hoan, mày phải trả giá cho những gì tao phải chịu.”
……
Việc trích xuất camera rất nhanh chóng đã có kết quả, tuy nhiên đều là một màn hình tối đen như mực vào lúc quan trọng nhất.
“Cố tổng, có người đã xâm nhập và hack hệ thống camera vào thời điểm này.
Có nghĩa là trong chuyện này chắc chắn có vấn đề.”
Không cần nói Cố Viễn Tranh cũng biết người đứng sau chuyện này là ai.
Có vẻ Tần Liên Bách rất tâm huyết khi dùng một lập trình khó nhằn để hack hệ thống camera của Cố thị.
Nhưng anh ta đa quên rằng, Cố thị là một tập đoàn IT hàng đầu của đất nước, sao có thể chịu thua trước chuyện này được.
“Thông báo xuống dưới, tối nay mọi người ở lại tăng ca.”
Tối đó, Cố thị họp gấp, trong phòng họp gồm hai mươi người có chức vụ cao và tài năng sử dụng máy tính xuất chúng.
Họ cùng Cố Viễn Tranh giải mã lập trình, đem đoạn camera biến mất trở lại.
Vì bên kia đã dùng một lập trình khó nên cũng không phải nhanh mà giải mã xong được.
Âm thanh lạch cạch cùng không khí căng thẳng bao trùm phòng họp.
Đến khuya.
“Quản gia Diệu, anh ấy có gọi về bảo gì không?”
Dung Tiêu Hoan lo lắng hỏi, tin tức sáng nay đã đến tai cô.
Từ đầu cô đã chắc chắn anh không phải loại người làm ra những chuyện như vậy.
Cô tin anh nhưng người khác lại không tin.
Tuy vậy cô vẫn không biết anh làm gì để chứng minh bản thân trong sạch.
Đã khuya cô nằm trên giường không ngủ được, cứ trằn trọc không thôi.
Đến cả điện thoại hình như anh cũng tắt nguồn nên cô không gọi được.
Bất quá, Dung Tiêu Hoan chạy xuống dưới nấu một nồi hầm rồi sai người chở mình tới Cố thị.
“Thiếu phu nhân ở nhà có được không? Thiếu gia mà biết thì chúng tôi xong đời.”
“Yên tâm, tôi biết phải làm gì, các người cứ ở nhà ngủ đi.”
“Nhưng mà…”
“Các người mà hong cản tôi thì tôi sẽ nói với anh ấy các người ăn hiếp tôi đấy.”
Cuối cùng họ vẫn phải để thiếu phu nhân đi.
Quản gia Diệu cũng lắc đầu thở dài, đôi gà bông này đến bao giờ mới được yên ổn đây.
Chiếc xe chạy xuyên màn đêm để đến Cố thị.
Vừa bước vào thì cô thấy mọi người đang bảo nhau ra về.
“Khuya rồi em đến đây làm gì?”
Dung Tiêu Hoan gập người nói lời cảm ơn với những người còn lại, đoạn giơ giỏ đồ cầm trong tay:
“Em mang cho anh cái này.
Sao mọi người tăng ca muộn thế?”
“Em cũng biết mà.
À này!”
Cố Viễn Tranh gọi trợ lý lại:
“Đi thông báo với bọn họ tháng này tăng lương gấp đôi, à không gấp ba cho tôi.”
Trợ lý là người cuối cùng ra ngoài, vừa đi khỏi Cố Viễn Tranh lập tức đóng cửa khoá lại.
Anh tới bên cô, không nói không rằng mà lại tới khoá chặt môi cô.