Hắc Khải mỉm cười, ôn nhu nói với cô.
Anh bao dung cô như vậy khiến cho cô càng cảm thấy có lỗi vô cùng.
Có lỗi vì cho tới giờ cô vẫn chưa thể quên được Cố Thừa Duật, có lỗi vì kết hôn với anh chỉ là vì muốn báo đáp anh.
- Không cần đâu, em...em...!
- Không sao, anh luôn chờ em mà.
Anh sẽ không để cho cô dâu của anh lo lắng đâu.
Hắc Khải vừa nói vừa vòng xe lại, không tới cục dân chính nữa.
Vân Vy cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm hơn, thế nhưng cô vẫn áy náy.
Nơi mà Hắc Khải chuẩn bị tới là tiệm nhẫn cưới.
Hắc Khải dắt tay Vân Vy bước vào.
Vân Vy nhớ lại trước kia kết hôn với Cố Thừa Duật, mọi thứ diễn ra nhanh quá nên cô cũng không được chọn nhẫn cưới, váy cưới.
Tất cả đều do Cố Thừa Duật và bên nhà trai chuẩn bị mà thôi.
Mà Vân Vy nghĩ không biết có phải là Cố Thừa Duật chuẩn bị thật không nữa, sao mắt thẩm mĩ của hắn lại kém như vậy chứ?
Đây là lần đầu tiên Vân Vy được bước chân vào tiệm nhẫn cưới, cho nên cô cảm thấy hơi hồi hộp.
Hắc Khải nắm lấy tay cô, cả hai bước vào.
Nhân viên lập tức niềm nở chào đón:
- Xin chào tiên sinh và tiểu thư ạ.
Vân Vy cũng mỉm cười đáp lễ, sau đó cô chỉ biết đi theo Hắc Khải.
Vì lần đầu tới đây nên cô còn nhiều bỡ ngỡ.
Nhân viên lấy ra tất cả những mẫu mới nhất, toàn là những mẫu phiên bản giới hạn.
Vân Vy nhìn nhẫn cưới tới hoa mắt, cô không biết nên chọn cái nào:
- Em thật sự không biết chọn cái nào, hay anh chọn cho em đi.
Hắc Khải mỉm cười, lập tức cúi xuống nhìn nhẫn cưới.
Thật ra nhẫn cưới này chỉ mua trước cho Vân Vy đeo, như vậy sẽ không còn ai dám ngó ngàng tới cô nữa.
Còn nhẫn cưới thật sự, tới ngày hôn lễ sẽ biết.
Mắt nhìn của Hắc Khải rất tinh tường, lướt qua một lượt thì anh lập tức dừng mắt lại một chiếc nhẫn kim cương ở cuối nhất.
Không chần chừ gì, anh lập tức cầm nó lên.
Nhân viên liền vui vẻ giới thiệu:
- Tiên sinh, ngài thật có mắt chọn.
Đây là mẫu mới nhất của chúng tôi, trên thế giới này chỉ có 1 cặp duy nhất mà thôi ạ.
Và chỉ có ở cửa hàng chúng tôi mới có ạ.
Hắc Khải cười mà không nói gì, anh nắm tay cô và đeo nhẫn lên.
Nhẫn kim cương được đeo lên tay, Vân Vy nghĩ chắc nó đắt lắm.
Đã không còn là tiểu thư quyền quý gì nữa rồi, giờ đây Vân Vy là một người chăm chỉ làm việc để kiếm từng đồng một.
Dù lương có cao đi chăng nữa cô cũng không dám phung phí.
Tự nhiên cô muốn trả nhẫn lại quá, nhưng cô không dám nói ra vì sợ anh mất mặt.
Đành đeo nhẫn nhưng trong lòng tiếc tiền vô cùng.
Hắc Khải thanh toán xong, cả hai cùng nhau bước ra.
Hắc Khải cũng đeo chiếc nhẫn còn lại của cặp nhẫn.
Mặc dù chưa đăng kí kết hôn, nhưng kể từ giây phút này cả hai chính thức trở thành vợ chồng rồi.
Vân Vy vừa ngắm nhẫn vừa tiếc tiền, còn Hắc Khải thì tâm trạng vui vẻ vì đã rước được Vân Vy về nhà sau 5 năm theo đuổi cô.
...!
Thời gian dần trôi qua, mùa đông lạnh giá qua đi, xuân ấm áp lại tới.
Tới mùa xuân Mạc Y Nhiên mới quay phim xong và hôm nay Mạc Y Nhiên trở về Cố gia.
Lúc này tại sân bay, nhiều fan hâm mộ của Mạc Y Nhiên đã túc trực sẵn, cho nên Phong Ức phải đi theo bảo vệ.
Phong Ức hôm nay không đeo mặt nạ mà chỉ đeo khẩu trang.
Chính vì thế mà dáng vẻ của Phong Ức nhìn rất giống một người, đôi mắt cũng giống y hệt người đó.
Mạc Y Nhiên xuất hiện, fan điên cuồng hò reo lên cô ta.
Mạc Y Nhiên là ảnh hậu được nhiều nhà đầu tư săn đón nhất, bên cạnh đó cô ta còn sở hữu một lượng fan khủng khiếp.
Fan cuồng lập tức ồ ạt chạy tới xin chữ kí, cho nên Phong Ức phải ôm Mạc Y Nhiên, đưa cô ta rời khỏi đám đông.
Vệ sĩ cũng cố hết sức ngăn cản fan cuồng, sau một hồi vật vã thì tất cả cuối cùng cũng an toàn lên xe.
Mạc Y Nhiên tháo khẩu trang ra, thở hổn hển:
- Mẹ kiếp, lũ điên!
Phong Ức ngồi bên cạnh cười sang sảng:
- Tôi lại thấy vui mà.
Mạc Y Nhiên lườm Phong Ức một cái, khi nãy đã để cho anh ta được lợi mà ôm mình rồi.
Phong Ức đột nhiên xịch lại gần Mạc Y Nhiên:
- Nhưng mà ôm chị cũng thích thật đó.
Tôi đang nghĩ không biết chị có cảm thấy áy náy với Cố Thừa Duật hay không?
Suốt mấy tháng quay phim, Mạc Y Nhiên đều sống cùng Phong Ức.
Nói câu này rõ ràng là Phong Ức đang ám chỉ Mạc Y Nhiên như vậy là ngoại tình.
Mạc Y Nhiên cười khẩy, bịt miệng cậu ta lại:
- Cậu không nói không ai bảo cậu câm đâu.
- Được rồi, xin lỗi, được chưa?
Mạc Y Nhiên lườm Phong Ức mà không nói gì, sau đó cô ta cầm điện thoại lên nghịch.
Ở phía đối diện, có một ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào Mạc Y Nhiên cho tới khi cô ta lên xe rồi đi hẳn.
Thấy Dương Thiên Dực vẫy tay, thuộc hạ bên cạnh hắn lập tức cung kính cúi đầu:
- Dương thiếu, ngài cần gì căn dặn?
- Sắp xếp để cho Cố Thừa Duật được nhìn thấy người đàn ông đeo khẩu trang đen kia đi.
Chắc hẳn mọi chuyện sẽ rất thú vị.
- Thuộc hạ tuân lệnh.