Nghe thấy câu trả lời dứt khoát của cô, Lưu Đông Mai cũng không biết vì tức giận hay ngại mà khuôn mặt liền trở nên đỏ đỏ.
"Vậy tôi xin phép đi trước."
Nhìn biểu cảm không phản đối của Hàn Tử Thần, Quý Quế Hoa cũng vào chủ đề luôn.
"Hàn tổng, vẫn mong ngài suy xét đến khả năng hợp tác với chúng tôi.
Kho hàng lần này của chúng tôi rất lớn, có thể kiếm được đến tiền tỷ."
"Quý tổng, vẫn là câu nói cũ.
Chúng tôi đến đây để yêu cầu ông dừng ngay xưởng sản xuất lại."
"Hàn tổng, nếu ngài đã đích thân đến đây thì hy vọng ngài biết rằng tôi cũng đã có chuẩn bị.
Vẫn mong ngài nghĩ lại."
"Ông nghĩ rằng chúng tôi vào đây mà không có kế hoạch gì sao?" Lần này là người ở sảnh trả lời.
"Dù cho là Hàn tổng đi nữa thì cũng khó có thể rời khỏi Quý Gia."
"..."
Không khí đang vô cùng căng thẳng khiến cho An Nhĩ Thuần cũng cảm thấy khó chịu theo, cô liền chen vào.
"Không biết Quý tử của Quý Gia thế nào rồi?"
"..."
Một câu nói vu vơ của cô nhưng lại làm Quý Quế Hoa ngạc nhiên còn Hàn Tử Thần thì cười thầm: 'Người con gái này...'
"Vị tiểu thư đây biết con trai của tôi sao?"
"Không...!tất nhiên là không rồi.
Chỉ muốn hỏi thăm xem dạo này hắn khoẻ không thôi."
"Vẫn khoẻ...!chỉ tiếc là bây giờ không thể gặp mặt tiểu thư đây được rồi." Dù nghĩ rằng cô gái này biết gì đó nhưng Quý Quế Hoa vẫn tỏ ra bình thường à.
"À...!không thể gặp mặt..."
An Nhĩ Thuần tỏ ra khá ngạc nhiên nhưng điệu bộ cho thấy rõ ràng là cô giả vờ kiến cho ba người không hiểu được trừ Hàn Tử Thần.
Thấy không cần kéo dài thời gian nữa, An Nhĩ Thuần thẳng lời: "Mục đích hôm nay đến đây của chúng tôi hẳn Quý tổng biết rõ.
Mọi người đều bận nên là cũng không cần phải kéo dài thời gian nữa đâu.
Quý tổng nói phải không?"
"Phải...!phải...!Vậy Hàn tổng định đầu tư vào dự án này như thế nào vậy?"
Phát bực về cách xưng hô của Quý Quế Hoa, An Nhĩ Thuần trực tiếp nhăn mày rồi chửi thề.
"M*...Mở mồm ra là Hàn tổng, kết thúc cũng Hàn tổng.
Bị điên chưa? Hay điếc rồi? Từ đầu đến cuối Hàn Tử Thần có nói lời nào với ông không?"
"..."
Cả ba đều ngạc nhiên khi cô trực tiếp gọi tên Hàn Tử Thần ra, nhưng điều ngạc nhiên hơn là Hàn Tử Thần không hề làm gì cô, còn tỏ vẻ gì đó vui vui nữa chứ.
"Hơi tí là Hàn tổng...!Hàn tổng...!Ông đang mách cô giáo à? Hay học đánh vần? Ở đây người nghe từ đấy chán lắm rồi.
Bực hết cả mình, hôm nay đã mệt rồi còn phải đi đàm phán mấy cái vớ va vớ vẩn này."
"..."
"Không nói lại lần thứ ba, bây giờ nói thẳng là ông tự xử lí hay để chúng tôi xử hộ?"
"..."
"Đếm đến ba..."
"..."
Quý Quế Hoa chưa phản ứng lại An Nhĩ Thuần đã bắt đầu đếm.
Dù cô không chắc cái họ đang bàn là cái cô đang nghĩ đến nhưng quả thật bây giờ cô rất mệt.
Trước đó đã phải đi chơi với Bích Thuần nửa ngày rồi, làm gì đã có thời gian ngủ trưa.
Huống hồ cô lại có thói quen ngủ nhiều.
"1..."
"..."
"2..."
"..."
"3..."
"..."
"Rồi để chúng tôi xử cho nhanh...!Tạm biệt..."
An Nhĩ Thuần đứng dậy rồi cũng lôi Hàn Tử Thần đứng dậy theo.
Cô cảm thấy thật lạ, sao người này hôm nay lại nghe theo cô vậy?
Nhưng suy nghĩ đó cũng chỉ thoáng qua thôi, sau đó cả bốn người cùng rời khỏi phòng khách của căn biệt thự.
Vừa ra khỏi đó, cô đã nghe thấy tiếng sủa đằng sau.
Tai cô tất nhiên vẫn đủ thích để nghe thấy Quý Quế Hoa nói gì.
"*Mẹ kiếp...!cho dù có là Hàn Tử Thần thì hôm nay cũng đừng mong rời khỏi đây."
Đang cảm thấy buồn ngủ thì có giọng nói vang lên sau An Nhĩ Thuần.
"Thần...!hôm nay..."
"Cứ vậy đi." Hàn Tử Thần cuối cùng cũng lên tiếng.
"..."
"Đại tỷ thật dũng mãnh nha." Một giọng nói khác vang lên.
An Nhĩ Thuần ngáp dài một cái: "Buồn ngủ..."
Mọi thứ đang bình thường bỗng nhiên An Nhĩ Thuần cảm thấy có gì đó không đúng.
"*Mẹ kiếp...!bảo sao thấy lạ lạ.
Trong đống hoa kia có cả thuốc gây ảo giác, mau rời khỏi đây."
"..."
Ngay khi nghe cô nói xong câu đấy bước chân của bốn người ngay lập tức tăng nhanh.
Vừa đúng lúc ra khỏi cửa, An Nhĩ Thuần bị một ánh sáng từ đâu chiếu vào mắt nhưng cô cũng không để ý lắm, liền nhanh chóng lên xe trước.
Không khí trên xe thoáng hơn làm cô có tỉnh táo lại đôi chút, chợt có suy nghĩ hiện lên đầu cô.
Ngay lập tức An Nhĩ Thuần phản ứng lại.
"Nguy hiểm..."
*Pằng
Tiếng nói của cô dường như chỉ trước tiếng súng đúng một giây thôi.
Trước khi ngất đi cô chỉ cảm thấy trên người mình ướt ướt dính dính, có gì đó tanh tanh, thật khó chịu.
——
Không khí dường như dừng lại, khoành khắc mà Hàn Tử Thần bị cô đẩy ra hắn có chút ngạc nhiên.
Nhìn người con gái đang ngất đi trong vòng tay của mình cùng với những hàng máu đang chảy dài xuống mặt đất, ánh mắt Hàn Tử Thần trở nên lạnh băng.
"Thần...!mau rời khỏi đây đã."
"Phải đó, cứu Đại tỷ quan trọng hơn."
"..."
Ngay khi Hàn Tử Thần rời khỏi biệt thự của Quý Gia, cả khu vườn đó đột nhiên phát nổ.
Tất nhiên đây là món quà mà bọn hắn dành cho Quý Gia rồi.