Bước vào phòng khách, An Nhĩ Thuần ngồi xuống pha trà như đó là việc làm hằng ngày của cô vậy.
Mặc dù Hàn Tử Thần thích uống caffe hơn nhưng bây giờ đã là tối rồi, nếu uống caffe thì giấc ngủ xe không được ngon.
Từ lúc cô sống với hắn, toàn bộ nề nếp của cả hai người đều được cô đưa vào quy luật nhất định.
Hàn Tử Thần cũng không mấy ý kiến về vấn đề này nên hắn cũng nghe theo cô.
Bốn người trò chuyện một lúc thì Phong Vĩ và Lạp Mạn cũng rời đi, để lại không gian riêng cho hai người.
—————
Rửa xong chén trà, An Nhĩ Thuần cũng lên phòng cùng với Hàn Tử Thần.
Vẫn như mọi khi, Hàn Tử Thần thay quần áo rồi lại lên giường ngủ, An Nhĩ Thuần cũng hoạt động y như hắn vậy.
Hàn Tử Thần luôn cư xử như chuyện cô lợi dụng hắn như chưa từng sảy ra khiến An Nhĩ Thuần rất khó chịu.
Quay sang đối diện với khuôn mặt của Hàn Tử Thần, giọng cô có chút nâng cao.
"Thần, sao anh không hỏi chuyện gì sảy ra?"
"Nếu anh hỏi thì sao?"
"Chỉ cần anh muốn biết, em đều sẽ nói mọi thứ."
"..."
Căn phòng hơi tối khiến Hàn Tử Thần không nhìn rõ khuôn mặt của An Nhĩ Thuần lúc này.
Hắn ôm An Nhĩ Thuần vào lòng để cảm nhận hơi ấm từ người cô, một lúc sau mới lên tiếng.
"Anh muốn em tự nguyện nói."
"...!Vâng."
An Nhĩ Thuần cũng đáp lại cái ôm của Hàn Tử Thần.
Quả nhiên cô không chọn sai người đàn ông mà.
Nếu trải qua chuyện này mà cô không có chuyện gì, nếu Hàn Tử Thần chấp nhận con người của cô thì An Nhĩ Thuần nguyện suốt đời còn lại sẽ đứng bên cạnh hắn, chăm sóc cho Hàn Tử Thần mà không đòi hỏi bất cứ điều gì cả.
Buối tối êm đềm đó diễn ra như thế.
—————
Đồng hồ sinh học của An Nhĩ Thuần luôn đánh thức cô dậy vào khoảng sáu rưỡi sáng, lúc đấy cô dậy chuẩn bị bữa sáng là vừa.
Hàn Tử Thần thì dậy sớm hơn vì hắn còn phải tập thể dục buổi sáng rồi còn giao đấu vài quyền với Phong Vĩ nữa.
Nhắc mới nhớ, cả tháng nay việc tập luyện của An Nhĩ Thuần cũng đã ngừng rồi.
Tất cả tại Hàn Tử Thần chứ sao.
Nếu cô mà chạy bộ buổi sáng như mọi khi thì sẽ không kịp nấu bữa sáng cho hắn.
Lọ mọ nấu vài món rồi bày lên bàn ăn.
Nhìn thành qua của mình, An Nhĩ Thuần lại tự tin, ít nhất thì tài nấu ăn của cô được thăng cấp lên khá nhiều.
Vừa dọn bát đũa xong thì Hàn Tử Thần cũng về tới nơi.
Ngơi một lúc, cả hai cùng ăn sáng rồi lại đến Thiên Hà làm việc.
—————
Chiều nay, An Nhĩ Thuần có hẹn với một kí giả ở một nhà báo lá cải.
Việc của Thải Lâm tất nhiên cô không thể quên được rồi, ban đầu lúc cô đưa clip đó ra.
Nhà báo đó nhất định không nhận.
Cũng phải thôi, thử hỏi có mấy ai dám đối đầu với Nhĩ Gia chứ.
Sau đó thì An Nhĩ Thuần cũng chỉ thảo luận một chút với hắn về thế giới quan của cô.
Thế là ma xui quỷ khiến thế nào, hắn hoàn toàn bị cô thôi miên như một fan não tàn.
Thật ra thì việc điều khiển con người không hề khó, họ chỉ là những con rối bị điều khiển bởi những người thông minh hơn họ mà thôi.
Nhờ sự giúp đỡ của hắn và khả năng của An Nhĩ Thuần, video đó thành công đên với tất cả mọi người ở trong thành phố H.
Mới đầu, Nhĩ Gia lên tiếng phủ nhận toàn bộ sự việc.
Nhưng làm sao tránh được ngôn luận của mọi người.
Thải Lâm một thời gian không thể ra khỏi ngôi nhà đó, tất nhiên là bà ta cũng bị Nhĩ Trung xử lí cho một trận.
—————
Trong Nhĩ Gia.
"Bà xem việc tốt mà bà đã làm đi." Nhĩ Trung tức tối liên tục đánh đập Thải Lâm.
"Trung...!tôi xin lỗi ông.
Tất cả...!tất cả là tại con khốn Nhĩ Thuần, tại nó mà chúng ta mới ra như thế này."
"Bà còn dám ngoại tình sau lưng tôi sao? Uổng ông tôi tin bà như vậy." Nhĩ Trung vừa nói vừa đánh Thải Lâm như một con vật.
"Ông thì không sao? Ông có dám thừa nhận rằng ông chưa từng ngoại tình không?" Thải Lâm tất nhiên cũng không chịu nhục mãi như vậy.
"Bà...!bà còn tốt nói sao?"
"..."
"Ba mẹ thôi đi.
Hai người còn chưa nhìn thấy hậu quả sao?"
Mẫn Mẫn nhìn hai người là ba mẹ của mình đánh đấm lẫn nhau mà không thể làm được gì.
'Nhĩ Thuần.
Tất cả là tại mày...!Tại mày mà gia đình tao mới như thế này.
Tao không để yên đâu.'
—————
Nhờ chuyện này, cổ phần của Nhĩ Gia cũng bị suy giảm đáng kể.
Không thể cứ để mãi tình trạng này sảy ra như thế được, Nhĩ Gia cuối cùng cũng mở một buổi họp báo công khai.
Người tham gia buổi họp báo đó chỉ có Nhĩ Trung và Mẫn Mẫn.
Điều này hoàn toàn nằm trong dự tính của An Nhĩ Thuần.
Mẫn Mẫn dù sao cũng là một diễn viên hạng A, đương nhiên cô ta cũng vô cùng nổi tiếng ở thành phố này.
Nhưng không phải với tư cách là diễn viên mà là tiểu thư được Nhĩ Gia nuông chiều.
Mẫn Mẫn nhờ móc nối quan hệ mà cô ta thành công bước vào giới giả trí để có thể nổi tiếng.
Còn danh hiệu diễn viên hạng A tất nhiên cũng không hẳn là để chơi, nhờ diễn suất và luôn vào vai nhân vật mềm yếu bị bắt nạt, sau đó vực dậy trả thù.
Mẫn Mẫn đã thành công khắc họa nhân vật 'tiểu bạch thỏ' trong lòng mọi người.
Nhưng đó chỉ là trong phim thôi.
Chỉ những diễn viên từng tranh vai diễn với cô ta mới biết được bộ mặt thật của Mẫn Mẫn.