Tại buổi họp báo.
Một số phóng viên được An Nhĩ Thuần cài vào để gây khó dễ cho Nhĩ Gia một chút.
Bọn họ cũng thật ngu ngốc đi, không biết mọi chuyện tiếp theo sẽ thế nào đây?
Nhưng cô chắc là nó sẽ vui lắm.
"Nhĩ Tổng, ngài có ý kiến gì về thông tin gần đây của vợ ngài Thải Lâm phu nhân?"
"Đó cũng là lí do tôi mở cuộc họp báo ngày hôm nay.
Chuyện video clip đó hoàn toàn là bịa đặt ra, đó không phải là sự thật." Giọng Nhĩ Trung vô cùng quả quyết.
"Đúng vậy, mẹ tôi không phải người như vậy...!mong mọi người đừng tin vào những điều không có thật." Mẫn Mẫn lúc này lại bày ra khuôn mặt tủi thân cho mọi người xem.
"Quả nhiên Nhĩ Tổng luôn yêu thương và tin tưởng gia đình mình." Phóng viên 1.
"Đó phải chăng là bí quyết dẫn đến thành công của Nhĩ Gia?" Phóng viên 2.
"Haha...!mọi người quá khen rồi.
Nhĩ Gia có thể có được ngày hôm nay là nhờ vào sự đoàn kết và cố gắng của cả gia đình tôi.
Mong sau này mọi người chiếu cố nhiều hơn."
Nhĩ Trung ngoài mặt rất tươi cười nhưng bên trong lại u ám không hề nhỏ.
Quả nhiên chuẩn bị phong bì lớn như vậy cho bọn phóng viên này là hoàn toàn đúng mà.
"Vậy cho hỏi vì sao hôm nay Nhĩ phu nhân lại không tham gia buổi họp báo này vậy?" Đột nhiên có một giọng nói khác lạ vang lên ở chỗ phóng viên.
Những người khác, kể cả Nhĩ Trung cũng lập tức đen mặt.
Không phải đã thoả thuận là không được nói đến Thải Lâm rồi sao.
Hắn chê phong bì không đủ nhiều à.
Nhiều phóng viên bên dưới dù cũng hiếu kì nhưng lại ra vẻ ngăn cản người phóng viên đó nói.
Nhưng mọi người đâu biết, đây chính là người mà An Nhĩ Thuần thuê để đăng tải clip đó lên mạng.
Hắn cũng tham gia buổi họp báo này với tư tưởng là lấy lại công bằng cho cô.
Thử hỏi xem một người hoàn toàn bị tẩy não thì sẽ làm được gì cơ chứ.
Tất nhiên là hoàn toàn nghe theo lời của An Nhĩ Thuần rồi.
Nhưng cũng nhờ An Nhĩ Thuần mà hắn được cơ hội nổi tiếng.
Lần này là buổi họp báo trực tiếp nên mọi hoạt động đều được tải trực tiếp lên mạng mà không qua chỉnh sửa.
An Nhĩ Thuần lúc này đang vô tư ăn khoai tây chiên, uống nước ngọt và ngồi bất cần đời ở phòng khách theo dõi buổi họp báo.
Trên tivi bắt đầu có tiếng trả lời của Nhĩ Trung, trong giọng nói tất nhiên có chút buồn lòng: "Việc Thải Lâm hôm nay không đến cũng là ngoài ý muốn, vì sức khoẻ của cô ấy không được tốt lắm."
Mẫn Mẫn bên cạnh cũng bắt đầu bắt kịp tiết tấu của cha, cô thút thít: "Mẹ tôi sức khoẻ vốn yếu, nay lại bị chuyện này đả kích không nhẹ.
Mong mọi người đừng hiểu lầm bà ấy nữa."
Tất nhiên sau đó cũng không còn câu hỏi nào về Thải Lâm nữa vì người phóng viên kia đã bị lôi ra ngoài rồi.
Buổi họp báo kết thúc như thế đó.
—————
Nhưng chỉ là Nhĩ Trung không ngờ, vài ngày sau đó lại có một bài báo viết đến chuyện chồng bạo hành vợ của mình.
Tất nhiên đây chỉ là một bài báo rất bình thường nếu như người trong ảnh đó không phải là Thải Lâm.
Đó cũng chỉ là một góc quay lén thôi nhưng hoàn toàn có thể nhận ra người đang bị đánh là Thải Lâm, nhưng ngược lại không hề nhìn thấy người đã đánh bà ta.
Vì bức ảnh chụp ở góc độ thấp nên chỉ nhìn thấy chân của người đàn ông đó thôi.
Vốn cũng không khẳng định được gì nhưng cái tiêu đề mà người đó viết ra thì nó lại gây sự chú ý không hề nhẹ.
Đặc biệt hơn, người viết báo này lại là phóng viên Hạo Trí, người mà lúc trước đăng tải video clip đó lên mạng, cũng là người gây náo loạn ở buổi họp báo hôm đó.
Mọi người tất nhiên không ngốc đến nỗi không biết rằng có người nhắm vào Nhĩ Gia, nhưng họ cũng chỉ có thể ở ngoài xem kịch hay mà thôi.
Có ai muốn đâm đầu vào chỗ chết đâu chứ.
Nhĩ Gia mấy ngày nay như gà bay chó sủa, không một chút yên tĩnh nào.
Nhĩ Trung bị Nhĩ Hiếu đánh cho một trận không thương tiếc vì để lộ chuyện đó ra ngoài, ông ta không quan tâm đến Thải Lâm ra sao nhưng chuyện này có ảnh hưởng đến Nhĩ Gia.
Làm sao ông ta có thể để yên được.
Nhĩ Gia sau đó lại không tổ chức họp báo nữa mà lại im lặng, điều này nằm ngoài dự tính của An Nhĩ Thuần.
Vốn cô định gây náo loạn lần nữa nhưng lại không được rồi.
Tất nhiên là cái việc lạ lùng này không khỏi khiến cô nghi ngờ Nhĩ Hiếu đã nhúng tay vào.
Ông ta cũng thông minh đấy.
—————
Nhìn vẻ mặt không vui vẻ mấy tuần nay của An Nhĩ Thuần, Hàn Tử Thần lại ôm cô vào lòng.
"Quấy đủ chưa?"
"Chả vui tí nào, tự nhiên Nhĩ Hiếu can thiệp vào làm gì chứ?"
"Nếu em muốn..." Hàn Tử Thần đang định nói tiếp thì cô ngắt lời.
"Em muốn tự mình làm, dù sao đây cũng là ân oán cá nhân của em."
"Em là người của anh."
"Em biết..." An Nhĩ Thuần quay lại đối diện với ánh mắt của anh.
"Nhưng em muốn trả thù bằng chính khả năng của mình."
"..."
Nhìn ánh mắt khiên định đó của cô, Hàn Tử Thần lại bị mê hoặc lần nữa.
Nhớ lại ánh mắt kiên cường lúc cô gặp hắn lần đầu, Hàn Tử Thần lại không kìm lòng được cúi xuống hôn vào trán cô.
An Nhĩ Thuần có chút bất ngờ.
Hàn Tử Thần chưa bao giờ hôn vào trán cô tình cảm như vầy cả.
Thường thì hắn mãnh liệt lắm mà...
Khoan đã...!cô đang nghĩ cái gì thế này, chẳng lẽ muốn hắn tiến tới sao.
Bất giác mặt cô lại đỏ bừng.
"Em đang nghĩ gì đen tối sao?"
"Không có." Như bị chột dạ, cô ngay lập tức né tránh ánh mắt của Hàn Tử Thần.
"Em biết không? Mỗi lần mặt em đỏ lên chỉ vì ba thứ.
Một là em ngại, hai là em nghĩ thứ gì đó đen tối, còn ba là..."
"Ba là gì?" An Nhĩ Thuần nhìn vào với ánh mắt của Hàn Tử Thần, nó đột nhiên có chút gì đó...!không trong sáng.
"..."
*Phịch
Ngay lúc còn đang ngạc nhiên, cô đã bị hắn đè xuống dưới thân của mình rồi.
Hàn Tử Thần lại cúi đầu xuống bên tai cô, giọng hắn vẫn trầm như vậy.
"Ba là sau khi bị anh ăn xong."
"Um..." An Nhĩ Thuần giật thót một cái, hắn không biết cô bị nhạy cảm ở tai à, hay cố ý vậy.
Tự nhiên cô thấy vế sau khả quan hơn.
Nghĩ đến, An Nhĩ Thuần lại càng đỏ mặt.
Hàn Tử Thần nâng người lên một chút để nhìn rõ khuôn mặt của An Nhĩ Thuần, ánh sáng trong phòng không được tốt lắm nhưng hắn vẫn nhìn rõ thấy khuôn mặt của cô lúc này.
Khuôn mặt cô nóng bừng, mắt lại còn ngân ngấn nước như bị bắt nạt vậy.
Hắn đưa tay lên sờ khuôn mặt của cô.
An Nhĩ Thuần cảm nhận được một hơi ấm khác từ bàn tay của anh, người của Hàn Tử Thần ấm lắm.
Cô cảm thấy điều đó khi ở với hắn, rõ ràng nhất là vào mùa đông vừa qua.
Cô nâng tay mình lên để sờ vào khuôn mặt của Hàn Tử Thần lúc này, bản thân cô cũng đã lén nhìn hắn không biết bao nhiêu lần rồi.
Hắn luôn đẹp đến mức người ta phải gen tị như vậy.
Ngón tay cô không ngại ngần mà phớt qua đôi môi của hắn.