Nhìn người con gái ăn mặc đơn giản trước mặt mình, Khả Hân có chút khó chịu.
Ban đầu cô nhằm vào cô gái này vì biết cô là con nuôi của Nhĩ Gia, bên ngoài đồn rằng dù cô là con nuôi nhưng lại được họ cưng chiều hết mực.
Nhưng sau khi cô quen An Nhĩ Thuần, cô mới biết mấy thứ đó hoàn toàn là bịa đặt, không những thế cô còn biết việc sảy ra với An Nhĩ Thuần.
Phải, cô là một trong số ít những người biết được quá khứ của An Nhĩ Thuần.
Cũng nhờ vậy mà cô càng hận Nhĩ Gia hơn.
Nhưng riêng đối với An Nhĩ Thuần, ngoài việc có chút thương cảm thì cô cũng không hề có một cảm xúc nào khác, đơn giản vì mối quan hệ giữa hai người cũng không thân thiết đến mức ấy.
Khuấy đều ly caffe sữa đã trong tay, Khả Hân mới lên tiếng.
"Mấy chuyện gần đây nhằm vào Nhĩ Gia là cậu làm à?"
"Ừ.
Tớ có chút chuyện không ngờ nên phải tăng tiến độ lên thôi."
"Biết rồi.
Lần sau mà làm thì cũng nhớ thông báo một tiếng."
"Ừ."
Quan hệ hai người cũng không đến mức mà Khả Hân hỏi xem An Nhĩ Thuần sảy ra chuyện gì.
Nhìn ly người cam được đặt ở trước mặt An Nhĩ Thuần, Khả Hân không khỏi thắc mắc.
"Cậu đổi vị à?"
"Ừ, có người bào uống nhiều caffe không tốt."
"Bích Thuần à? Cô ấy dạo này thế nào rồi?"
"Là người khác.
Thuần đang cùng Mạch Đông mở công ty hay sao đấy."
"Vậy chắc sau khi tớ thôi việc ở RUB thì sang công ty họ làm mất."
"Chắc họ cũng sẽ đồng ý thôi."
"..."
Những mẩu chuyện ngắn ngủi vẫn cứ thế diễn ra, dù quan hệ hai người không đến mức thân thiết nhưng ít nhất nói chuyện cũng không đến nỗi phải xa lánh người kia.
Ngồi được chừng hơn một tiếng, Khả Hân mới đứng lên.
"Tớ đến giờ làm rồi.
Tài liệu tớ sẽ gửi vào máy tính cho cậu."
"Tạm biệt."
Sau khi quen biết được Khả Hân một thời gian, An Nhĩ Thuần mới biết cô ấy học công nghệ thông tin.
Tất nhiên là thừa sức sâm nhập vào tài liệu của RUB rồi.
Lúc trước khi cô đến Nhĩ Gia, những thứ mà cô tìm thấy được ở đó cô cũng đã gửi qua cho Khả Hân rồi để lại tin nhắn cho cô ấy.
Nếu hôm đấy Hàn Tử Thần không đến, mọi chuyện chắc phải nhờ đến Khả Hân rồi.
Ngồi một lúc để uống hết cốc nước cam, An Nhĩ Thuần cũng thư thả thanh toán rồi ra về.
Nhìn sắc đỏ cam của bầu trời khi về chiều, An Nhĩ Thuần đột nhiên muốn đi dạo một chút.
Lúc đến đây cô bắt taxi đến, hơn nữa Hàn Tử Thần cũng không nói là sẽ về ngay nên chắc cô cũng không cần chuẩn bị bữa tối.
Một mình bước trên một khu phố mua sắm nhưng đầy những hàng cây bàng to cao có vẻ như đã mấy chục năm tuổi.
Những chiếc mầm non đang bắt đầu nở ra như muốn chứng minh sự tồn tại của mình.
Xen lẫn trong đó, lâu lâu lại có những âm thanh của người giao hàng, tiếng tự động quảng cáo bán hàng ăn...
Khung cảnh vừa yên tĩnh lại vừa nhộn nhịp.
Lúc đi qua mấy gian hàng bán quần áo, An Nhĩ Thuần lại nhìn vào thử.
Hình như cũng lâu lắm rồi cô chưa tự mua quần áo cho bản thân.
Lục lại trong túi mình lại thấy chẳng còn bao nhiêu tiền, An Nhĩ Thuần tự nhiên thấy một tấm thẻ lạ hoắc trong ví.
Nó màu đen tuyền, giống như thẻ ngân hàng nên An Nhĩ Thuần nghĩ chắc mà Hàn Tử Thần đưa cho cô.
Cô nghĩ Hàn Tử Thần cũng sẽ không để ý nếu cô tiêu một chút trong thẻ của hắn đâu, mà cô chỉ vay thôi mà rồi sẽ trả lại.
Thế là An Nhĩ Thuần bước vào một shop quần áo hạng sang gần đó.
Nhìn cách ăn mặc luộm thuộm của cô, mấy người bán hàng có chút khinh thường.
Bộ đồ này thật ra là một trong những bộ quần áo mà Hàn Tử Thần đã mua cho cô, lúc cô chuyển đến đấy thì hắn đã cho cô xem rồi.
Nói cơn nào cô ra ngoài thì lấy mà mặc.
Hôm nay An Nhĩ Thuần cũng không nghĩ là sẽ có tâm trạng đi mua sắm, vì sáng cô thấy hơi mệt rồi.
Chỉ là đột nhiên cảm thấy sảng khoái hơn khi ra ngoài nên không khỏi muốn ở ngoài thêm chút nữa.
Tâm trạng gần đây của An Nhĩ Thuần cũng hay thay đổi liên tục lắm, chẳng khác gì con gái khi đến tháng cả nhưng vì nó cũng mới kết thúc được mấy ngày nên An Nhĩ Thuần chắc chắn là không phải do đến tháng.
'Đúng rồi, mua đồ cho Hàn Tử Thần.' Đột nhiên có một suy nghĩ xuất hiện trong đầu cô, đằng nào cũng tiện thì sao không mua đồ cho cả hai nhỉ.
Nhưng nó cũng chỉ dừng lại ở suy nghĩ của cô thôi, thử hỏi Hàn Tử Thần có bao nhiêu quần áo chứ.
Số quần áo của hắn đủ để mỗi ngày hắn thay ba bộ cho đến khi chết vẫn chưa sử dụng hết.
Nghĩ đi nghĩ lại, An Nhĩ Thuần vẫn bước đến bên quầy quần áo dành cho nam.
Lúc này mới có một cô tiếp tân đến bên cô phục vụ.
"Xin chào, tôi có thể giúp gì cho cô không ạ?"
"Tôi muốn tìm một bộ quần áo nam cho..." Lúc này An Nhĩ Thuần mới giật mình, cô nên gọi Hàn Tử Thần là gì bây giờ.
Họ không phải bạn, không phải đối tác làm ăn, lại cũng không phải người yêu...
"..." Thấy vẻ ấp úng của cô, người bán hàng lại cho rằng cô đang ngại.
"Mua cho bạn trai đúng không? Vậy cô muốn mua kiểu nào ạ? Bên cửa hàng có mấy mẫu mới nhập về đấy ạ?"
"Vậy có thể cho tôi xem không?" An Nhĩ Thuần bỏ qua suy nghĩ, họ là gì cũng được, ít nhất thì cô ở bên cạnh hắn.
"Phía bên này..." Người phục vụ cũng vô cùng nhiệt tình chỉ dẫn cho cô.
Đây là một cửa hàng lớn chắc nó cũng là một cửa hàng hạng sang vì cách bày trí vô cùng bắt mắt, nó không lộn xộn như những cửa hàng bán quần áo rẻ tiền.
Nhìn mấy bộ vest mới tinh được treo trên con ma nơ canh, An Nhĩ Thuần tiến gần một chút để nhìn rõ hơn.
Cô đưa nhẹ tay qua viền áo để cảm nhận chất vải của nó, ngay sau đó An Nhĩ Thuần mỉm cười một cái.
"Lấy..."
"Cho tôi chiếc này." Ngay lập tức giọng của cô bị một giọng nói khác lấn áp.
An Nhĩ Thuần quay người lại thì thấy một người phụ nữ trung niên, cũng gần tuổi Thải Lâm nhưng nhìn bà ta chả có tí thẩm mĩ nào.
Khuôn mặt thì trắng toác do đánh phấn quá đà, môi thì tô đậm quá mức, trên người thì đeo khá nhiều trang sức màu vàng.
Chả khác gì đám nhà giàu mới nổi cả.
"Thưa phu nhân, cô gái này đã lấy chiếc váy này rồi ạ." Cô nhân viên đó có vẻ là một người thành thật nên rất công bằng.
"Cô ta?" Vị phu nhân nhìn An Nhĩ Thuần với ánh mắt khinh thường.
"Cô ta trả tiền cho các người chưa, không khéo mấy người lại bị lừa đấy, một con nhóc thế này thì lấy đâu tiền ra mà trả."
"..."
Thật ra An Nhĩ Thuần cũng không còn trẻ nhưng da của cô lại vô cùng mịn màng, hôm nay cô lại còn mặc bộ đồ dễ thương thế này không khỏi khiến người ta nghĩ rằng cô là gái hai mươi.
"Mau gói nó lại cho tôi." Vị phu nhân đó ngay lập tức quát to với cô phục vụ khi thấy cô ta vẫn đứng yên.
"Vâng! Nhan phu nhân." Người phục vụ đó cũng chỉ biết nhìn An Nhĩ Thuần bằng ánh mắt thông cảm mà thôi.
Nhưng tất nhiên An Nhĩ Thuần không dễ bỏ qua như vậy, chẳng mấy khi cô ưng ý được vài bộ quần áo sao cô có thể nhường nó cho người khác được.
"Ở chỗ này có bao nhiêu mẫu này...!tôi lấy hết..." Giọng nói của cô vang lên trong sảnh.
"Mẫu này là do chủ cửa hàng chúng tôi thiết kế nên chỉ có duy nhất một chiếc thôi ạ."
"Vậy tôi trả gấp đôi mua lại nó."
"..."
"Ha...!con rang này làm gì có tiền chứ.
Mấy người phải cẩn thận không bị nó lừa đấy." Nhan phu nhân tiếp tục ra oai.
"Tôi trả gấp ba lần, bán nó cho tôi."
"Gấp năm." An Nhĩ Thuần lại tiếp tục ra giá, tiền đối với cô quan trọng thật đấy.
Nhưng đối với những loại người như thế này, cô mà rút lui thì chỉ sợ bà ta càng đắc ý thêm thôi.
"..."
"Gọi quản lí cửa hàng ra đây."
Thấy cô phục vụ có vẻ bối rối, An Nhĩ Thuần nể tình cô ấy không coi thường mình nên đưa ra giải pháp.
Quản lí của hàng có vẻ cũng mới lên chức không bao lâu nên cũng không biết xử lí tình huống này như thế nào.
"Hai vị xin chờ chút, để tôi hỏi ông chủ xem sao."
"..."
Người quản lí cũng nhanh chóng gọi điện thoại, đầu bên kia giọng nói có vẻ vui lắm vì có người trả giá gấp năm cho tác phẩm của mình mà.
Ngồi chờ khoảng hai phút, cuối cùng cũng có tiếng xe ngoài của hàng.
An Nhĩ Thuần dù không tìm hiểu nhiều về các loại xe lắm nhưng cô đoán chiếc này khá đắt tiền.
Vì dù sao cô đã từng thấy Hàn Tử Thần đi chiếc xe tương tự rồi, mà xe của hắn có bao giờ rẻ không chứ.
Một người đàn ông tầm tuổi cô bước vào.
"Có chuyện gì?"
"Âm Thiếu, lâu rồi không gặp." Nhan phu nhân ngay lập tức kéo gần quan hệ.
"Nhan phu nhân, rất vui khi bà đến của hàng của tôi.
Không biết bà muốn mua gì?"
"Tôi muốn mua bộ vest cho chồng, chỉ là không ngờ bị một con ranh hỷ mũi chưa sạch tranh giành."
"Cô em này, em có chắc là muốn trả gấp năm không?"
"Chắc." Bỏ qua cách xưng hô của người đàn ông, An Nhĩ Thuần bây giờ chỉ quan tâm đến bộ quần áo mà thôi.
"Quản lí, gói nó lại cho cô em này."
"Âm Thiếu, tôi không hiểu ý cậu lắm."
"Nhan phu nhân, chắc bà hiểu rõ làm ăn phải nghĩ đến lợi nhuận."
"Vậy tôi sẽ trả giá cao hơn."
"Rất tiếc, hàng đã bán thì không thể trả lại, đó là nguyên tắc của tôi."
An Nhĩ Thuần cảm thấy cái nhìn không trong sáng ấy của Âm Thiếu hướng vào mình.
Giọng nói hắn có chút giễu cợt coi cô là một đứa trẻ thật.
"Anh là Âm Thời.
Không biết nên xưng hô với cô em thế nào? Để biết lần sau em có quay lại..."
"Sẽ không." An Nhĩ Thuần ngắt lời hắn rồi rút thẻ đen trong túi ra đưa cho Âm Thời.
Nhưng lạ cái, vừa cầm lên hắn lập tức như bị đứng hình luôn.
"Có chuyện gì thế?"
Đó là giọng của một người đàn ông khác vừa bước vào cửa hàng.