"Thần...!cậu sẽ chấp nhận chứ?" Vĩnh Hy vẫn em dè điều gì đó.
"Cô ấy...!sẽ không tỉnh lại sao?" Hàn Tử Thần cứng đơ người, anh phải làm gì đây.
"Cô ấy...!có thai rồi."
"..."
Không khí trở nên vô cùng căng thẳng, đây cũng là lần đầu tiên Hàn Tử Thần không biết nên xử trí thế nào.
Anh cũng đã từng nghĩ đễn chuyện sẽ có con với An Nhĩ Thuần rồi nhưng bây giờ anh nên làm gì đây.
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên, không một ai nghĩ rằng người như Hàn Tử Thần lại có thể để cho đời sau của mình sinh sôi trong một con người không mấy phù hợp như An Nhĩ Thuần.
Đấy là với suy nghĩ của người ngoài, những người trong cuộc thì họ lại vui mừng vì điều đó.
Phong Vĩ, Thiên Mạc, Từ Vũ, Vân Dương, Lạp Mạn kể cả Vĩnh Hy, bọn họ đều vui mừng vì cuối cùng Hàn Tử Thần cũng đã có một nơi mà anh có thể dành tất cả tình cảm của mình vào đó, bây giờ họ cũng chỉ hy vọng An Nhĩ Thuần sẽ không phản bội lại niềm tin họ đặt vào cô.
Người ngạc nhiên nhất lúc này chắc là Bích Thuần, cô vừa đứng dậy đã quỵ xuống không còn chút sức lực nào, miệng cô chỉ lẩm bẩm mấy từ nhưng do bệnh viện khá yên lặng nên tất cả mọi người đều có thể nghe thấy.
"Cuối cùng thì cô ấy cũng tìm được mục tiêu sống rồi."
'Cô ấy' ở đây làm mọi người đều liên tưởng đến An Nhĩ Thuần.
Hai người chẳng phải là bạn thân sao?
Còn 'mục tiêu sống' là sao? Chẳng lẽ cũng giống Hàn Tử Thần, An Nhĩ Thuần cần một thứ gì đó để níu kéo cô ở thế giới này.
"Cô ấy và đứa con đều bình thường chứ?" Lúc này Bích Thuần mới tiến tới Vĩnh Hy rồi hỏi.
"Cho đến bây giờ thì họ đều an toàn cả.
Nhưng có một vấn đề, trấn động tai nạn vừa rồi có thể gây ra biến chứng sau này.
Cô ấy có thể bị sinh non." Vĩnh Hy đi thẳng vào vấn đề.
"Nếu không cần thận thì sao?" Hàn Tử Thần cũng đã đứng lên.
"Nếu chẳng may sảy ra chuyện gì thì cả cô ấy và đứa con đều sảy ra nguy hiểm."
"..."
"Mọi người không cần phải lo, chẳng phải cẩn thận một chút là được sao?" Lạp Mạn lên tiếng an ủi.
"Đúng vậy.
Dù sao bây giờ lo lắng cũng chả giúp gì được."
"Đúng đấy..." Vân Dương và Từ Vũ cũng ùa theo.
"Hàn Tổng, Thuần nhờ anh chăm sóc." Bích Thuần quay sang nói với Hàn Tử Thần.
"Cô..." Anh cũng không có phản ứng gì nhiều, hai người là bạn thân, chẳng phải nên ở cạnh nhau sao?
"Bây giờ người cô ấy cần là anh, bản thân cô ấy cũng đã quyết định rồi." Bích Thuần lắc đầu rồi ngắt lời Hàn Tử Thần, cô nhìn An Nhĩ Thuần được đưa vào phòng bệnh chăm sóc đặc biệt rồi cũng rời đi cùng với Mạch Đông, trước đó không quên để lại một câu.
"Ở bên cô ấy."
Bích Thuần không chờ câu trả lời từ Hàn Tử Thần mà rời đi luôn, dù câu trả lời đó thế nào thì cũng không liên quan đến cô.
Người chọn hắn là An Nhĩ Thuần, cô chỉ còn cách chấp nhận, ủng hộ và hy vọng Hàn Tử Thần sẽ không làm An Nhĩ Thuần thất vọng thôi.
————
Bệnh viện trung tâm là một nơi có an ninh vô cùng chặt chẽ, những người vào đây tất nhiên cũng không phải những người bình thường.
Đa số đều là những người có tiền và những người thuộc giới giải trí.
Dù vậy bên ngoài lúc nào cũng đầy rẫy những tên phóng viên chuyên rình rập, chụp ảnh để có những thông tin nóng hổi mà không cần chính xác.
Điển hình là lúc này, Mẫn Mẫn đang được đưa vào đây để điều trị ở khoa thần kinh.
Nói là điều trị thôi nhưng thật ra Hàn Tử Thần đưa Mẫn Mẫn đến đây để trừng trị cô ta, anh đã hứa với Bích Thuần là sẽ ở bên An Nhĩ Thuần rồi, mặt khác anh cũng không muốn khi cô tỉnh lại lại không có anh ở bên.
Tất nhiên, tin tức Mẫn Mẫn được đưa đến khoa thần kinh nhờ tác động của Hàn Tử Thần mà đã có phóng viên chụp được ảnh để chứng thực.
Sáng hôm nay thời tiết thật đẹp, những tia sáng ấm áp của mùa xuân đang chiếu qua những tán cây xanh, sự sống cũng đã bắt đầu mở mọi nơi.
Trước đây, An Nhĩ Thuần chưa bao giờ nghĩ có ngày mình sẽ tìm được một thứ gì đó làm động lực để sống tiếp sau khi cô trả thù Nhĩ Gia.
Không phải cô chưa từng nghĩ đến việc tự tử, đó cũng là lúc mà Bích Thuần lập lời thề với cô.
Hai người đều không có quyền lựa chọn, nếu cô vì tự tử mà chết, Bích Thuần sẽ theo cô làm bạn dưới âm phủ vì người tự tử sẽ không được đầu thai lên thiên đường.
Lúc đó cô chỉ cho rằng Bích Thuần nói cho vui để ngăn cô nghĩ quẩn nhưng đến mãi sau này, An Nhĩ Thuần thật sự sợ có ngày Bích Thuần quyết định đi theo cô.
Tỉnh dậy trong một tâm trạng mơ hồ, đầu An Nhĩ Thuần đau như búa bổ.
Bên cạnh cô vẫn là dáng người ấy, vẫn khuôn mặt ấy, vẫn hơi ấm ấy.
Hàn Tử Thần trực tiếp hôn lên tay cô trước sự chứng kiến của An Nhĩ Thuần.
"An Thuần, chúng ta kết hôn đi."
"Không..."