Ba tháng nói dài không dài nói ngắn cũng không ngắn.
Trước khi An Nhĩ Thuần kịp nhận ra thì nó đã trôi qua nhanh chóng khi cô dưỡng thương ở trong bệnh viện rồi.
Thật ra thương tích của cô không đến mức phải ở đây tận ba tháng nhưng Hàn Tử Thần nhất thiết bắt cô phải nằm trong đây đề phòng có chuyện ngoài ý muốn sảy ra.
Hôm nay đã là ngày đầu tiên của tháng thứ tư, Hàn Tử Thần cuối cùng cũng có ý định đưa cô về nhà chứ không còn phải ở bệnh viện nữa.
Nói thật, khoảng thời gian ở bệnh viện của An Nhĩ Thuần không thể nào chán hơn được nữa, không ngủ thì ăn, không ăn thì chơi, không chơi thì ngủ.
Nhưng có điều là Hàn Tử Thần lúc nào cũng ở bên cô, mọi công việc đều được anh thu xếp hết để giải quyết trong lúc cô đang ngủ, khi cô thức anh đều tranh thủ chăm sóc cho cô.
Nhờ sự chăm sóc nhiệt tình của anh, cuối cùng cô cũng tăng lên được vài cân, Vĩnh Hy cũng đã nói cô nên ăn nhiều thêm một chút vì dù sao cũng là lần đầu tiên mang thai, nên bổ sung nhiều chất dinh dưỡng cho cả mẹ lẫn con.
Đến tận ngày ra viện An Nhĩ Thuần mới thấy Bích Thuần đến thăm cô.
Thật ra thì cô cũng không ngạc nhiên mấy vì dù sao hai người cũng đều có những lời hứa hẹn với nhau, mà đã hứa thì phải thực hiện nó.
Giữa hai người luôn có một sợi dây vô hình kết nối với nhau mà không ai có thể cắt đứt được.
Suốt quãng đường từ bệnh viện về đến căn biệt thự của Hàn Tử Thần, Bích Thuần đã kể cho cô rất nhiều chuyện sảy ra gần đây, kể cả chuyện của cô ấy.
Bích Thuần có nói qua việc kinh doanh của cô ấy và Mạch Đông đang diễn ra rất thuận lợi, họ cũng đã tìm được những nhà đầu tư đáng tin cậy, tất cả cũng nhờ vào mối quan hệ của Khả Hân.
An Nhĩ Thuần không định nhúng tay vào việc kinh doanh của họ nên mọi thứ cô cũng chỉ biết thông qua Bích Thuần thôi, lúc trước Hàn Tử Thần có hỏi cô là có cần giúp đỡ họ không.
Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cô vẫn để họ tự phát triển.
Khả Hân không đến thăm cô nhưng cô ấy cũng được Bích Thuần nhắc đến rất nhiều.
Hiện tại Khả Hân đang điều khiển một chi nhánh của họ ở thành phố khác, nói rằng cô ấy muốn tự lực phát triển một thành quả riêng của mình.
Mọi người tất nhiên cũng thường xuyên liên lạc với nhau qua điện thoại nhưng vì giới hạn thời gian mà Hàn Tử Thần đặt cho An Nhĩ Thuần, cô cũng không có nhiều thời gian để trò chuyện lắm.
Hàn Tử Thần nói với cô rằng sóng điện thoại không tốt cho thai nhi nên cô cũng hạn chế dùng những thiết bị điện tử lắm.
Trước đây cô còn không có để mà dùng nên nó cũng không làm cho cuộc sống của cô tẻ nhạt đi nhiều.
————
Đứng trước căn biệt thự, Bích Thuần có chút ngạc nhiên vì diện tích của nó.
Căn biệt thự không lớn như cô tưởng tượng nhưng nó lại vô cùng đầy đủ và tiện nghi.
Trước sự cho phép của Hàn Tử Thần, Bích Thuần được mời vào trong như một vị khách.
Vì An Nhĩ Thuần đang mang thai nên Hàn Tử Thần quyết định thuê người giúp việc, ban đầu tất nhiên cô phản đối kịch liệt vì cô không muốn trong nhà mình có người ngoài nhưng nó cũng không làm lung lay được quyết định của anh.
Thế là trong nhà xuất hiện thêm hai người giúp việc nữ, một quản gia nam hình như đều được gọi từ trụ sở chính của Hàn Gia đến.
Nhìn những ánh mắt không mấy thiện cảm của hai người giúp việc, Bích Thuần có chút lo lắng.
"Thuần, mày sống ở đây có ổn không đấy?"
"Không biết, trước đây vốn không có họ.
Từ sau khi tao có thai thì Thần mới thuê họ về, sợ tao làm việc quá sức."
"Ông chồng của mày cũng quá tốt đi." Bích Thuần bĩu môi, giả vờ giận dỗi.
"Có gì đâu" An Nhĩ Thuần chỉ cười lại, trên khuôn mặt không dấu nổi vẻ hạnh phúc.
"Đúng rồi, mày định bao giờ kết hôn đấy.
Nếu không khẩn trương thì khi bụng mày to lên mặc áo cưới sẽ không đẹp đâu."
"Tao cũng nghĩ vậy, nhưng mà bây giờ quan trọng là quyết định của anh ấy.
Hơn nữa..."
"Hơn nữa?"
"Tao chưa gặp mặt ba mẹ chồng." An Nhĩ Thuần tỏ vẻ thất vọng.
"Cái gì? Vậy họ có biết việc mày có thai không?"
"Tao cũng không biết.
Thần chỉ nói mọi chuyện cứ để anh.
Rồi không nói gì nữa."
"Tao phục mày luôn." Bích Thuần hoàn toàn không biết nói gì, người bạn này của cô cũng quá bị động rồi.
Hai người trò chuyện một lúc rồi Bích Thuần cũng phải rời đi vì công việc của cô ấy, cũng phải thôi ai cũng sẽ phải lo cho gia đình của chính mình.
Trước khi đi cô cũng không quên dặn Bích Thuần là cũng mau chóng có con đi, nhưng không như cô, Bích Thuần và Mạch Đông còn phải kiếm tiền nếu như muốn sinh con.
Dù sao thì cô mong họ hạnh phúc là được rồi, còn việc có con thì chứ thuận theo tự nhiên đi.
————
"Sao em không giữ cô ấy lại?" Hàn Tử Thần bước từ trên nhà xuống rồi nhìn thấy khuôn mặt không mấy vui vẻ của An Nhĩ Thuần.
"Ai cũng có gia đình của họ, cô ấy cũng vậy.
Dù sao thì bọn em đều muốn đối phương được hạnh phúc." An Nhĩ Thuần lắc đầu, ánh mắt cô lại nhìn về hướng Bích Thuần mới rời đi.
"Hôm nay em cũng mệt cả ngày rồi, đi nghỉ một tí đi.
Đến bữa tối anh gọi."
"Vâng."
An Nhĩ Thuần mông lung bước lên tầng rồi chìm sâu vào giấc ngủ, tâm trạng cô có chút không ổn định.
————
"An Nhi, con có muốn ngắm nhìn thế giới bên ngoài như thế nào không?"
"..."
Lại là cái giọng ấm áp của người phụ nữ đó, lần này An Nhĩ Thuần mới có thể nghe rõ nó trầm ấm thế nào, nhưng sao cô không trả lời lại được vậy.
"An Nhi, mẹ nghe nói thế giới đó đẹp lắm.
Nhưng con đừng bao giờ tin con người ở đó, hình như họ độc ác lắm."
"..."
"An Nhi, con là bảo bối của cả gia tộc.
Hãy sống tốt nhé."
"..."
Rõ ràng cô có thể nhìn thấy mặt của người phụ nữ đó nhưng sao mắt cô lại mờ vậy? Dù có bằng cách nào cô cũng không nhìn rõ được.
"An Nhi.
Hôm nay con thế nào?"
"..."
"An Nhi.
Trời hôm nay thật đẹp."
"..."
"An Nhi.
Con phải sống."
"..."
*Đùng
"Không..." An Nhĩ Thuần bật dậy trong cơn hoảng sợ.
Ngay khi An Nhĩ Thuần bình tĩnh lại thì cô mới giật mình, điều cuối cùng mình thấy trong giấc mơ là gì ấy nhỉ?
Cô không nhớ rõ, trí nhớ của cô vốn rất tốt mà?
Ngay khi cơn hoảng sợ hoàn toàn trấn áp cô, An Nhĩ Thuần ôm lấy hai chân của mình, cả người co lại, khuôn mặt cô vùi vào hai đầu gối.
Một nỗi sợ hiện lên.
*Cạch
Hàn Tử Thần bước vào, trên tay còn đẩy một xe thức ăn.
Ngay khi nhìn thấy bộ dạng hoảng sợ co rút như con tôm của An Nhĩ Thuần, anh lập tức chạy tới ôm chầm lấy cô, để cô dựa vào ngực mình.
An Nhĩ Thuần vốn đang run rẩy thì cô lại cảm nhận được cái hơi ấm cùng mùi hương quen thuộc đó.
Hơi ấm của Hàn Tử Thần có thể làm dịu đi tâm trạng của cô rất tốt.
"Gặp ác mộng?" Vĩnh Hy cũng đã nói với anh, khi phụ nữ mang thai thường suy nghĩ rất nhiều.
Cuối cùng dẫn đến có thể gặp ác mộng, anh vốn nghĩ điều này không thể sảy ra với cô vì cô vốn rất mạnh mẽ, nhưng dường như cô vẫn sợ một thứ gì đó.
"Giấc mơ có chút kì lạ thôi.
Em không sao."
"Em còn lo lắng?"
"Thần..." Ngưng một lúc, cuối cùng An Nhĩ Thuần cũng quyết định tâm sự hết với hắn.
"Đến tận bây giờ em vẫn cảm thấy mọi chuyện rất mông lung.
Bản thân là một người trong cuộc nhưng em lại hoàn toàn không rõ bản thân mình đang ở chỗ nào cả.
Không phải em không tin anh, chỉ là mọi thứ diễn ra quá nhanh khiến cho em cảm thấy nó không chân thực.
Từ lúc hai chúng ta gặp nhau đến giờ, chúng ta đều không tìm hiểu kĩ về đối phương chút nào cả.
Em cảm thấy chúng ta quá vội vàng.
"Em muốn gì?"
"Thần...!Hai chúng ta, không kết hôn có được không?"