Sáng hôm sau, đồng hồ sinh học vẫn cứ đánh thức An Nhĩ Thuần dậy lúc sáu rưỡi, cô vừa ngồi dậy thì mới phát hiện Hàn Tử Thần vẫn còn đang ngủ.
Tối hôm qua cô khăng khăng để Hàn Tử Thần ngủ ngoài sofa, tất cả là tại anh thấy chết mà không cứu.
Chỉ là cuối cùng cô lại phải ngủ ngoài đấy cùng anh.
Một vấn đề thôi...!cô không nỡ.
Đây không phải lần đầu tiên cô ngắm nhìn Hàn Tử Thần lúc ngủ, An Nhĩ Thuần đã nhìn lén anh không biết bao nhiêu lần rồi, chỉ là anh không biết thôi.
Mi mắt anh rất dài, đôi môi của anh không được mọng như của con gái, nó hơi khô một tí nhưng An Nhĩ Thuần lại vô cùng quen thuộc.
Tay cô không để yên mà chạm thử vào đôi môi ấy, ngay khi cô vừa chạm đến thì một cánh tay rắn chắc khác đã nắm lấy nó.
Hàn Tử Thần bất ngờ lật người lại đem cô nằm dưới thân mình.
"Gấu nhỏ mới sáng sớm mà đã muốn quyến rũ Gấu tham ăn rồi sao?" Trong giọng nói của anh không kém phần ma mị, điều An Nhĩ Thuần không ngờ ở đây là anh còn đưa tay cô lên cắn một cái chứ.
"...!Em sai rồi mà."
Nhìn vẻ mặt phụng phịu đầy uất ức của cô, Hàn Tử Thần cũng không chọc cô nữa, dù sao thì tí nữa người chịu thiệt sẽ là anh.
Hazz...!cái cảm giác mà có một đĩa thức ăn trước mặt lúc đang đói mà lại không được ăn.
Chắc mọi người đều hiểu đúng không.
Cả hai người đều có thói quen tắm buổi sớm nên Hàn Tử Thần không ngại ngần bế cô vào phòng tắm, tiện thể tắm uyên ương luôn.
Đây không phải là lần đầu hai người tắm chung nhưng An Nhĩ Thuần cũng không tránh đỏ mặt, cho cô xin đi.
Có thể mặt dày như Hàn Tử Thần, xin lỗi cô không làm được.
Cũng may là lúc tắm Hàn Tử Thần rất yên phận, mà thật ra thì cũng không yên phận lắm.
————
Lúc cô và Hàn Tử Thần xuống nhà thì đã bảy giờ rồi, Hàn Gia hình như vẫn coi lúc này là sớm nên chỉ có người làm mới dậy.
Ba mẹ Hàn Tử Thần và Ông cụ Hàn vẫn chưa thấy đâu.
Theo thói quen An Nhĩ Thuần bước vào bếp, cô mở tủ lạnh ra thì lại toàn đồ ăn tươi sống.
Tâm tình của cô càng tốt hơn, không hổ danh là Hàn Gia mà.
"Thần, anh ăn gì để em nấu.
Bếp của Hàn Gia đúng là đầy đủ thật."
"Em nấu gì anh đều ăn." Hàn Tử Thần ôm từ đằng sau cô, giúp cô lấy mấy dụng cụ để trên cao chỗ cô không với tới.
"..."
Bên trong bếp này tình cảm như vậy, La Lệ bước từ trên gác xuống đã nhìn thấy khung cảnh này.
"Mấy đứa tình cảm quá ha."
Có chút xấu hổ khi bị trưởng bối nói như vậy, An Nhĩ Thuần nhanh chóng chuyển vấn đề.
"Mẹ ăn gì để con nấu cho?"
"Con dâu nhà ta lại biết nấu ăn sao.
Tốt thật đấy.
Mẹ ăn gì cũng được." La Lệ không quên khen vài câu.
Nhìn đống đồ ăn trước mặt, La Lệ không khỏi khen thêm An Nhĩ Thuần vài câu.
Thời đại bây giờ đến cả con gái cũng rất ít người biết nấu ăn rồi.
Bữa sáng của ba người vừa kết thúc thì Ông cụ Hàn và Hàn Gia Phong bước từ trên tầng xuống, Hàn Gia hôm nay thật nhộn nhịp.
Trước giờ Hàn Tử Thần rất ít khi về Hàn Gia, không phải là anh ghét về đây, chỉ là mọi người hơi quá nhiệt tình.
Vậy mà không hiểu sao lại sinh ra một người ít nói như Hàn Tử Thần, An Nhĩ Thuần chỉ có thể nói là gen lặn thôi.
Nhưng cô không biết đấy chỉ là một mặt của Hàn Gia thôi, nếu nói họ thân thiện thì cô phải được một lần chứng kiến cách Hàn Gia làm việc, chỉ cần phát hiện ra một lỗi nhỏ thôi thì người phụ trách cũng đã bị đuổi việc rồi.
————
"Thuần, tí con có đi mua sắm với mẹ không? Hôm nay trời đẹp rất thích hợp để đi ra ngoài đấy.
Chắc con mới đến đây chưa có nhiều đồ dùng đúng không?"
"Nhưng con dùng của Thần cũng được rồi ạ."
"Vậy sao được.
Đồ của Thần cứ để nó dùng đi, tí con đi ra ngoài với mẹ, mua gì cứ nói mẹ một tiếng là được rồi."
"Nhưng mà..." An Nhĩ Thuần khó sử nhìn Hàn Tử Thần, ánh mắt không khỏi ánh lên 'Lần này em không bỏ qua đâu.'
"..." Vậy mà Hàn Tử Thần lại mở lời thật, chỉ là.
"Vậy nhờ mẹ, vợ con cứ bảo phải tiết kiệm nên thường ngày cô ấy ít khi mua sắm lắm.
Con đến công ty trước."
Bỏ lại câu nói đó, Hàn Tử Thần chính thức giao cô cho mẹ chồng.
An Nhĩ Thuần lúc này cũng chỉ đành khóc thầm thôi.
Cô muốn nghỉ ngơi.
"Vậy mẹ con mình đi luôn nhé!" La Lệ tất nhiên rất vui vẻ, bà trước giờ đều mong mình có một cô con gái để cùng nhau đi mua sắm, tiếc là sau khi sinh Hàn Tử Thần bà cũng không còn khả năng sinh nữa.
"Vâng ạ." Bỏ qua vấn đề sức khoẻ, An Nhĩ Thuần gạt hết tất cả mọi tâm trạng khác, vui vẻ cùng La Lệ đi mua sắm.
————
Đứng trước chi nhánh của Hàn Gia, An Nhĩ Thuần ngước nhìn lần nữa.
Hàn Gia đầu tư vào mọi lĩnh vực, hơn nữa lại đặt trụ sở ở đây nên họ cũng phát triển một siêu thị cho riêng mình.
Hôm nay cả cô và La Lệ đều mặc những bộ trang phục bình thường nên hai người tất nhiên không được đón tiếp nồng nhiệt lắm.
"Con đừng để ý bọn họ.
Dù sao thì họ cũng phải nhìn mặt người khác để làm việc thôi." Như quen với cảnh này, La Lệ không khỏi an ủi cô vài câu.
"Con không sao đâu ạ.
Mẹ con mình đi xem đồ đi, không bị họ làm phiền thì sẽ dễ xem hơn."
"Ừ." Càng ngày La Lệ càng hài lòng với người con dâu này.
———
Vốn An Nhĩ Thuần chỉ thích sang khu ẩm thực mua đồ ăn, không ngờ La Lệ hiểu thế nào lại đưa cô sang khu bán quần áo.
Cô tất nhiên cũng chỉ biết đi theo chứ không nói gì thêm, thôi thì cứ mua một chút gì đó.
Tí về thanh toán cho Hàn Tử Thần là được.
"Con xem, những bộ này thế nào.
Mấy cái này nữa." La Lệ không khỏi đo từng bộ váy lên người cô, thân hình An Nhĩ Thuần rất đẹp nên đo bộ nào lên bà cũng hài lòng.
"Mẹ...!có nhiều quá không?" An Nhĩ Thuần đã có chút khinh thường khả năng tiêu thụ của La Lệ rồi, mới đi có nửa tiếng mà đằng sau cô đã có một núi váy dành cho cô rồi.
"Con yên tâm, chi phí cứ tính cho mẹ.
Cái này là mẹ mua cho con." La Lệ lại cứ nghĩ rằng cô lo lắng về vấn đề tiền bạc nên mới nói như vậy, con trai bà cũng đã nói cô có thói quen tiết kiệm nên việc mua quần áo này tất cả cứ để bà lo.
"Mẹ, con muốn mua cả đồ cho Thần nữa." An Nhĩ Thuần tất nhiên không để mình cô chịu khổ như vậy.
"Cho nó? Cũng được, mẹ con mình đi." La Lệ có chút cười đểu, bà không ngờ cô con dâu này lại chu đáo đến mức này.
Tất nhiên ý của An Nhĩ Thuần lại hoàn toàn khác suy nghĩ của bà.
————
Hai người đều đã đi đến mấy cửa hàng bán đồ cho nam nhưng đều không tìm được một bộ phù hợp với Hàn Tử Thần.
Quanh đi quẩn lại, họ cũng quyết định mua cho Hàn Tử Thần vài bộ đồ thể thao.
Tại đồ vest của anh đã rất nhiều rồi, áo sơ mi anh cũng không thiếu.
An Nhĩ Thuần thấy anh học võ nên mới quyết định mua vài bộ thể thao.
La Lệ đi bộ cũng đã lâu rồi nên cô để bà ngồi xuống trước cửa hàng rồi một mình cô vào xem đồ, mới đi được có một lát thì cô lại thấy.
Có vụ cãi nhau ở ngoài cửa, bình thường thì cô sẽ coi như là không nhìn thấy nhưng sao người ngồi kia lại là mẹ cô.
Vội vàng vứt luôn đống quần áo ở đấy, cô chạy nhanh ra đỡ bà.
"Mẹ...!mẹ có sao không? Mẹ không khoẻ sao?"
"Cô là con của bà ta sao?" Một giọng nói chua ngoa cắt ngang lời La Lệ.
An Nhĩ Thuần lúc này mới nâng bà lên ngồi xuống ghế đàng hoàng, sau đó cô mới nhìn người phụ nữ kia.
Đoán chừng cô ta cũng chỉ ngang tuổi cô thôi.
"Phải, tôi là con gái của mẹ."
"Vậy cô nên canh chừng bà ta cẩn thận, đừng để những người như vậy đi lung tung.
Không khéo người ta lại tưởng ăn mày đi xin..."
*Bốp
Lời nói của cô ta bị An Nhĩ Thuần cắt ngang bởi một cái tát, cô tất nhiên không để cô ta tiếp tục trửi bới người nhà cô rồi.
"Cô...!cô lại dám đánh tôi."
"Hôm nay bệnh viện tâm thần vỡ cửa sao? Sao lại để người điên chạy hết ra đường thế này?" Giọng An Nhĩ Thuần vang lớn trong sảnh thu hút ánh nhìn của mọi người.
"Cô...!cô nói ai bị tâm thần?"
"Ai trả lời thì là người đó." An Nhĩ Thuần quay người lại đỡ La Lệ lên, hình như bà muốn nói gì đó.
"Con ranh, cô là con nhà ai?"
"Ha.
Tôi nói cho bà biết, bà chuẩn bị rời khỏi thành phố này đi.
Tôi là con gái của Thị trưởng Tống, Tống Nhiên."
"Là ai vậy mẹ?" An Nhĩ Thuần mới đến thành phố này, tất nhiên cô cũng chả hiểu thị trưởng là gì cả.
"Mẹ không rõ, hình như chức to nhất ở sở cảnh sát hay sao ấy." La Lệ nhìn cô bằng ánh mắt băn khoăn, bà cũng không biết.
"Hai người...!hai người..." Tống Nhiên đã tức giận đến mức đỏ mặt tía tai, giọng nói cũng bắt đầu lắp bắp.
"Có chuyện gì?" Một giọng nói phát ra từ sau Tống Nhiên.
Cô ta vừa quay người lại thì khuôn mặt tươi tỉnh hẳn lên.
"Anh...!anh mau lấy lại công bằng cho em."
"Có chuyện gì?" Tống Tổng nhăn mặt, từ khi ba hắn lên làm thị trưởng chưa có ai dám không nể mặt họ.
"Là bà ta.
Tự nhiên bà ta lao vào em, lại còn đổ cốc nước lên người em nữa." Tống Nhiên để lộ vệt nước ra, thật ra nó chỉ vướng có một chút xíu thôi.
"Mẹ...!mẹ bị ngã sao?" An Nhĩ Thuần lúc này mới quay sang La Lệ, bà chưa nói với cô.
"Mẹ không sao, chỉ bị vấp chút thôi.
Nhưng là do bị vấp vào chân váy của cô ta." La Lệ nắm lấy tay cô đứng dậy.
"Không được, phải kiểm tra cẩn thận mới được.
Đây là lần đầu tiên mẹ con mình cùng nhau ra ngoài, mẹ không thể sảy ra chuyện gì được." An Nhĩ Thuần lo lắng.
"Cô gái, cô không nghĩ rằng mẹ cô nên xin lỗi em gái tôi sao." Tống Tổng không khỏi khó chịu, chưa một cô gái nào ở thành phố này lại ngó lơ hắn từ đầu tới cuối như vậy cả, huống hồ cô gái này còn rất đẹp.
"Vị tiên sinh này, không phải những lúc như thế này nên quan tâm đến sức khoẻ người bị ngã hay sao?" An Nhĩ Thuần từ đầu tới cuối vẫn dùng ánh mắt coi thường nhìn hai người trước mặt.
"Nhà tôi cũng không phải là lớn nhưng cũng coi là có tiền.
Ít nhất tôi cũng còn có tình người, em gái anh từ đầu tới cuối chỉ biết lo cho cái váy rẻ tiền của cô ta.
Có người nhà thế này anh không cảm thấy hổ thẹn sao?"
"Con đ* này, mày đang nói ai đấy?"
"TỐNG NHIÊN." Giọng Tống Tổng vang lên trên sảnh.
Lúc này anh đã hiểu vấn đề rồi.
"Người có lỗi chắc là em gái tôi.
Không biết cô có thể cho tôi địa chỉ để tôi đưa cô và mẹ về nhà không?"
"Người cần xin lỗi là em gái của anh, người nhận lời xin lỗi cũng là mẹ tôi.
Anh nói chả có nghĩa gì cả.
Hơn nữa, tôi cũng không muốn chồng tôi biết tôi đưa địa chỉ nhà cho người con trai khác."
An Nhĩ Thuần chặt đứt ý nghĩ của Tống Tổng, cô đỡ La Lệ đi luôn, dù sao thì cả hai người cũng không còn tâm trạng để đi mua sắm rồi.
Tất nhiên Tống Tổng cũng không dễ bỏ qua như vậy, anh vẫn cho rằng người con gái này đang gây sự chú ý của mình.
Không sao, anh thích.
An Nhĩ Thuần cũng không nghĩ Tống Tổng sẽ bỏ qua như vậy, cô cũng không quan tâm, dù sao thì tí nữa chồng cô cũng không bỏ qua cho gia đình này đâu.
Ngay khi cô quay người lại thì.
"Thần...!sao anh ở đây?"
"Hazz...!Mẹ gọi anh đến?" Hàn Tử Thần vội vội vàng vàng đến đây vì mẹ anh nhắn cô sảy ra chuyện, dù sao cô cũng đang mang thai, anh không cẩn thận sao được.
"Thằng con chết tiệt này.
Người nhà sảy ra chuyện mà mày còn thở dài được à?"
"Mẹ, sao mẹ gọi anh ấy đến đây?" An Nhĩ Thuần níu tay áo bà, sao mẹ lại để chuyện càng lớn thế này.
"Để anh đưa hai người về.
Chuyện này chưa xong đâu." Câu sau là nói với hai người kia.
Tống Nhiên lúc này vẫn còn ngây ngất vì vẻ đẹp của Hàn Tử Thần, trong đầu cô ta đã có ý đồ không mấy trong sáng.
———
Ngồi lên xe Hàn Tử Thần mới mở miệng.
"Mẹ con hai người không thể ở yên được sao?"
"Hai người họ gây sự trước mà." Ngồi ghế trước, An Nhĩ Thuần phụng phịu.
"Mẹ đừng dạy hư cô ấy." Hàn Tử Thần chuyển ánh nhìn sang mẹ anh.
————
Sau sự việc đó, Hàn Tử Thần nhanh chóng thu xếp công việc ở trụ sở một thời gian để chuẩn bị đám cưới rồi đưa cô rời khỏi.
Anh không dám để cô ở đây nữa, tránh việc mẹ anh lại ấn vào đầu cô mấy tư tưởng không trong sáng
An Nhĩ Thuần không dám hỏi Tống Gia sảy ra chuyện gì, Hàn Tử Thần mà biết cô quan tâm đến họ thì người chết sẽ là cô mất.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, một tháng sau đám cưới của hai người cũng được tổ chức.
An Nhĩ Thuần cũng không định kéo đai thời gian nữa vì bụng cô đang dần dần phình ra rồi.
Mặc chiếc váy cưới trắng trên người, cô cảm thấy thật hạnh phúc, cuối cùng cũng đến ngày hai người chính thức ở bên nhau.
Từ bên ngoài phòng trang điểm, Hàn Tử Thần bước vào.
"Em chuẩn bị xong chưa?"
"Em lo lắng quá."
"Không sao, có anh ở đây."
———
Cả hai người bước trên thảm đỏ cùng với những lời chúc của cả hai gia đình.
Lần đầu tiên An Nhĩ Thuần cảm thấy căng thẳng đến như vậy.
Cô cứ nghĩ rằng Hàn Tử Thần không lo lắng gì nhưng hình như anh cũng căng thẳng đến mức mà không biết đang nắm chặt lấy tay cô rồi.
An Nhĩ Thuần mỉm cười một cái rồi nắm chặt tay anh hơn.
Cả hai người cùng tuyên thệ lần nữa trước sự chứng kiến của gia đình hai bên.
Buổi lễ diễn ra vô cùng suôn sẻ, kết thúc buổi lễ hai gia đình cũng chỉ cùng nhau ăn một bữa cơm rồi đều dời đi, để lại một gia đình trẻ trên hòn đảo.
Đêm đó ánh trăng soi sáng cả một hòn đảo rộng lớn, dường như mọi ánh sáng của nó đều tập chung ở nơi đây vậy.
Hàn Tử Thần ôm cô từ đằng sau, thì thầm "Em đang nghĩ gì vậy?"
"Em rất hạnh phúc.
Em không nghĩ rằng sẽ có ngày gặp được một người như anh.
Thần, từ nay em nhờ anh chăm sóc rồi."
"Ừ.
Anh cũng nhờ bà xã chăm sóc."
————
Chào mọi người, vậy là đã đi được cả một chặng đường để hai người ở bên nhau.
Mọi người có muốn kết như thế này không?
Thật ra thì mình thấy nó khá nhạt nhẽo đúng không?
Đầu tiên mình cảm ơn bạn @BinBusanHiu, nhờ những bình luận của bạn đã thúc đẩy mình viết nhanh câu chuyện này.
Mỗi lần đọc qua comment của bạn, mình đều muốn trả lời lại nhưng khi đặt tay lên bàn phím mình lại không biết nên viết gì.