Only You

"Chợt, cô quay sang hỏi Hạo Phong:
-Hạo Phong này, chúng ta đang đi đâu thế?
Hạo Phong mắt vẫn nhìn phía trước, thủng thỉnh đáp:
-Đến một nơi thích hợp để đi chơi!"

Tám giờ sáng ...
Hạo Phong lái một chiếc BMW đen đến cổng biệt thự, một bóng dáng mảnh mai đã đứng ở đó khiến cậu phanh xe ngay lại.
Bảo Tuệ hôm nay trông rất xinh đẹp, cô mặc một chiếc váy trắng nhẹ nhàng với một sợi dây tím cột thành một chiếc nơ ở thắt lưng, chân đi một đôi giày búp bê màu tím. Mái tóc dài đen mượt được uốn xoăn nhẹ ở phần đuôi, tôi lên gương mặt trái xoan thanh tú trắng trẻo có một đôi mắt màu lam tím tuyệt đẹp. Hoshimi sau khi biết ông anh của mình và chị Bảo Tuệ yêu quý sẽ đi chơi với nhau thì lôi cô ra bắt trang điểm, thế nên Bảo Tuệ mới như thế này.
-Ơ, Hạo Phong, sao cậu thừ người ra thế? – Bảo Tuệ ngạc nhiên quay sang nhìn Hạo Phong đang ngây ngốc.
-Ơ, ừ thì ... đi chứ!? – Hạo Phong lắp bắp.
Bảo Tuệ phì cười trước gương mặt có phần hơi ngượng ngùng của Hạo Phong, cô cất giọng sặc mùi giễu cợt:
-Ngày hôm qua chính miệng cậu mời tôi đi, hôm nay lại bảo có đi không. Hạo Phong, tôi đang rất lo lắng cho tình trạng não-bộ-đình-trệ của cậu!
-Này, vậy có chịu lên xe không! Hay là thôi, không đi nữa! – Hạo Phong nổi tính khí trẻ con, lại gắt gỏng với Bảo Tuệ.

-Hứ, cậu mời mà không đi thì bỏ lỡ cơ hội ngàn năm! – Bảo Tuệ mở cửa chiếc xe rồi ngồi vào ghế lái phụ, còn dùng chính câu nói lúc trước của Hạo Phong để đấu khẩu lại với cậu.
“Con gái đúng là chúa nhớ dai!” – Hạo Phong bĩu bĩu môi, rồi cũng yên lặng lái xe ra khỏi cổng.
Chiếc xe băng qua những con đường nhộn nhịp và đậm chất xa hoa của thủ đô Tokyo. Gió mùa hạ mang theo những cái nóng nhè nhẹ cứng đầu len lỏi vào bên trong chiếc xe đang bật điều hòa mát rượi, tạo nên một bầu không khí vừa ấm áp, lại vừa có chút ngột ngạt.
Bảo Tuệ hạ cửa kính xe xuống, thích thú ngắm nhìn đường phố Tokyo. Cô không phải chỉ mới đi qua những con đường này lần đầu tiên, nhưng những lần trước đều đi rất đông người, cảm giác mất tự nhiên khiến Bảo Tuệ không thể nào thoải mái ngắm nhìn mọi thứ. Hôm nay, đi chung với cái tên này, Bảo Tuệ không thấy bị gò bó nữa, nên cảnh đường phố cứ thế ngày càng đẹp hơn trong mắt cô.
Chợt, cô quay sang hỏi Hạo Phong:
-Hạo Phong này, chúng ta đang đi đâu thế?
Hạo Phong mắt vẫn nhìn phía trước, thủng thỉnh đáp:
-Đến một nơi thích hợp để đi chơi!
Bảo Tuệ nghe vậy liền liếc Hạo Phong một cái sắc lẻm, khiến Hạo Phong cảm thấy dựng tóc gáy, trên vầng trán cao cao bắt đầu rịn mồ hôi. Trời ơi, cậu chỉ muốn giữ bí mật cho đến phút chót thôi mà, làm gì lại đắc tội với cô nàng này rồi?
Nhưng nói gì thì nói, Hạo Phong vẫn muốn nhanh chóng lái xe đến nơi mà cậu muốn đưa Bảo Tuệ đến.
Đó là ... một nơi rất đặc biệt với Hạo Phong!
-Ơ, Hạo Phong, đây là đâu sao mà vắng quá vậy? – Bảo Tuệ loay hoay nhìn ngang nhìn dọc một hồi mới ngẩn ra hỏi Hạo Phong. Con đường mà họ đang rẽ vào toàn cát sỏi, hai bên là thảm cỏ xanh mọc cao ngang bụng người, khiến hai người đang ngồi trong xe gần như bị che khuất tầm nhìn.
-Yên tâm đi, tôi không rẽ vào chỗ bậy bạ đâu! – Hạo Phong cười cười, vẫn chuyên chú xoay xoay bánh lái.

Chiếc BMW đen chạy một cách khó nhọc qua đám cỏ cây, lại đi tiếp vào một con đường đầy đất đỏ. Xe cứ lắc lư, lắc lư, cảm giác choáng váng nhanh chóng ập lên não Bảo Tuệ, khiến cô thấy buồn nôn không chịu được, khó khăn cất lời:
-Hạo Phong, làm ơn chạy chậm tý, tôi chóng mặt quá!
-Hừ, xem ra cậu đi xe khá tệ nhỉ? – Hạo Phong hừ nhẹ một tiếng, cũng không quên cất giọng trêu trọc Bảo Tuệ.
-Chứ ai bảo cậu lái xe quá tệ làm gì? – Bảo Tuệ nghe vậy cũng không chịu thua liền nói lại ngay, nhưng giọng nói yếu ớt của cô không có chút cảm xúc gì là giận dữ, mà khiến người khác nghe càng tội nghiệp.
Hạo Phong phì cười, một tay cầm bánh lái, còn tay kia lại vươn qua xoa xoa đầu Bảo Tuệ, hay nói trắng ra là vò rối mái tóc được chuẩn bị công phu của cô:
-Được rồi, chịu khó một chút đi, sắp đến nơi rồi!
Bảo Tuệ nhanh tay chụp ngay lại cái tay của người nào đó đang cố gắng khiến đầu mình thành tổ quạ, hậm hực không nói nữa, quay ra ngoài cửa sổ nhìn, mặc dù chẳng nhìn thấy cái gì cả.
Cho đến khi chiếc xe đỗ xịch lại một cái, khiến Bảo Tuệ hết sức ngạc nhiên quay sang Hạo Phong thì thấy cậu lúi húi tắt máy xe, mở cửa đi xuống, đồng thời cũng ngoắc ngoắc tay ra hiệu cô xuống xe. Bảo Tuệ có hơi khó chịu bởi hành động đầy vẻ kẻ cả của cậu, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi xuống xe, bước đến bên Hạo Phong, nhìn quanh quất:
-Đây là chân đồi mà! – Cô cảm thán một câu.
-Ừ, nó là chân đồi! – Hạo Phong đáp lại với vẻ hết sức hiển nhiên, rồi cậu men theo con đường mòn đã có sẵn dọc theo sườn đồi, bước lên. Cũng không quên quay lại hỏi Bảo Tuệ đầy khiêu khích. – Định đứng đó đợi mọc cánh bay hay sao mà không chịu lên vậy? Nhanh đi, tôi không đợi lâu đâu.
-Phải leo lên sao? – Bảo Tuệ nhướng nhướng mày đầy nghi hoặc. Hôm nay cô mặc váy, lại còn là váy trắng, nếu không cẩn thận leo lên thì ... thảm rồi!
Nhưng mà Hạo Phong có vẻ không quan tâm đến điều đó, cậu gật đầu “Ừ!” một tiếng, rồi bắt đầu sải những bước dài lên trên đồi. Có vẻ như cậu đã leo lên ngọn đồi này không biết bao nhiêu lần, nhiều đến nỗi nó trở nên thân thuộc với cậu.

Bảo Tuệ thấy vậy cùng đành gắng sức leo lên theo, mặc dù chiếc váy hết sức vướng víu, cô vẫn không muốn bị kẻ nào đó châm chọc.
Leo … leo … leo…
Bảo Tuệ dừng lại vịn cái váy đang bị gió trêu chọc.
Lại leo … leo … leo …
Bảo Tuệ suýt trượt vì đôi cao gót.
Lại tiếp tục leo ... leo ...
Lần này thì cô bị vấp phải cục đá giữa đường.
...
Bảo Tuệ thầm than trong lòng, sao mà hôm nay cô lại hậu đậu như vậy cơ chứ? Tất cả là tại Hoshimi mà ra, cô nhất định phải về hỏi tội con nhóc đó!
Nhưng mà trước khi “tra tấn” Hoshimi ... phải leo tiếp cái đã!
Sao mà tên Hạo Phong này lại chọn ngay con đồi này để chơi chứ, vừa trơn lại vừa gồ ghề. Đã vậy ... còn chẳng galan chút nào mà đi trước, bỏ cô chật vật một mình ở đây. Rõ ràng cậu ta là người rủ đi chơi mà!
Đang thầm bối rối trong tức tối, chợt Bảo Tuệ nghe thấy có giọng nói trầm trầm phát ra trên đỉnh đầu mình:
-Cậu thật là ... – Sau đó là tiếng thở dài não nề, rồi một đôi tay rắn chắc bế bổng cô lên.
Bảo Tuệ bị bất ngờ “Á!” một tiếng, rồi mới ngẩng lên nhìn người đang bế mình với đôi mắt nhìn người ngoài hành tinh. Cô giật giật tay áo của người đó, nói lắp bắp:
-Hạo Phong ... thả tôi xuống, tôi tự đi được. – Nhưng sự thật thì không phải vậy.

Hạo Phong tay vẫn bế cô không nhúc nhích, mắt lại liếc xéo cô một cái:
-Tôi không nghĩ vậy!
-Thì tôi ... tôi gặp chút rắc rối thôi mà! – Cô nhăn nhó, lại tiếp tục giật giật tay áo cậu. – Cậu cõng tôi cũng được!
Thôi thì đành mặt dày vậy, dù gì cũng là Hạo phong tự nguyện bế cô trước.
Nhưng, Hạo Phong nghe vậy liền phán một câu làm Bảo tuệ hết đường để nói lại:
-Cậu đang mặt váy!
Bảo Tuệ cứng họng, sau một hồi trơ mắt nhìn “người tốt” kia với ý nghĩ: “Hôm nay chắc bão đổ bộ!” thì cô mới nhận ra tình cảnh của hai người, má lập tức liền hồng hồng.
Ừ thì là bạn bè với nhau, chơi cũng xem là thân, khi nhỏ cũng từng ôm nhau mà lăn lộn khắp nhà để giành đồ chơi rồi nhưng bây giờ tiếp xúc thân mật như vậy, cô vẫn thấy không quen! Nhất là khi gương mặt cô bây giờ lại kề sát vào bờ ngực rộng của cậu, có thể nghe rõ cả tiếng đập mạnh mẽ của trái tim cậu, khiến cô không khỏi bối rối.
Thế là cả đoạn đường lên đồi gì đó, hai người một mực giữ im lặng, chẳng nói với nhau câu nào.
Cho đến khi cảm nhận được gió thổi mạnh hơn và người đang bế mình cũng dừng chân lại, Bảo Tuệ mới ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn ra khỏi lồng ngực kia để quan sát xung quanh. Đồng thời cũng để kinh ngạc một phen.
Bởi hiện giờ hai người đang đứng giữa một đồng hoa chi anh màu tím nhạt!
Hoa chi anh tím là một trong những loài hoa mà Bảo Tuệ rất thích, nhưng chi anh chỉ có ở Nhật Bản, nên Bảo Tuệ chỉ được ngắm nó ... qua màn ảnh mà thôi! Giờ đây, được chứng kiến chi anh nở rộ đẹp như vậy khiến Bảo Tuệ không khỏi cảm thấy ... có chút gì đó gọi là thành tựu!
Nhưng mà, sự “cảm thấy thành tựu” đó lập tức bị một tên chẳng có tý máu lãng mạn nào phá hỏng ngay bằng cái giọng mà (bây giờ) Bảo Tuệ cho là hết sức đáng ghét:
-Này, tay tôi tê cứng rồi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận