Trong biệt thự Mộc Thanh hoa lệ, mọi thứ lúc này trở nên thật tĩnh lặng, tĩnh lặng đếm độ khiến người khác cảm thấy rợn người.
Chủ tịch Dương Minh im lặng ngồi trầm tư trên sofa, gương mặt ông có vẻ đăm chiêu đầy lo âu, khác hẳn với dáng vẻ lạnh lùng thường ngày. Bên cạnh ông, Dương Phu nhân và Dương Bảo Kim đang được người hầu băng bó, tuy vẫn còn sụt sịt khóc nhưng đã yên lặng đi phần nào, chăm chăm đưa đôi mắt oán giận về phía Bảo Tuệ ngồi đối diện.
Từ lúc hai mẹ con nhà họ Dương ngồi xuống sofa đến giờ, Bảo Tuệ vẫn ngồi yên như vậy, không chút cảm xúc nào diễn ra trên mặt cô. Cô cũng giống như Dương Minh, lâm vào trầm tư, nhưng gương mặt lại hoàn toàn vô cảm. Quản gia Trần và Khải Lâm mỗi người đứng một bên cô, hai người họ mắt nhìn mũi chân, hoàn toàn yên lặng. Bầu không khí bỗng trở nên nặng nề đến nỗi những người hầu đứng phía sau thở cũng không dám thở mạnh.
Cuối cùng, Bảo Tuệ mới lên tiếng phá vỡ sự trầm mặc:
-Dì, chị, lúc hai người bị đâm xe, hai người có nhìn thấy mặt tên tài xế không?
Dương Bảo Kim chua ngoa:
-Hứ, tất nhiên là thấy. Mặt hắn ta có vết sẹo dài, người thì đen sì sì như cột nhà cháy. Hắn ta rất nóng tính, ăn nói cộc cằn, lúc thấy tôi và mẹ lăn khỏi xe, hắn chửi bậy rất khó nghe. Vả lại, trước khi đi hắn ta có lầm bầm đầy tức giận, : “Cô chủ Dương Bảo Tuệ hẳn là sẽ trách phạt mình vì không hoàn thành nhiệm vụ. Cô chủ Dương Bảo Tuệ giao ình nhiệm vụ khó quá!”. Bảo Tuệ, tôi hỏi cô, ở đây ngoài Dương Bảo Tuệ là cô ra thì còn có ai cũng tên Dương Bảo Tuệ có thể gây ra việc này?
Bảo Tuệ không quan tâm đến câu hỏi của Dương Bảo Kim, cô lên tiếng nghi hoặc:
-Cô chắn chắn nguyên văn câu nói là như thế?
Dương Bảo Kim nhíu chặc mày khó chịu, nhưng vẫn gật đầu chắc nịch.
Bảo Tuệ và Dương Minh thấy thế, mắt hai người liền lóe lên tia sáng kỳ lạ. Bảo Tuệ nhếch môi, không hiểu sao lại quay sang mỉm cười, hỏi Khải Lâm:
-Anh Khải Lâm, anh có thấy gì là lạ trong câu nói không?
-Ừ, đúng là thấy là lạ. Nhưng anh vẫn không hiểu lạ chỗ nào. – Khải Lâm gật gù nói, nhưng mà vẻ mờ mịt trên mặt hoàn toàn chứng minh câu nói của anh là thật, anh không rõ tại sao nghe câu nói của tên tài xế lại thấy lạ tai.
-“Cha thân yêu”, cha có thấy câu nói của tên đó lạ không? – Bảo Tuệ không trả lời Khải Lâm, cô tiếp tục quay sang Dương Minh, cười hết sức tươi tắn hỏi.
-Đúng là rất lạ, tại sao phải gọi là “cô chủ Dương Bảo Tuệ”, còn gọi đến hai lần? – Dương Minh hoàn toàn không chú ý đến người hỏi mình là đứa con gái nãy giờ mình vẫn lạnh nhạt, ông nhăn mày trả lời.
Dương Bảo Tuệ nghe thế thì hài lòng cười, trong khi mẹ con Dương phu nhân thì nhìn những người còn lại đầy khó hiểu. Lúc này, quản gia Trần bỗng “À!” lên một tiếng sáng tỏ:
-Tôi hiểu rồi, chính là cách nói chuyện và tính cách của hắn ta!
Khải Lâm cũng như tìm ra được đáp án, anh nhanh nhảu nói:
-Đúng rồi, với tính cách thô lỗ và cộc cằn như đại tiểu thư nói về hắn. Thì hẳn khi lẩm bẩm tức giận, hắn chỉ cần nói ngắn gọn. Nhưng đằng này, hắn nói rất dài, cố ý nói hai lần “cô chủ Dương Bảo Tuệ” chính là muốn nhấn mạnh, người sai khiến hắn là Bảo Tuệ!
-Ý cậu nói là ... – Dương Minh nheo nheo mắt. – Có người muốn đổ tội cho Bảo Tuệ sao?
-Đúng, chính là vậy! – Khải Lâm, quản gia Trần và Bảo Tuệ cùng đồng thanh.
-Vớ vẩn! – Dương Phu nhân gằn giọng, rít từng tiếng qua kẽ răng. – Chỉ vì cái lý do củ chuối là hắn nói dài dòng mà mấy người kết tội hắn muốn đổ lỗi cho còn Hồ ly con này?
-Không phải, không phải chỉ có thế ... – Bảo Tuệ xua xua tay. – Dì à, dì cũng là người Việt Nam, hẳn dì cũng biết rõ, người Việt Nam chúng ta khi lẩm bẩm nói về một người nào đó là người cao hơn mình, thường không nói tên người đó ra. Chẳng hạn như, trong trường hợp của tên tài xế đó, khi hắn nói về ... “tôi”, hẳn sẽ là: “Cô chủ sẽ không vừa lòng,...” hay muốn kéo cả tên tôi, thì chỉ cần “cô chủ Bảo Tuệ hẳn sẽ không vừa lòng...” bởi người Việt Nam thường ít khi kéo cả họ và tên người khác vào lời nói!
Khải Lâm tiếp lời ngay lập tức:
-Tất nhiên, nếu như nói “cô chủ” hay “cô chủ Bảo Tuệ” vẫn có sát suất đổ lỗi cho “Dương Bảo Tuệ” thấp hơn so với việc nói cả họ và tên ra. Bởi vì nếu chỉ có tên không, sẽ không đủ chứng minh đó là Bảo Tuệ, biết đâu, mọi người sẽ nghĩ đến một người khác họ trùng tên với tiểu thư thì sao!
Quản gia Trần cũng gật gù:
-Đúng vậy, nên hắn mới cố ý nhấn mạnh “Dương Bảo Tuệ”, ý muốn nói với phu nhân và đại tiểu thư: “Người đứng sau tôi, sai khiến tôi đâm vào xe hai người là Dương Bảo Tuệ - người có quan hệ mật thiết với hai người đấy!”
Bảo Tuệ hơi thở phào một cái khi nhìn ánh mắt đã sáng tỏ của Dương Minh, cô nhấp một ít trà nữa rồi mới nói:
-Tạm thời chỉ có thể kết luận như vậy mà thôi, dựa vào thói quen ăn nói của người Việt Nam thì đúng là vậy. Tuy nhiên, chúng ta vẫn không thể chắc chắn được là sự việc đúng như thế, dùng cái lý do hơi ... kỳ quặc ấy mà kết tội tên tài xế thì vẫn còn quá mập mờ, không thể kết luận được gì. Cho nên, hiện tại, tôi vẫn nằm trong diện tình nghi người đâm xe vào dì và chị cả! – Nói xong, cô lại đưa tách trà lên uống, ý muốn che giấu đi nụ cười chua xót đang dần kéo giãn bên môi.
-Hừ, cón dám nói. Chẳng phải cô là người dựng nên vụ này, cố tình để tên tài xề nói năng lung tung, để rồi tự ngồi đó làm thám tử gà mờ sao? Đã ăn cướp lại còn la làng! Cô thật vô liêm sỉ! – Dương Bảo Kim tức giận đứng bật dậy, chỉ thẳng vào mặt của Bảo Tuệ hét lên.
-Đúng rồi, Hồ ly thì có liên sỉ bao giờ đâu con gái. Đừng tốn công nói năng làm gì cho tốn sức bản thân! – Dương phu nhân đưa đến bên miệng tách trà, hoàn toàn chẳng có vẻ gì đau đớn như khi nãy mà hết sức mỉa mai nói.
-Đủ rồi, Ngọc Lan, Bảo Kim! – Dương Minh lạnh lùng ra lệnh. Vẫn như lần đầu tiên đến Mộc Thanh sau khi Bảo Tuệ về nước, ông lại ra lệnh: - Đi về thôi!
Nhưng lần này, ông không phải chỉ quay lưng đi về dứt khoát và lạnh lùng như lần trước, ông còn quay lại, nói với Bảo Tuệ:
-Tôi sẽ điều tra lại về việc này, ... – Rồi ông mấp máy môi định nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn quay đi. Bảo Kim và Dương phu nhân cun cút chạy theo, trước khi rời đi còn trừng mắt nhìn Bảo Tuệ một cái, sau đó lại nhăn mặt nhăn mày ôm vết thương trên tay, mặt dù chỉ là trầy trụa chút xíu do va phải mặt đường.
Nhưng Bảo Tuệ lúc này chẳng quan tâm đến họ nữa, trong lòng cô cảm thấy rất ấm áp bởi câu nói của Dương Minh trước khi rời đi. Câu nói đó đồng nghĩa với việc: Dương Minh tin cô, ông ấy tin tưởng cô không làm việc xấu đó, nên ông ấy mới điều tra lại việc này. Chứ nếu như ông ấy không tin tưởng, ông ấy đã chẳng cần hao tổn tâm trí điều tra làm gì nữa, trực tiếp gán tội cho cô là xong!
Trong căn phòng tối om om, chỉ có ánh trăng xanh nhàn nhạt khẽ chiếu qua cửa sổ khiến không gian đỡ tối tăm hơn một chút, nhưng lại càng khiến người khác thấy lạnh lẽo hơn. Một cô gái ngồi trên chiếc ghế gỗ, nhìn chăm chăm vào người đang đứng trước cửa sổ đầy nghi hoặc, lúc sau, cô mới cất tiếng:
-Có phải việc ban chiều là anh cố ý gây ra?
Người đứng trước cửa sổ cất tiếng cười trầm thấp, rõ ràng đây là một người con trai. Hắn ta xoay người lại đối diện với cô gái, sải chân bước đến bên cô, cuối xuống ôm cô vào lòng:
-Em rất thông minh, Bảo Kim ạ. Đúng vậy, việc ban chiều là anh gây ra, anh xin lỗi!
Dương Bảo Kim cựa quậy người tỏ ý giận dỗi, chị ta hất mắt sang hướng khác, cất giọng:
-Rõ ràng là anh lợi dụng người ta!
-Ừ, anh biết anh sai rồi. – Người con trai bí ẩn đó dụi dụi vào mái tóc được chăm sóc kỹ lưỡng của Dương Bảo Kim, thở dài. – Đó là bất đắc dĩ, có lẽ anh đã bị thù hận che mắt mất rồi nên mới hành động như vậy, anh xin lỗi em! Chẳng qua, anh muốn đổ tội cho Bảo Tuệ, anh đã ra lệnh cho Nhất cố gắng đừng làm em bị thương rồi, anh biết em sẽ thoát ra được. Còn mẹ em ... anh cũng xin lỗi, anh không muốn làm tổn thương đến mẹ vợ đâu!
Bảo Kim nghe thế thì lòng cũng mềm nhũn ra như nước, tựa vào lồng ngực người con trai kia, cô vui vẻ nói:
-Ừ, anh biết vậy là tốt rồi, em không giận anh nữa đâu. Nhưng lần sau có hành động thì phải nói cho em một tiếng nhé!
-Anh biết rồi. – Người con trai tiếp tục vùi mặt vào tóc của Bảo Kim, nên chị không thể nhìn thấy được nụ cười quỷ quyệt nở trên môi của anh ta.
Đêm ... là lúc những tội ác bắt đầu...